Chiến Thần Xuất Kích

Chương 580



Chương 580: Lại Là Một Vị Bát Cảnh

Giang Cung Tuấn uống một giọt rượu.

Loại rượu này thật thần kỳ, chỉ một giọt thôi đã khiến bụng anh nhỏ lại, cả người anh giống như lửa đốt. Chân khí của anh giống như củi khô, trong phút chốt không ngừng bùng cháy lên trong cơ thể.

Giang Cung Tuấn nghiêm túc hấp thu nguồn năng lượng này.

Ông lão đứng trước vách núi không xa, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía xa xăm.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Giang Cung Tuấn dành cả đêm mới hấp thu hết năng lượng của một giọt rượu.

Chỉ sau một đêm, chân khí của anh ấy vừa mạnh lên và cũng dồi dào hơn rất nhiều.

Xong việc, anh thở ra một hơi thật dài, đứng lên cất cao giọng nói: “Cảm ơn tiền bối.

Lúc này ông lão mới xoay người lại.

Chỉ một bước dài ông đã đi đến bên cạnh Giang Cung Tuấn, ngồi trên ghế đá nhìn anh, trên mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Không tệ đấy chứ, mới có một đêm thôi mà đã thành công luyện được rồi.

Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống, không nhịn được nói: “Sau một đêm hấp thu, chân khí của tôi đã mạnh hơn và cũng dồi dào hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy chân khí trong cơ thể thông suốt không bị cản trở, không ngừng sinh sôi và kéo dài.”

“Ừ.” Ông lão vuốt nhẹ chòm râu trắng bạc nói: “Rất tốt, đã sắp chạm tới cảnh giới thứ bảy rồi.

Nghe ông lão nói, Giang Cung Tuấn rất bất ngờ.

Đỉnh cảnh giới thứ sáu?

Anh không ngờ có một ngày bản thân sẽ chạm tới cảnh giới này.

Ông lão nói tiếp: “Ở tuổi của anh chạm tới đỉnh cảnh giới thứ sáu đã rất là hiếm thấy rồi, nhưng anh cũng đừng kiêu ngạo. Tuy cách cảnh giới thứ bảy chỉ có một bước nhưng bước đi này khó như lên trời. Từ xưa đến này không biết đã có biết bao nhiêu anh tài tuấn kiệt đã phải dậm chân tại đây, cả đời không thể tiến thêm một bước.

Giang Cung Tuấn biết muốn bước vào cảnh giới thứ năm phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, kỳ kinh bát mạch.

Mà cảnh giới thứ sáu phải là chân khí hóa hình.

Còn về cảnh giới thứ bảy, bởi vì người tiến vào cảnh giới đó quá ít nên anh không rành, cũng không có ai nói cho anh biết hết.

Cảnh giới thứ tám?

Còn hiếm hơn.

Anh khiêm tốn hỏi: “Tiền bối, cảnh giới thứ bảy như thế nào vậy?”

Ông lão giải thích: “Cảnh giới thứ bảy được mệnh danh là Hám Địa .

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Sao lại gọi là Hảm địa?” Ông lão nói: “Chỉ là tên gọi mà thôi, muốn bước vào cảnh giới thứ bảy có ba tiêu chuẩn. Đầu tiên là như tôi nói, chân khí sinh sôi dồi dào, kéo dài không dứt, hình thành vòng tuần hoàn trong cơ thể. Sau khi đã đạt đến tiêu chuẩn này, khi chiến đấu chân khí trong cơ thể sẽ hình thành vòng tuần hoàn, chỉ dùng một ít chân khí thôi nhưng sức mạnh tạo ra sẽ cực lớn, sức chiến đấu, thể lực cũng sẽ tăng cao rất nhiều.”

“Tiêu chuẩn thứ hai là tụ đỉnh”

Giang Cung Tuấn chăm chú nghe ông ấy nói, nghe tới đây có vẻ không hiểu lắm hỏi: “Tụ đỉnh như thế nào?”

“Tập hợp, có nghĩa là hội tụ lại chân khí, chỉ đỉnh nhân thể” Ông ấy nói tới đây, chỉ vào đỉnh đầu nói tiếp: “Đây là cánh cửa quan trọng của võ đạo, mở được đánh cửa này, chân khí mới có thể lên trên.”

“Tiêu chuẩn thứ ba là gì?”

Ông lão nói tiếp: “Tiêu chuẩn thứ ba là hướng huyền “Hả?”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ.

Ông lão cười nói tiếp: “Cánh cửa cuối cùng của nhân “Ở đâu trong cơ thể?” thể.

Ông lão cười lắc đầu nói: “Cái này thì không nhất định, bởi vì mỗi người đều khác nhau. Đạt tới tầng tụ đỉnh thì tự nhiên sẽ biết cánh cửa này ở đâu. Đột phá được cánh cửa này thì coi như là đã lên tới cảnh giới thứ bảy, hám địa.

Ông lão vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về nơi xa xăm.

Ông ấy dậm mạnh chân.

Trong giây lát, một luồng sức mạnh đáng sợ bộc phát ra. Giang Cung Tuán có thể cảm nhận được luồng sức mạnh này đã nhanh chóng lao đến ngọn núi phía xa.

Âm!

Trong nháy mắt, đất trời rung chuyển.

Núi tuyết sụp đổ, băng đá ầm ầm lăn xuống. Giang Cung Tuấn hoàn toàn há hốc mồm.

