Chiến Thần Xuất Kích

Chương 330



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 330: Nhà họ Giang, Giang Vũ Bảo (1)

Trong một căn nhà cổ ở thủ đô.

Nơi đây là phủ Thiên Tử, cũng là nơi ở của người đứng đầu trong năm đại soái, Thiên Tử thống soái quân đội quân Xích Diễm.

Thiên Tử đã trở lại thủ đô.

Ở đình hóng gió trong vườn.

Một người đàn ông trung niên mặc tây phục màu đen đang ngôi nói chuyện với một người thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi.

“Cậu Giang, mấy năm rồi không gặp lại cậu, tôi nhớ lần gặp cậu gần nhất cậu mới đang học cấp 2, lần này sao cậu lại dỗi dãi đến gặp tôi thế này?”

Người đàn ông mặc tây phục màu đen chính là Thiên Tử.

“Ông Cửu, không giấu gì anh, lần này gia tộc nhà tôi nhận được tin tức nói rằng chiếc hòm được tìm thấy trong ngôi mộ cổ của Lan Vương xuất hiện ở thành phố Tử Đảng, hơn nữa lại đã qua lưu lạc qua tay của một vài hậu duệ của Giang Thời này, ông tôi sai tôi tới đây là có hai mục đích, một là mang chiếc hòm ấy trở về, hai là giết chết đấm hậu duệ của Giang Thời đó, thanh tẩy những tên phản đồ”

Cậu thanh niên trẻ trả lời.

Cậu ta mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, ngũ quan anh tuấn, lời nói như gió thoảng mây bay, khuông mặt luôn mang một nét thong dong và hỡm hĩnh.

Thiên Tử là người của nhà hộ Cửu, một trong tứ đại gia tộc.

“Đâu có chứ.”

Thiên Tử cười: “Nói là như thế, nhưng hiện tại quyền lực cậu ta nắm trong tay rất lớn, gia tộc nhà họ Giang từ trước đến nay vốn không quan tâm đến thế sự, nếu hiện tại giết chết Giang Cung Tuấn sợ rằng sẽ làm nhân dân tức giận, hơn nữa tôi cũng mới nhận được tin tức, Giang Cung Tuân hiện tại đang có mặt ở thủ đô, nếu như tôi đoán không sai, cậu ta lấy được chiếc hòm được tìm thấy trong ngôi mộ cổ của Lan Vương, có thể cũng đã biết được bí mật rằng thứ có trong chiếc hòm đó có thể mở được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ nên cậu ta mới đến thủ đô.”

Ông ta ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tực nói: “Cậu ta chắc chắn cho rằng nhà họ Giang năm đó là do ta ra tay diệt trừ, cho rằng Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đang nằm trong tay †a, cậu ta không biết rằng sự sụp đổ của gia tộc họ Giang mười năm trước chẳng qua là vì việc gia tộc họ Giang thanh lọc những kẻ phản bội trong gia tộc mà thôi.”

Cậu thanh niên trẻ nhìn Thiên Tử một cái, mím môi đáp lại: “Ông có vẻ biết không ít nhỉ”

Thiên Tử nhún vai, nói: “Giang Cung Tuấn năm lần bảy lượt gây chuyện phiền toái với tôi, lân trước còn trực tiếp xông vào phủ Thiên Tử này ép tôi khai ra nơi cất giấu Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, vậy nên tôi đã đi điều tra cẩn thận một chút, phát hiện ra những việc trên.”

“Tôi sẽ đi tìm hắn ta, dù sao thì cũng đã đến đây rồi, sao có thể để hắn chạy thoát chứ” Cậu thanh niên lạnh nhạt buông lời.

Mà ánh mắt của Thiên Tử lúc đó ánh lên một tia thâm trầm.

Bốn bức bản đồ được bốn gia tộc lớn canh giữ có mối quan hệ mật thiết với nhau, chỉ cân giải mã được bí mật của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sẽ có thể mở ra bí mật của ba tấm bản đồ được ba gia tộc còn lại đang bảo vệ kia.

Giang Cung Tuấn đã lấy được chiếc hòm.

Hơn nữa hắn ta lại còn nắm giữ chiếc chìa khóa trong tay, hiện tại chắc chắn cậu ta đã biết trong chiếc hòm đó có gì.

Ông ta đoán được ra rằng, Giang Cung Tuấn đến thủ đo này là để tìm ông ta, hỏi ông ta về bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Nhưng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đó căn bản không nằm trong tay ông ta.

Sự sụp đổ của nhà họ Giang mười năm trước là do chính người nhà gia tộc đó gây nên.

Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật sự đã bị nhà họ Giang lấy đi mất rồi.

Vì vậy, ông ta đã âm thầm cho lan truyền tin tức.

“Vâng”

Nghe được lệnh, người binh sĩ kia mới lui xuống.

“Cậu Vũ Bảo, thực lực của Giang Cung Tuấn đứng đầu trốn này, với khả năng võ thuật này của cậu, muốn giết được cậu ta, có sợ gặp chút khó khăn không?”

Ông biết, Giang Vũ Bảo không giết được Giang Cung Tuấn.

Ông ta làm ra những chuyện như thế này, chẳng qua là nhờ nhà họ Giang lấy lại chiếc hòm trong tay của Giang Cung Tuấn, để nhà họ Giang giải bí mật của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ mà thôi.

Còn liên quan đến Giang Cung Tuấn.

Cứ để Giang Vũ Bảo ra tay giết cậu ta là tốt nhất.

Nếu không giết nổi thì ông ta đành làm theo kế hoạch ban đầu vạch ra thôi.

Giang Vũ Bảo cười lạnh lùng, nói: “Đây là việc riêng của gia tộc nhà học Giang, không cần anh Cửu phải nhọc công phiền não giùm”

Thiên Tử cười nhẹ, không nói thêm lời nào.

