Chiến Thần Xuất Kích

Chương 395



Chương 395: Sự kiên cường của Hứa Linh

Hứa Linh lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới cống quân khu bệnh viện.

Bệnh viện quân khu không phải là nơi bình thường, người thường không có tư cách bước vào nơi này. Đây là nơi các chiến sĩ chiến đấu bị thương tiếp thụ trị liệu, chỉ có một vài người nhà chiến sĩ mới có tư cách chữa bệnh ở đây.

Khu nằm viện đã tụ tập rất nhiều người. Hộ đều chỉ chỏ cô gái ngồi trên cửa sổ tầng tám.

“Kia chẳng phải là thần y mới nổi Đường Sở Vi của thành phố Tử Đằng sao?”

“Cô ấy bị sao vậy? Sao tự nhiên lại muốn tự sát?”

“Hình như là vì Giang Cung Tuấn”

“Giang Cung Tuấn?”

“Chứ còn gì nữa. Lúc trước cô ta không biết thân phận của Giang Cung Tuấn nên đòi ly hôn với Giang Cung Tuấn. Nhưng kế tiếp Nam Cương gặp nguy hiểm, Giang Cung Tuấn mặc chiến bào ngay trên tiệc sinh nhật, cô ta mới biết thân phận của Giang Cung Tuấn. Tôi nghe nói cô ta muốn vấn hồi Giang Cung Tuấn” Những người này nhỏ giọng bàn tán.

Giang Cung Tuấn chạy tới nơi, anh thấy Đường Sở Vĩi ngồi trên cửa sổ tầng tám, sắc mặt lập tức thay đổi, vắt chân chạy về phía khu nằm viện. Nhưng vì anh chạy quá mau nên bị sẩy chân. Hứa Linh kịp thời đi tới đỡ anh, nhắc nhở: “Cung Tuấn, anh đi từ từ thôi, bây giờ anh còn suy yếu lắm, đừng vội vàng”

Giang Cung Tuấn được đỡ dậy, nói với Hứa Linh: “Cảm ơn”

Hứa Linh mỉm cười, nhưng trong lòng đang rỉ máu. Cô tốt với Giang Cung Tuấn như vậy, nhưng Giang Cung Tuấn vẫn giữ thái độ xa cách với cô.

“Để em đỡ anh đi”

“Không cần đâu, anh có thể tự đi”

Giang Cung Tuấn nhìn tầng tám rồi lại đi vào tòa nhà nằm viện. Anh đi thang máy, nhanh chóng lên tầng tám.

“Nhường đường một chút” Anh nhìn người nhà họ Đường tụ tập ở cửa. Thấy Giang Cung Tuấn tới, người nhà họ Đường đều nhường đường. Giang Cung Tuấn đi vào phòng.

Thấy Giang Cung Tuấn, Hà Diệp Mai lập tức kéo anh lại: “Mau, cậu mau khuyên nhủ Sở Vi đi”

Giang Cung Tuấn bất đắc nhìn nhìn Đường Sở Vi khóc sướt mướt: “Đường Sở Vi, em làm gì vậy?

Mau xuống đi”

Đường Sở Vi quay lại, nhìn thấy Giang Cung Tuấn. Cô khóc như mưa, quát lên: “Anh… Anh còn tới làm gì nữa? Anh đi tìm Hứa Linh đi! Để em chết cho rồi! Em chết hay sống thì liên quan gì tới anh?”

Giang Cung Tuấn muốn kiên cường, muốn nói chúng ta đã ly hôn rồi, nhưng anh không dám, anh sợ mình thật sự chọc giận Đường Sở Vi, Đường Sở Vi sẽ thật sự nhảy xuống.

“Được rồi, đừng càn quầy nữa, có chuyện gì xuống dưới đã rồi nói, được không?”

“Không!” Đường Sở Vi hét lên: “Trừ phi anh tái hôn với em, em mới xuống, không thì em sẽ nhảy lầu!”

Thấy vẻ mặt kích động của Đường Sở Vị, Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tái hôn làm gì?

Bây giờ anh không là gì hết, không phải Hắc Long, không phải năm vị đại tướng, anh chỉ là một người dân nghèo, hơn nữa bệnh tật đầy mình, thậm chí không biết mình còn có thể sống bao.

lâu, tái hôn làm gì?”

“Em thật sự yêu anh sao? Nếu yêu thì em sẽ không nghe lời nhà họ Đường, ly hôn với anh. Nếu yêu, lúc trước em sẽ không nhận số tiên ba mươi nghìn tỷ đó. Em chỉ yêu thân phận Hắc Long, em chỉ yêu tiền thôi” Giang Cung Tuấn nói từng chữ, sau đó xoay người nhìn người nhà họ Đường: “Bây giờ anh ra nông nỗi này, cho dù anh đồng ý tái hôn với em, nhưng người nhà họ Đường có chịu động ý không?”

Anh thừa biết tính cách của người nhà họ Đường là như thế nào, đây là gia tộc chỉ biết coi trọng đồng tiền, một gia tộc chỉ một lòng muốn trở thành danh gia vọng tộc.

Lời nói của Giang Cung Tuấn khiến người nhà họ Đường đều im lặng, họ không tìm được lời nào để phản bác. Lúc trước Giang Cung Tuấn âm thầm giúp đỡ họ rất nhiều, nhưng họ luôn khinh thường Giang Cung Tuấn, luôn hiểu nhầm anh.

