Chiến Thần Xuất Kích

Chương 588



Chương 588: Hai cô gái xinh đẹp sinh đôi

Giang Cung Tuấn biết nếu anh từ chối thì chắc chắn hai người này sẽ mất mạng: “Thôi được rồi.”

Bây giờ hai người họ mới đứng lên rồi cởi quần áo cho Giang Cung Tuấn.

Rất nhanh đã cởi hết, chỉ còn lại một cái quần lót.

Một cô gái muốn đưa tay cởi nhưng Giang Cung Tuấn ngăn lại: “Được rồi.”

Anh nói xong rồi ngồi vào bồn tắm.

Nhiệt độ nước thích hợp, rất thoải mái. Hai cô gái kia thì quỳ trên mặt đất rồi bắt đầu cởi đồ ra.

Giang Cung Tuấn lại ngăn cản: “Hai người đang làm cái gì thế hả?” “Thiên Soái, buổi tối hôm nay chúng tôi là của anh.” Giang Cung Tuấn nhíu mày. “Phục vụ Thiên Soái là vinh hạnh của chúng tôi, xin Thiên Soái không nên từ chối.” “Chúng tôi biết thân phận của chúng tôi thấp kém không xứng với Thiên Soái nhưng chúng tôi cũng sẽ không dây dưa với Thiên Soái, Thiên Soái cứ yên tâm chơi là được.”

Hai người nói xong thì cởi sạch rồi đi vào bồn tắm.

Bồn tắm này rất lớn, mấy người ngồi cùng một lúc cũng không có vấn đề gì. Giang Cung Tuấn sợ hãi, anh nhảy vọt lên rồi xuất hiện bên ngoài bồn tắm. Giang Cung Tuấn vung tay lên, khăn tắm bay tới, anh vội vàng trùm khăn tới rồi đi ra ngoài.

Giang Cung Tuấn lau người sau đó mặc quần áo đi xuống lâu.

Hai cô gái kia nhìn nhau.

Đây là hai chị em sinh đôi, khoảng chừng hai mươi tuổi, thân cao một mét tảm, dáng người tuyệt đẹp. “Chị ơi, là do chúng ta không đủ xinh đẹp nên Thiên Soái mới làm thế ư?” “Chị… chị cũng không biết. Làm sao bây giờ, nếu như để thủ lĩnh biết thì chúng ta xong đời rồi.”

Giang Cung Tuấn đã đi xuống dưới lầu.

Âu Dương Lãng đang nói chuyện với một cấp dưới, ông ta thấy Giang Cung Tuấn đi tới thì cười hỏi: “Thế nào, hài lòng không. Nếu như không hài lòng thì tôi lại đổi người khác, chắc chắn là nghiêng nước nghiêng thành muốn gì có nấy. “Bảo bọn họ đi ra ngoài đi, tôi không cần bất cứ người nào hầu hạ.” “The à?”

Âu Dương Lãng gật đầu rồi nói với người bên cạnh: “Nếu Giang Cung Tuấn đã không thích thì giữ lại cũng vô dụng, kéo xuống giết đi.” “Vâng.”

Cấp dưới gật đầu. “Ông.” Giang Cung Tuấn nổi giận. “Âu Dương Lãng, đến cùng là ông muốn làm gì?”

Âu Dương Lãng nói: “Thiên Soái không thích thì giữ lại cũng vô dụng, chỉ có thể giết mà thôi. Tôi tìm cho cậu thêm mấy người, cho tới khi cậu hài lòng mới thôi.” Âu Dương Lãng nói một cách vô cùng nhẹ nhõm, giống như những người này trong mắt ông ta đều không phải là người vậy.

Giang Cung Tuấn thật sự không còn cách nào khác. Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không cần hầu hạ, ông cũng đừng giết người vô tội”

Âu Dương Lãng cười rồi nói: “Mạng của bọn họ là của tôi, tôi muôi bọn họ, cho ăn học, bọn họ biết vận mệnh của mình.”

Ông ta nói rồi lại xua tay: “Lại dẫn mấy người tới để Giang Cung Tuấn chọn, nếu như cậu ấy không chọn thì giết hết đi.” “Vâng.” “Được rồi, cứ hai người kia đi.” Giang Cung Tuấn chẳng còn cách nào khác. “Thế mới đúng chứ.” Âu Dương Lãng cười cười rồi nói: “Tối hôm nay cứ chơi cho thỏa thích, tôi đã nói cậu đi theo tôi thì tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu. Đàn ông mà, cũng chỉ có mỗi thực lực, tiền tài, quyền lực, gái xinh,…. những thứ này tôi đều có thể cho cậu.”