Rất nhanh sau đó, một đôi nam nữ bước vào, họ là Giang Cung Tuấn và Đan Thiến.

Thiên Tử giây phút đó đứng lên, giang hai canh tay ôm lấy Giang Cung Tuấn một cái: “Cậu Cung Tuấn, đúng là rồng đến nhà tôm”

Giang Cung Tuấn giơ chân đạp ông ta, lạnh giọng: “Ông ít giở trò với tôi đi, ông thừa biết tôi tới tìm ông với mục đích gì.”

Thiên Tử nhanh như cắt né khỏi cú đạp của anh, cả người lảo đảo lùi về sau vài bước, bày ra bộ mặt đầy thắc mắc: “Cậu Cung Tuấn, ý của cậu là gì chứ? Tôi thật sự không biết cậu tới đây tìm tôi là vì gì đấy?

“Anh là Giang Cung Tuấn?”

Một giọng nói vọng tới.

Giang Cung Tuấn nhìn về phía giọng nói phát ra kia.

Người thanh niên hai mươi tuổi kia đứng dậy, mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía anh.

Giang Cung Tuấn cau mày: “Anh là?”

Giang Vũ Bảo soi xét Giang Cung Tuấn một hồi mới lanh lạnh cất tiếng trả lời: “Giang Vũ Bảo”

Giang Cung Tuấn nhăn mặt, lại là ai nữa đây?

Thiên Tử cười cười giới thiệu: “Cậu Cung Tuấn, tôi xin giới thiệu với cậu, đây là Giang Vũ Bảo, là người của nhà họ Giang trong bốn gia tộc lớn, ông của cậu ấy là anh em với ông cậu, nghiêm túc mà nói thì cậu ấy chính là anh em xa.”

Giang Vũ Bảo lạnh lùng cất lời: “Ba mươi năm trước, Giang Thời đánh cắp tấm bản đồ gia bảo của nhà học Giang, ông ta sẽ đã bị xóa tên khỏi gia tộc này rồi, ông ta là phản đồ nhà họ Giang, ông ta đáng chết, anh là hậu duệ của Giang Thời, là tàn dư của phản đồ, anh cũng đáng bị trừ khử như ông ta”

“Hòm quý được tìm thấy trong lăng mộ cổ Lan Vương đang trong tay anh? Đưa chiếc hòm đó cho tôi, tôi sẽ nế tình mà tha cho anh một mạng”

Giang Vũ Bảo rất ngông cuồng.

Không thèm để Giang Cung Tuấn vào mắt.

Thiên Tử cười nói xen vào: “Cậu Cung Tuấn, cậu đến tìm tôi là do cậu cho rằng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong năm trong tay tôi nên đến hỏi tôi về bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đó, thật ra mười năm trước khi gia tộc họ Giang sụp đổ vì chính người nhà họ Giang, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ cũng bị người nhà họ Giang lấy đi rồi, nếu cậu muốn tìm bức bản đồ đó vậy chỉ có thể hỏi Giang Vũ Bảo mà thôi.”

“Thật không?”

Ánh mặt của Giang Cung Tuấn ánh lên một thoáng kinh ngạc.

Anh biết được bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rơi vào tay một người có thế lực lớn ở thủ đô nên luôn nghĩ đó là Thiên Tử.

Bởi vì trong thời gian này, Thiên Tử hành tung phức tạp, tất cả mọi nguồn cơn có vẻ như đều liên quan đến ông ta Anh không ngờ được răng, sự sụp đổ của gia tộc họ Giang lại do người trong chính nhà Giang gây nên.

Ánh mắt ánh dừng lại trên người Giang Vũ Bảo Giang Vũ Bảo từ từ tiến lại gần Người anh ta như toát ra một luồng khí rất đặc biệt.

Đến Giang Cung Tuấn cũng kinh ngạc vì luồn khí khác lạ này.

“Đồ phản bội, quỳ xuống.”

Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn, giơ cao tay, dùng lực ấn hai vai Glang Cung Tuấn xuống đất bắt anh phải quỳ xuống.

Giang Cung Tuấn giơ tay cản lại Lúc đó, anh có thể cảm nhận được một sức nặng ngàn cần như đang đè ép vai mình, đầu gối anh vì sức ép này mà từ từ cong xuống như sắp quỳ xuống đến nơi.

Trái tim anh như nổi lên một cơn phong ba bão táp.

Quá mạnh mẽ.

Người tên Giang Vũ Bảo kia nhìn chỉ mới hai mươi tuổi nhưng đã có sức mạnh khủng khiếp như thế.

Thực lực của con người này không hề yếu hơn sát thủ SSS trong bảng xếp hạng sát thủ.Sắc mặt anh trầm xuống, mạnh mẽ hất tay, xoay người nhanh chông xuất chiêu, đấm mạnh vào ngực Giang Vũ Bảo.

Giang Vũ Bảo không ngờ được rằng thực lực của Giang Cung Tuấn lại mạnh đến thế.

Anh ta nhanh chóng thu tay về, chặn đứng đòn này của Giang Cung Tuấn.

Hai chiêu thức đối đầu nhau.

Một âm thanh răng rắc vang lên!

Phảng phất trong giây phút đó vang lên biết xương võ vụn.

Giang Vũ Bảo bị làm cho kinh hãi lùi về sau vài mét.

Nấm tay truyền tới một cơn đau, cánh tay không còn cảm thấy một chút lực nào nữa, thần sắc của anh ta nghiêm trọng, sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn thu lại nắm đấm, lạnh mắt cất tiếng: “Nếu như anh đang nắm giữ bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì mau giao nó ra đây”