Chiến Thần Xuất Kích

Chương 320



Chương 320: Trở mặt

Đường Sở Vi chột dạ.

Bởi vì Giang Cung Tuấn đối với cô rất tốt, chuyện gì cũng nghe theo cô, cô muốn gì được đó.

Nhưng mà cô lại yêu người khác.

Chuyện này thuộc về ngoại tình trong hôn nhân.

Cô cảm thấy mặt mình rất nóng, cúi đầu nhìn về phía trước, không dám nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn đuổi theo cô, dắt tay cô.

Đường Sở Vi vì chột dạ, không phản kháng mặc cho anh cầm tay mình.

Sau đó, hai người vừa rời khỏi rạp chiếu phim.

Một cô bé xinh đẹp tiến về phía họ, trên tay còn cầm ít hoa hồng nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh trai, anh mua một ít hoa tặng chị gái xinh đẹp đi, người đẹp xứng với hoa đẹp nha”

“Bao nhiêu?” Giang Cung Tuấn cười hỏi.

“Một bó ba nghìn ạ”

“Được, vậy tôi lấy hết”

Giang Cung Tuấn sờ túi, nhưng anh lại không có thói quen mang theo ví tiền, trong túi trống rỗng.

Anh lúng túng cười một tiếng lại hỏi: “Tôi có thể quét mã QR không?”

“Anh trai, có thể” Cô bé cười với Giang Cung Tuấn, lộ ra lá lúm đồng tiên, sau đó lấy ra một mã QR.

Giang Cung Tuấn lây điện thoại ra, anh quét mã hai lần.

“Anh trai, tổng cộng là 9 bó hoa ạ”

Giang Cung Tuấn lại quét trả hai trăm bảy mươi nghìn cho cô bé ấy.

Cô bé đưa tất cả hoa cho anh nói: “Cảm ơn anh: Cô bé nói xong liền rời đi.

Giang Cung Tuấn cầm hoa đưa cho Đường Sở Vi, anh cười nói: “Sở Vi, tặng em này”

Đường Sở Vì nghĩ nghĩ.

Cô vốn đĩ không muốn nhưng vẫn đành nhận lấy.

“Vợ ơi, chúng ta đi dạo ở cửa hàng tổng hợp bên cạnh một chút nhé, thời gian ở bên nhau lâu như vậy mà anh vẫn chưa tặng em thứ gì, hôm nay dù em thích thứ gì anh cũng mua tặng em hết”

“Anh?”

Đường Sở Vi vỗ Giang Cung Tuấn một cái, trào phúng nói: “Giang Cung Tuấn, tiền lương mỗi tháng của anh ít như thế, anh có thể tặng được cho em thứ gì, quần áo xinh đẹp, đồ trang điểm anh mua nổi không?”

“Sở Vị, với anh tiên là vật ngoài thân, anh không thiếu tiền”

Gương mặt Giang Cung Tuấn nghiêm nghị nói.

Trong mắt anh, thiên hạ còn có rất nhiều thứ quý giá hơn tiền.

Tình thân, bạn bè, tình yêu, những thứ này tiền mua không nổi.

Đường Sở Vi hít sâu một hơi.

Giang Cung Tuấn quả thật đã từng không thiếu tiền.

Anh có hơn sáu ngàn tỷ.

Nhưng anh không nói gì lại dùng tiền đó mua công ty Vĩnh Nhạc cho cô.

Nghĩ tới những chuyện này cô lại có chút cảm động.

“Vậy được” Cô cũng không giễu cợt Giang Cung Tuấn mà khẽ gật đầu.

Cô cầm chín đóa hoa tươi ngửi một chút lại không nhịn được nói: “Hoa thơm lắm”

Thấy vẻ mặt cô không quá lạnh lùng, Giang Cung Tuấn cũng rất vui vẻ.

Anh kéo cô đi về phía trước.

Hai người đi ngang qua một tiệm trang sức.

“Vợ, chúng ta vào xem một chút đi.”

