Chiến Thần Xuất Kích

Chương 392



Chương 392: Chỉ mong từng có được

Minh tưởng cũng không phải là thứ gì rất thần kỳ, chẳng qua là làm cho mình tĩnh tâm lại mà thôi. Giang Cung Tuấn cũng không giải thích nhiều.

Hứa Linh bưng một bát cơm cho anh, Giang Cung Tuấn nhận bát, ăn ngấu nghiến. Suy yếu bao lâu nay, cuối cùng anh cũng cảm giác được mình có chút sức lực và tinh thân. Mặc dù trạng thái của anh còn kém hơn cả một người bình thường, nhưng anh tin chắc rằng chỉ cân mình kiên trì luyện tập thì chắc chắn có thể tu luyện ra chân khí. Hơn nữa anh cũng chỉ mới nhìn phần mở đầu của cuốn hạ Y Kinh mà thôi, chưa đọc nội dung phần sau. Anh tin chắc trong nội dung phần sau có ghi lại tâm pháp tu luyện nội gia.

Thấy sắc mặt của Giang Cung Tuấn khá hơn nhiều, Hứa Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.

Sau khi ăn xong, Giang Cung Tuấn đặt bát xuống, hỏi: “Đúng rồi, anh muốn đi thăm phòng bệnh của tướng quân Hoắc.”

“Chờ em dọn dẹp một chút rồi đưa anh qua đó” Hứa Linh đi thu dọn bát đũa.

Giang Cung Tuấn cất sách thuốc đi, năm trên giường nghỉ ngơi. Không lâu sau Hứa Linh đã quay lại.

“Anh cần xe lăn không?”

Giang Cung Tuấn hơi xua tay, nói: “Không cân, anh đi được.”

Anh miễn cưỡng xuống giường, Hứa Linh kịp thời đỡ anh. Anh được Hứa Linh đỡ rời khỏi phòng bệnh, đến một phòng bệnh khác. Trong phòng bệnh có điều dưỡng chuyên nghiệp đang chăm sóc người bệnh. Trên giường bệnh là một người đàn ông trung niên, căm đầy dây nhợ, đeo máy trợ thở.

“Suỵt” Hai người vừa vào phòng, điêu dưỡng xinh đẹp ra hiệu im lặng, nhỏ giọng nói: “Tướng quân Hoắc mới ngủ, bây giờ ông ấy rất suy yếu, không thể quấy rầy”

Giang Cung Tuấn nhẹ chân đi tới trước giường bệnh, đặt tay lên mạch đập của Hoäc Đổng. Sau khi bắt mạch, anh yên tâm. Hiện tại dấu hiệu sinh mệnh của Hoäc Đổng rất ổn định, chẳng qua là hơi suy yếu, cần được tĩnh dưỡng một khoảng thời gian thì sẽ không sao.

“Tôi viết đơn thuốc, cô đi bắt thuốc, sắc cho anh ấy uống” Giang Cung Tuấn khẽ nói. Anh viết đơn thuốc có thể tăng tốc độ làm lành vết thương cho Hoắc Đổng, giúp hệ thống tự chữa trị của thân thể anh ta tăng mạnh.

“Vâng” Điêu dưỡng xinh đẹp gật đầu.

Giang Cung Tuấn viết đơn thuốc rồi rời khỏi phòng bệnh. Ra ngoài cửa, anh hỏi: “Sở Vì ở đâu?”

Hứa Linh chỉ vào phòng bệnh đối diện, Giang Cung Tuấn hỏi: “Tình huống của cô ấy sao rồi?

Người nhà họ Đường biết không?”

Hứa Linh nói: “Thương tích rất nặng, trúng hai phát súng trên đùi, mất máu quá nhiêu nên hôn mê, bây giờ còn rất suy yếu. Hơn nữa bác sĩ nói nếu không thể hồi phục tốt thì có lẽ cô ấy sẽ bị què. Em cũng không dám báo cho người nhà họ Đường.”

“Anh vào thăm cô ấy.” Giang Cung Tuấn đi vào phòng bệnh của Đường Sở Vi.

Trong phòng bệnh, Đường Sở Vi nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà. Cô không ngờ mình có thể thoát chết, không ngờ mình có thể sống sót.

Tiếng bước chân vang lên. Đường Sở Vi hơi nghiêng người, thấy Giang Cung Tuấn vào phòng bệnh, vẻ mặt cô kích động, muốn xoay người ngồi dậy, điều dưỡng ở bên cạnh kịp thời nói: “Cô Sở Vị, bây giờ cô không thể nhúc nhích, nằm nghỉ ngơi đi”

“Chồng… Chồng ơi..” Nhìn Giang Cung Tuấn, đôi mắt Đường Sở Vi lập tức tràn đầy hơi nước, nước mắt chảy trên gương mặt tái nhợt: “Em… Em biết lỗi rôi, anh tha thứ cho em được không?”

Cô cảm thấy mình đã hại chết Phi Long. Nếu không phải cô kêu lên thì Phi Long sẽ không xông ra, cũng sẽ không bị súng bản chết.

Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, đi tới kéo cánh tay của cô, bắt mạch cho cô, sau đó viết một đơn thuốc giao cho điều dưỡng, căn dặn: “Đi bốc thuốc theo đơn này rồi sắc thuốc.”

“Vâng” Điều dưỡng gật đầu, cầm đơn thuốc rời đi.