Giang Cung Tuấn không nói chuyện mà trực tiếp quay người đi lên lầu.

Trong phòng tắm, hai cô gái kia vẫn còn ngâm người trong bồn, bọn họ đang thảo luận về Giang Cung Tuấn. “Chị, em cũng đã nghe chuyện của Giang Cung Tuấn rồi, nghe nói anh ta rất chung tình, chỉ thích một người. Vì

Đường Sở Vi mà đến ở rể nhà họ Đường, mặc kệ cho người nhà họ Đường xem thường khinh bỉ.” “Chị cũng nghe nói rồi, Đường Sở Vi này tốt số thật” Giang Cung Tuấn đi tới, bọn họ vội vàng đứng lên. Thân thể trần trụi của bọn họ đập vào mắt Giang Cung Tuấn.

Anh vội vàng quay sang chỗ khác. “Được rồi, các người đi ra ngoài trước, buổi tối hôm nay không rời khỏi phòng là được.” Giang Cung Tuấn không có cách nào khác, chỉ có thể để bọn họ ở lại trong gian phòng này, nhưng anh không định làm gì cả.

Hai người nhìn nhau một cái rồi đi ra, một người trong đó ôm lấy Giang Cung Tuấn rồi nói: “Thiên Soái, xin hãy để chúng tôi phục vụ ngài.”

Một người khác cũng nói: “Đây là mệnh lệnh, nếu như Thiên Soái từ chối thì chúng tôi sẽ chết” “Đi ra ngoài trước.”

Hơi thở của Giang Cung Tuấn có chút gấp gáp, anh cũng là đàn ông, cũng sẽ động lòng với những cám dỗ như thế này.

Thế nhưng anh có giới hạn của mình.

Giang Cung Tuấn hơi vận động chân khí sau đó hai người bị đẩy ra ngoài, trực tiếp bị đánh bay ra phòng tắm. Giang Cung Tuấn thì khóa cửa lại sau đó bắt đầu tắm rửa.

Bên ngoài, hai người vội vàng đứng dậy. “Chị ơi, làm sao bây giờ?”

Một người khác hơi suy nghĩ rồi nói: “Đã để chúng ta ở lại trong phòng rồi, tối nay tiếp tục cố gắng. Chị cũng không tin rằng trên thế giới này lại có chính nhân quân tử.” “Vâng.”

Trong phòng tắm.

Giang Cung Tuấn ngâm mình trong bồn nước mà thở phào nhẹ nhõm.

Anh vứt bỏ tất cả những ý nghĩ lung tung trong lòng rồi bắt đầu kiểm tra thân thể.

Giang Cung Tuấn đã nuốt độc nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy có hiện tượng gì, anh nhíu mày rồi lẩm bẩm: “Đây đến cùng là độc gì, tại sao mình không có cảm giác gì hết? Chẳng lẽ phải đợi tới lúc phát tác mới biết được sao?”

Giang Cung Tuấn suy tư.

Anh cũng là bác sĩ, cũng biết một số độc dược trước khi phát tác thì không hề có hiện trạng hay dấu hiệu nào cả.

Giang Cung Tuấn ngâm bồn chừng nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Lúc anh đi ra thì thấy hai chị em sinh đôi kia đã nằm trên giường, núp trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài. Giang Cung Tuấn chỉ nhìn thoáng qua rồi trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, châm một điều thuốc mà hút.

Hai chị em kia thấy thế thì vội ra khỏi chăn, hai người đều không mặc gì cả.

Mặc dù bên ngoài tuyết rơi rất lớn nhưng nhiệt độ trong nhà rất cao, hai người cũng không lạnh. Giang Cung Tuấn quay đầu sang chỗ khác rồi nói: “Các người làm gì thế hả, mau mặc đồ vào đi.”

Nhưng bọn họ không nghe mà ngồi xuống bên hai bên của Giang Cung Tuấn.

Một người ôm tay anh, một người trực tiếp gối lên đùi anh.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy thế thì trái tim của anh đập rộn lên.

Một người trong đó trực tiếp kéo tay Giang Cung Tuấn sang rồi đặt trên người mình. “Thiên Soái, chúng ta chơi một trò chơi đi.” “Thiên Soái, kể cho chúng tôi nghe chuyện lúc anh làm lính ở Nam Cương đi?”

Hai người không ngừng trêu chọc Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi rồi nói với giọng ra lệnh: “Mặc quần áo vào rồi nói sau.”