Được” Đường Sở Vi khẽ gật đầu.

Hai người cùng đi vào.

“Hoan nghênh quý khách”

“Ồ, là Đường Sở Vi”

Đường Sở Vi vừa đi tới cô liền trở thành tiêu điểm chú ý ở đây.

Một nhân viên bán hàng lập tức đi tới, vẻ mặt kích động nói: “Chào cô Sở Vị, tôi là fan hâm mộ của Hắc Long, cô có thể cho tôi zalo của Hắc Long được không, tôi muốn kết bạn với anh ấy”

Một người vừa lên tiếng liền kéo theo rất nhiều người lại đây.

Mọi người cũng hỏi chuyện về Hắc Long.

“Sở Vi, khi nào cô mới ly hôn với người chồng vô dụng kia rồi kết hôn với Hắc Long?”

“Sở Vi, cô kể một chút về chuyện tình cảm của cô với Hắc Long đi”

“Một người là anh hùng thiên hạ, một người là mỹ nhân đẹp nhất, hai người quả thực là trời sinh một cặp, hai người ở chung một chỗ sẽ tạo nên một câu chuyện tình yêu đẹp.”

Nghe được mấy câu này, Đường Sở Vi có chút lúng túng, cô vội vàng giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi với Hắc Long chỉ là bạn bè, hơn nữa tôi cũng không ly hôn với chồng tôi, chồng tôi cũng từng là thuộc hạ của Hắc Long, quan hệ của họ rất tốt Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ.

Đường Sở Vi đã không muốn ly hôn với anh nữa.

Bây giờ anh chỉ cần tiếp tục cố gắng, nhất định có thể bắt được trái tim của cô.

Đường Sở Vi giải thích xong vội vàng kéo Giang Cung Tuấn đi.

Bây giờ danh tiếng của cô quá lớn, dù cô đi tới đâu cũng kéo theo sự chú ý của người khác, mà những người này đều hỏi cô về Hắc Long.

Sau khi rời khỏi tiệm trang sức.

Mặt Đường Sở Vi đầy vẻ áy náy: “Giang Cung Tuấn, xin lỗi anh, em với Hắc Long không có quan hệ gì đâu, chính là mấy ngày trước anh bị bắt lại, anh ta giúp em trở thành bác sĩ trong Giang Long, hơn nữa anh ta đã có bạn gái, bạn gái anh ta tên là Hứa Linh”

Mặc dù Đường Sở Vi đang nói xin lỗi anh.

Nhưng Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được trên mặt cô mang theo chút mất mát.

Anh biết, Đường Sở Vi vẫn nhớ đến Giang Cung Tuấn khác.

Tuy nhiên anh cũng không để bụng, bởi vì cô chỉ là đang thích một thân phận khác của anh thôi, cho dù là ngoại tình về tinh thần, thì người đó cũng là anh.

“Không sao, đi thôi, chúng ta về nhà không đi dạo nữa”

“Vâng-‘ Đường Sở Vi gật đầu như con gà con mổ thóc thóc vậy.

Hai người cùng trở lại nhà họ Đường.

Hà Diệp Mai và Đường Bình đã quay về được một lúc lâu rồi.

Về nhà, Hà Diệp Mai liền nhiệt tình gọi Giang Cung Tuấn, lại rót trà cho anh.

Giang Cung Tuấn Cảm thấy mình được yêu thương nhưng mà có hơi sợ.

Hà Diệp Mai bưng trà, cầm một chút sau liền nói: “Cung Tuấn này, chuyện Đan Chiến tặng con một nửa tài sản, con giải quyết tới đâu rồi?”

“Dạ?” Giang Cung Tuấn ngẩn người.

Chuyện này đúng là Đan Chiến đã nói qua với anh.

Tuy vậy anh lại không để trong lòng nên cũng không hỏi Đan Chiến.

Hơn nữa anh lại không thiếu tiền, cho dù Đan Chiến thực sự đưa cho anh, anh cũng không nhận.