“Em ra ngoài trước đã” Thấy Giang Cung Tuấn không có ý muốn rời đi, Hứa Linh cũng rất biết điều ra ngoài.

Cô đứng ngoài phòng bệnh, ngồi vào ghế ở hành lang. Vẻ mặt của cô rất phức tạp, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong phòng bệnh, Đường Sở Vi nằm trên giường nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt khẩn cầu: “Chồng ơi, chúng ta tái hôn đi”

Giang Cung Tuấn nâng tay ngắt lời Đường Sở Vi. Tái hôn là không có khả năng. Bây giờ anh có quá nhiều chuyện cần làm, anh thật sự không muốn lại làm liên lụy tới Đường Sở Vi. Thiên Tử quyền thế ngút trời, tái hôn với Đường Sở Vi thì sẽ chỉ đẩy cô ấy vào hố lửa mà thôi. Hơn nữa lúc anh rất rối rắm, rất mâu thuẫn. Đường Sở Vi có ân cứu mạng đối với anh, không có Đường Sở Vi thì sẽ không có anh của hiện tại. Anh đã từng thề sẽ bảo vệ Đường Sở Vi bằng nửa đời sau, cho cô ấy tình yêu tốt nhất thế gian. Nhưng bây giờ lại xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa có một cô gái khác xông vào cuộc đời của anh. Anh không biết cân bằng giữa hai người phụ nữ như thế nào, không biết nên lựa chọn ra sao, không biết xử lý vấn đề tình cảm của mình thế nào.

“Em đã biết lỗi rồi, anh còn chưa chịu tha thứ cho em sao?” Đường Sở Vĩ u oán nói, không nhịn được nức nở: “Là… là vì Hứa Linh sao?”

Giang Cung Tuấn không nói gì, vẫn giữ im lặng.

“Em biết chính là vì cô ta. Em thua cô ta điểm nào?” Đường Sở Vi hùng hổ hỏi.

Giang Cung Tuấn mới nhẹ giọng nói: “Em rất tốt, rất vĩ đại, chẳng qua..”

“Chẳng qua gì? Anh nói đi!”

Giang Cung Tuấn thở dài: “Bây giờ anh gây thù chuốc oán quá nhiều, trước khi giải quyết hết những chuyện này, anh không muốn nghĩ về vấn đề đó nữa. Em yên tâm tĩnh dưỡng đi, có rảnh anh sẽ đến thăm em”

Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi.

“Giang Cung Tuấn..” Đường Sở Vi kêu to.

Nhưng Giang Cung Tuấn đã đi ra phòng bệnh.

Anh không ngoảnh đầu lại, Đường Sở Vi tủi thân khóc lóc.

Hứa Linh thấy Giang Cung Tuấn đi ra, còn nghe thấy tiếng khóc của Đường Sở Vi trong phòng bệnh, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?

Không nói chuyện được à?”

Giang Cung Tuấn nhìn Hứa Linh. Hứa Linh rất thông minh, rất lý trí, bất cứ chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho anh. Cô ấy là một cô gái tốt.

“Xin lôi..”

Phì..” Hứa Linh bật cười: “Sao anh lại nói xin lỗi?”

“Em gọi điện cho nhà họ Đường đi. Anh muốn xuất viện” Giang Cung Tuấn đi về phòng bệnh của mình.

Hứa Linh đi theo hỏi: “Anh không có chỗ dừng chân ở thành phố Tử Đăng, hay là tới nhà em ở tạm một khoảng thời gian đi. Mặc dù anh đã có cuốn hạ Y Kinh, nhưng bây giờ thân thể của anh còn đang rất suy yếu, gần đây em cũng không có việc gì, vừa lúc có thể chăm sóc cho anh”

“Anh không muốn làm phiền em…”

“Không làm phiền” Hứa Linh nắm tay Giang Cung Tuấn, nói: “Anh đã hứa sẽ cho em chăm sóc anh mà. Cho em ở bên anh một khoảng thời gian đi. Anh yên tâm, chờ anh khỏi hẳn, nếu anh muốn trở về với Đường Sở Vĩ thì em sẽ tôn trọng ý nguyện của anh”

Hứa Linh biết trong lòng Giang Cung Tuấn vân có Đường Sở Vi, cô không hy vọng xa vời thiên trường địa cửu, chỉ mong từng có được, ít nhất là có vào lúc này, thế là đủ rồi Hứa Linh càng như vậy thì Giang Cung Tuấn càng tự trách, càng thấy áy náy. Anh có đức có tài gì mà lại được một cô gái như vậy yêu mình?

“Ôi chao, mặt anh sao vậy hả? Anh nhìn em như thế làm gì? Đi thôi”

Tiếng cười của Hứa Linh khiến Giang Cung Tuấn hồi phục tỉnh thần. Anh đi lấy cuốn hạ sách thuốc, sau đó cùng Hứa Linh rời khỏi bệnh viện quân khu.

Trênường về, Giang Cung Tuấn nói: “Tạm thời đừng về nhà, đi tìm Độc Bộ Vân trước đã”

Giang Cung Tuấn đã cho Độc Bộ Vân rất nhiều ngày để suy xét. Nếu Độc Bộ Vân không đồng ý hợp tác với anh thì anh phải nghĩ cách lại đưa Độc Bộ Vân vào tù. Đó là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, một khi người như vậy mất khống chế thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.