Sức mạnh này, thật sự quá khủng bố.

Ông lão cười nhạt. Giơ tay lên, sức mạnh đáng sợ đó lập tức thay đổi, núi tuyết đang sụp đổ phía xa nháy mắt dừng lại. “Đây?”

Giang Cung Tuấn lại ngẩn ra thêm lần nữa. “Hơi thở này?”

Anh nhìn chằm chằm ông lão.

Trước đây anh đã từng nhìn thấy hơi thở này.

Lúc ở núi Tây Lăng, Tiêu Dao Đàm bị anh đánh tới hộc máu. Sau khi Tiêu Dao Đàm cầu cứu thì có hơi thở giống vậy. Hơi thở này làm chấn động cả trời đất và cả toàn võ giả trong thiên hạ.

Anh biết, đây là cảnh giới thứ tám, được mệnh danh là bàn thiên.

Bây giờ anh đã được cảm nhận khí thế của nó thêm một lần nữa. “Tiền bối, ông, ông là bát cảnh cường giả?”

“Haha.” Ông lão vuốt chòm râu trắng bạc cười lớn.

Tiếng cười của ông ấy đã khiến cho Giang Cảnh Thần khẳng định đây là bát cảnh cường giả. Anh hít một hơi thật sâu, không ngờ rằng lần đầu đi đến Thiên Sơn lại có thể gặp được bát cảnh cường giả, Thiên Sơn không hổ là Thái Sơn Bắc Đầu của giới võ lâm.

Sau khi Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu cũng bình tĩnh lại.

Đây là một vị tiền bối võ đạo.

Anh phải chớp lấy cơ hội này học hỏi nhiều hơn. Anh bắt đầu hỏi những chuyện có liên quan đến võ đao.

Lúc này, trên một đỉnh núi khác Thiên Sơn, nơi này có không ít cung điện thời Hạ.

Trước cung điện tụ tập không ít người.

Những người này đều nhìn đỉnh núi trước mặt, vẻ mặt nghiêm trọng. “Thật là một sức mạnh khủng khiếp. Đầu tiên, nó làm rung chuyển những ngọn núi phủ đầy tuyết và gây ra một trận tuyết lở, sau đó sử dụng sức mạnh của cảnh giới thứ tám để khống chế điều khiển trận lở tuyết. Rốt cuộc là ai tạo ra sức mạnh này, muốn nhắc nhở môn phái của chúng ta u?”

“Là đỉnh núi Thiên Sơn. Hai trăm năm trước, các võ giả từ khắp nơi tụ tập về Thiên Sơn để cướp đoạt bí tịch Thần Hành lục quyết. Kẻ chết và bị thương vô số kể. Thần Hành lục quyết cũng biến mất trên đỉnh núi Thiên Sơn. Từ đó về sau, chưởng môn đã liệt nơi đây vào danh sách cấm địa, cấm bất kỳ đệ tử nào leo lên đỉnh núi Thiên Sơn.”

“Thiếu gia, mau đi mời chưởng môn xuất quan.”

“Đúng vậy, có người dám âm thầm đột nhập leo lên đỉnh núi Thiên Sơn. Bây giờ lại có động tĩnh lớn như vậy, đây rõ ràng là khiêu khích phải Thiên Sơn.”

Những người này tụ tập lại với vẻ mặt nghiêm trọng. Đứng đầu là một cô gái hơn hai mươi tuổi.

Cô ta mặc một bộ váy trắng, dáng người mảnh mai, yểu điệu, tựa như một tiên nữ, khắp người không có hơi thở trần tục.

Cô ta là con gái của chưởng môn Thiên Sơn và cũng là thiếu chủ của phái Thiên Sơn, Trần Vũ Yến.

Trần Vũ Yến cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Đại hội Thiên Sơn đang đến gần, lúc này bát cảnh cường giả tới cửa, cô ta nhất định phải thông báo cho cha.

Cô ta gật đầu nói: “Được, tôi đi ngay.”

Trần Vũ Yến quay người rời đi, nhanh chóng đi đến ngọn núi phía sau.

Ngọn núi phía sau đỉnh Thiên Sơn.

Phía trước là một vách núi, nơi đây có một hang động tự nhiên, Trần Vũ Yến đến đây, do dự một chút rồi bước vào trong động, vừa bước vào, một luồng lạnh lẽo tràn qua, cho dù cô ta đã vào rồi cảnh giới thứ ba, nhưng vẫn không khỏi rùng mình một cái.

Đi vào sâu hơn.

Sau khi đã mở một loạt cơ quan, cô ta đã đến nơi sâu nhất của hang động.

Ở nơi sâu nhất, trong một căn phòng bí mật.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi xếp bằng trên không cách mặt đất khoảng một mét.

Hơi thở mạnh mẽ phát ra từ người ông ta, hơi thở này thuộc tính hàn, Trần Vũ Yến rùng mình một cái, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang nghiêm túc tu luyện, kêu một tiếng: “Cha.”

Người đàn ông trung niên khẽ mở mắt.

Hơi thở của ông ta đứng lại, thân thể đứng vững trên mặt đất, nhìn cô gái trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười nhân hậu, cô hỏi: “Vũ Yến, sao con lại ở đây?”

“Cha, vừa rồi cha không cảm thấy gì sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên nghiêm trọng, gật đầu nói: “Ừ, ta cảm nhận được. Đây là hơi thở của bát cảnh võ giả.”