Câu hỏi của Giang Cung Tuấn cũng khiến Đường Sở Vi sững sờ. Cô dạy ra mấy giây mới nói: “Yêu, em yêu anh, em thật lòng yêu anh. Hu hu…

Giang Cung Tuấn, chồng, không có anh em không sống nổi đâu, mất đi anh cuộc đời em chỉ còn lại bóng tối. Anh quay về đi, em thật sự sai rồi, em sẽ yêu anh, sẽ chăm sóc cho anh, nhà họ Đường sẽ đồng ý, mẹ đúng không? Ông nội, đúng không?”

“Đúng đúng đúng” Hà Diệp Mai gật đầu lia lịa.

Bây giờ chỉ cần Đường Sở Vi còn sống thì chuyện gì cũng không quan trọng.

Đường Thành Lâm cũng đứng dậy nói: “Giang Cung Tuấn, cậu trở về đi. Trước kia nhà họ Đường có lỗi với cậu, bây giờ cậu không có chức vị, nhà họ Đường sẽ nuôi cậu, cậu bị thương, nhà họ Đường sẽ chữa bệnh cho cậu. Chỉ cần cậu trở về thì chúng tôi sẽ đối xử với cậu như người nhà”

Hà Tâm cũng đứng ra nói: “Anh rể, thực ra chị Sở Vi vẫn luôn yêu anh”

Lúc này, Hứa Linh đi xuyên qua đám đông, đứng trước mặt Giang Cung Tuấn.

“Hứa Linh! Đồ tiện nhân! Cô cướp chồng tôi mà còn dám tới đây hả?” Thấy Hứa Linh, Đường Sở Vi lập tức mắng.

Hứa Linh không nhìn Đường Sở Vi, chỉ nhìn Giang Cung Tuấn, cười nói: “Em biết trong lòng anh vẫn có Đường Sở Vi, bất kể anh lựa chọn thế nào, em đều sẽ không trách anh”

“Thực ra khoảng thời gian trước em chỉ thấy anh khổ sở nên mới chăm sóc cho anh. Em thích người anh hùng như Häc Long, bây giờ anh chẳng là gì sất, hơn nữa anh còn ốm yếu, em mới không thích anh đâu”

“Được rồi, em sẽ đưa đồ đạc của anh tới nhà họ Đường” Hứa Linh phất tay, xoay người tiêu sái rời đi, để lại bóng lưng kiêu ngạo. Nhưng sự kiên cường, sự dũng cảm, sự thờ ơ của cô đều hoàn toàn sụp đổ khi vừa xoay người. Nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống.

Giang Cung Tuấn im lặng, anh không đuổi theo cô, nhưng anh biết mình đã phụ lòng một cô gái. Nhưng chuyện kế tiếp anh cần làm vô cùng nguy hiểm, mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ kế tiếp mình nên làm gì đây? Cho dù không ở bên Đường Sở Vi thì anh cũng sẽ không chọn Hứa Linh. Bởi vì nếu chọn Hứa Linh thì lúc so đấu với Thiên Tử, chắc chẵn Thiên Tử sẽ bắt Hứa Linh để đe dọa anh. Anh ở bên cạnh Hứa Linh chính là làm hại cô ấy. Anh cũng không muốn làm liên lụy tới Đường Sở Vi nữa. Nhưng anh không ngờ Đường Sở Vi sẽ áp chế mình băng cái chết.

Bóng dáng Hứa Linh dần dần biến mất trong tâm mắt của anh. Anh thở dài thật sâu. Giờ khắc này, anh cũng đã có chủ ý. Thiên Tử không biết rãng anh đã tìm được cuốn hạ của Y Kinh, không biết anh đã có được tâm pháp tu luyện nội gia.

Thiên Tử chỉ biết răng anh không còn sống lâu được nữa, chỉ biết bây giờ anh đã thành tàn phế.

Vậy thì việc kế tiếp anh cần làm chính là tiếp tục đóng kịch, cho Thiên Tử ảo giác, đồng thời âm thâm sắp đặt mọi chuyện ngăn cản cục diện của Thiên Tử, chuẩn bị cho trận đại thanh tẩy kết cấu của triều đình kế tiếp cho lần tổng tuyển cử sắp tới Ở rể nhà họ Đường, làm một phế vật ngồi xe lăn cũng là sự lựa chọn không tồi, có thể càng dễ dàng mê hoặc Thiên Tử và những người khác.

Nghĩ đến đây, anh quay sang nhìn Đường Sở Vị, trầm giọng nói: “Em xuống dưới trước đi”

Mặc dù trong lòng anh vần nhớ thương Đường Sở Vi, nhưng hành động của Đường Sở Vi đã khiến anh rất bất mãn “Anh… Anh phải đồng ý với em trước đã.”

Đường Sở Vi rưng rưng nhìn anh.

“Được rồi, anh đồng ý với em”

Nghe vậy, Đường Sở Vi nín khóc mỉm cười: “Anh… Anh lại đây bế em”

Giang Cung Tuấn bất đặc dĩ nói: “Anh thế này thì sao bế em lên nối?” Mặc dù hôm nay anh đã minh tưởng một hồi, trạng thái tỉnh thần khỏe hơn nhiều, nhưng vân rất suy yếu, thực sự không thể bế nổi Đường Sở Vị, Lúc này, mấy y tá đi tới, ôm Đường Sở Vi xuống. Cô vốn bị thương, vết thương còn chưa khép lại thì cô lại cố trèo lên cứa sổ, lúc này băng gạc trên đùi cô đã dính máu tươi. Cô năm trên giường, bác sĩ đi tới kiểm tra vết thương cho cô, sau đó nói: “Vết thương của bệnh nhân đã bị nứt, cần phải băng bó lại lân nữa.