“Mẹ”

Anh gãi đầu, mặt lúng túng nói: “ Đó chỉ là trò đùa của ông Đan. tặng một nửa tài sản, chuyện này không thể. Mẹ biết Đan Chiến tài sản có bao.

nhiêu không, tài sản ban đầu của ông ấy đoán chừng ba mươi nghìn tỷ, một nửa chính là mười lăm nghìn tỷ, số tiên đó không nhỏ nói đưa liền đưa sao, điều này không thể ạ”

Hà Diệp Mai chợt rơi vào trầm mặc.

“Giang Cung Tuấn, tôi nói với cậu chuyện này, nếu cậu có được một nửa tài sản của Đan Chiến thì có thể ở bên cạnh con gái của tôi, nếu không vậy thì hai đứa ly hôn đi”

Hà Diệp Mai lật mặt trong chớp mắt, tốc độ còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Bà ta chào đón Giang Cung Tuấn còn không phải vì số tiên này à. Không có số tiền này, Giang Cung Tuấn khác nào một tên vứt đi đâu Bà ta không muốn con gái bà bị chậm trê bởi một tên vô dụng như vậy.

Tách ra sớm chút, sau đó theo đuổi Hắc Long Cho dù là theo đuổi không được, bà ta cũng sẽ tìm một tấm chồng có tiền khác cho Đường Sở Vi Đường Sở Vi biết mẹ cô là kiểu người như thế nào.

Chẳng qua cô cũng giống bà nhớ thương số tiên kia của Đan Chiến.

“Giang Cung Tuấn, chuyện này Đan Chiến chính miệng nói, em cũng nghe được, ông ta là một nhân vật lớn sẽ không nói đùa, hay anh đi hỏi một chút xem?” Xem thêm ngôn tình sủng.

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi một cái, anh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vợ à, nếu là em, cả đời em phấn đấu, kiếm được không ít tiền, em nguyện ý cầm số tiên này tặng một nửa cho một người không có chút quan hệ nào sao?”

Đường Sở Vi không cam tâm nói: “Nhưng anh đã cứu con gái ông ta mà, cho dù không được một nửa chỉ cần anh nói thì mấy nghìn tỷ cũng được, hiện tại gia tộc đang là thời điểm thiếu tiền, nhà họ Đường đang đi mượn tiền khắp nơi, hơn nữa em cũng là bác sĩ có tiếng trong Giang Long, cũng có danh tiếng, hiệu thuốc Thế Kỷ cũng cần hoạt động lại lần nữa, nhưng cũng cần tiền mà.

Nếu không có tiền, anh nói xem lý tưởng, hoài bão để làm gì?”

Giang Cung Tuấn cau mày, bất đắc dĩ nói: “Mấy nghìn tỷ, em nói thật nhẹ nhàng, em xem mấy nghìn tỷ đó là gì hả?”

“Râm”

Hà Diệp Mai vô một cái lên bàn trà mắng “Giang Cung Tuấn, cho dù như thế nào đi nữa, cậu cũng phải lấy được tiền trong tay Đan Chiến cho tôi, ít nhất là ba mươi lăm tỷ, nếu không tôi sẽ không thừa nhận cậu là rể nhà này”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vĩ hỏi: “Sở Vi, đây cũng là ý của em đúng không?”

Em…

Đường Sở Vi muốn nói lại thôi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Hà Diệp Mai, cô liền hít sâu một hơi nói: “Giang Cung Tuấn, nhà họ Đường mới trải qua một kiếp nạn, không có tiền thì không thể tiếp tục để Vĩnh Nhạc hoạt động tiếp, hơn nữa Thế Kỷ mở cửa cũng phải ngừng, muốn hoạt động lần nữa thì cũng cần có tiền”

“Nếu như anh không hỏi tiên từ Đan Chiến, có phải em sẽ ly hôn với anh không?”

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Đường Sở Ví.

Anh đang đợi thái độ của cô.

Anh không hy vọng tình cảm của mình bị ràng buộc bởi đồng tiền.