Chiến Thần Xuất Kích

Chương 594



Chương 594: Sức mạnh từ đâu mà có

Giang Cung Tuấn không quan tâm đến Tề Hải.

Anh ngồi trên tảng đá, cắm Thượng hình kiếm vào trong tuyết và không nói câu gì. “Giang Cung Tuấn, Dược Vương Cốc của tôi và anh sẽ luôn là kẻ thù của nhau cho đến khi chết”

Một tiếng hét giận dữ truyền đến từ nơi xa.

Giang Cung Tuấn phớt lờ những đệ tử đang cực kỳ tức giận này của Dược Vương Cốc.

Theo nguyện vọng của Dược Tiên, các đệ tử của Dược Vương Cốc đã khiêng ông ta đi, vòng qua Giang Cung Tuấn và đi đến môn phái Thiên Sơn. Họ sẽ đợi đến khi đại hội Thiên Sơn diễn ra thì sẽ xin người đứng đầu võ lâm cho họ công lý.

Đoàn người rời đi.

Thung lũng Nhất Tuyến Thiên khôi phục lại sự lạnh lẽo và yên tĩnh.

Các đệ tử của Dược Vương Cốc rời đi rất nhanh và ngay lập tức đã ra khỏi Thung lũng Nhất Tuyến Thiên.

Sau khi đã đi rất xa. ở phía trước, một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện.

Đệ tử của Dược Vương Cốc thấy vậy thì lập tức đề phỏng.

Vừa mới gặp phải Giang Cung Tuấn, tại sao bây giờ lại có người chặn đường nữa chứ? “Xin hỏi ông là ai, tại sao lại chặn đường chúng tôi?”

Một trưởng lão của Dược Vương Cốc hỏi.

Người đàn ông từ từ quay người, cởi chiếc mũ liền với quần áo xuống, lộ ra khuôn mặt. “Ông là ”

Các đệ tử của Dược Vương Cốc như nhìn thấy ma, sợ hãi mà lùi lại. “Ông, ông không phải đã chết rồi sao, Tại sao ông vẫn còn sống?” Trưởng lão của Dược Vương Cốc nhìn chằm chằm người trước mặt.

Ông ta không phải ai khác.

Đó chính là Trần Phi Hùng, người đứng đầu môn phái

Thiên Sơn.

Trần Phi Hùng đi đến.

Ông ta đi đến trước mặt các đệ tử của Dược Vương

Cốc.

Đúng lúc này, Dược Tiên đột nhiên tỉnh lại, khoanh chân ngồi trên mặt đất và bắt đầu chữa trị vết thương.

Trần Phi Hùng hỏi: “Ông cụ Dược, ông không sao chứ?”

Dược Tiên từ từ dừng tay, yếu ớt nói: “Tôi chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là sẽ khỏi.”

“Chuyện này…….

Các đệ tử của Dược Vương Cốc đều há hốc mồm.

Lúc này, một đệ tử hơi lùi lại, dường như muốn rời đi.

Trần Phi Hùng nhìn thấy, đột nhiên giơ tay ra đánh ra một chưởng với sức mạnh kinh khủng. Người này bị giết ngay lập tức.

Người của Dược Vương Cốc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì Trần Phi Hùng đột nhiên đánh người. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi rút kiếm ra và lạnh lùng nói: “Ông đang làm cái gì vậy? Tại sao lại giết đệ tử của tôi?”

Trần Phi Hùng thản nhiên nói: “Người này là gián điệp được Cổ Môn xếp vào ở Dược Vương Cốc.”

“Không thể nào, chắc chắn không thể, cậu ta đã ở với tôi mười năm rồi, làm sao có thể là gián điệp được?”

“Vừa rồi vẻ mặt cậu ta bối rối muốn chạy trốn để nói cho người của Cổ Môn. Không phải gián điệp thì là cái gì? Chuyện này có liên quan đến đại hội Thiên Sơn và sống chết của thế giới võ lâm, cho nên không thể lơ là được.”

Một trưởng lão khác của Dược Vương Cốc hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Lúc này, Dược Tiên, người đứng đầu của Dược Vương Cốc, nói: “Tôi đã nhận được tin tức của chưởng môn Trần rằng Giang Cung Tuấn vì cứu người nên đã gia nhập vào Cổ Môn, nhưng cậu ấy không biết Cổ Môn rốt cuộc muốn làm gì, cho nên chưởng môn Trần muốn tôi phối hợp diễn kịch với Giang Cung Tuấn”

“Nói như vậy nghĩa là tin tức từ môn phái Thiên Sơn là sai sự thật, Giang Cung Tuấn hoàn toàn không giết chưởng môn Trần”

“Tất nhiên”

Trần Phi Hùng gật đầu, nói: “Tuy nhiên, bây giờ tôi còn chưa thể xuất hiện, Giang Cung Tuấn đang bị người ta mắng chửi rất nhiều, vì để tiêu diệt Cổ Môn, cậu ta cũng khó khăn.”

Nghe vậy, nhiều đệ tử của Dược Vương Cốc mới hiểu ra.

Trần Phi Hùng lại hỏi: “Ông cụ Dược, ông đã cho hết thuốc chưa?”

Vẻ mặt Dược Tiên nghiêm túc, nói: “Không có nhiều thời gian, tôi không gặp được nhiều người lắm. Tuy nhiên, tôi đều cho những người có thể tin tưởng được. Số còn lại là những người chưa quyết định và không có lập trường. Trong số những người này có lẽ có người của Cổ Môn. Tôi không dám cho vì không muốn rút dây động rừng”

“Thuốc có hiệu quả không?”

“Có hiệu quả. Đây là công thức bí mật độc nhất vô nhị của Dược Vương Cốc của tôi. Sau khi uống vào hoàn toàn không còn hơi thở, không khác gì người chết, không có bất cứ ai có thể phát hiện ra điều khác thường. Tôi tin tưởng Giang Cung Tuấn là người thông minh. Nếu gặp những người không đánh lại thì có thể đoán ra được họ là người đã biết tin, còn những người đánh lại là những người chưa nhận được tin

Nghe vậy, Trần Phi Hùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dược Tiên tiếp tục nói: “Có một người ở bên cạnh Giang Cung Tuấn. Tôi nhìn và nhận ra anh Anh ta là kẻ phản bội Thiếu Lâm từ mấy chục trước, tên là Tề Hải Anh ta rất mạnh mẽ và không phải người của chưởng môn Trần nên chắc chắn là Cổ Môn không tin Giang Cung Tuấn nên đã cử người theo dõi cậu ta. ”

Trần Phi Hùng nói: “Giang Cung Tuấn biết mình phải làm gì. Nhưng ông đành phải chịu khổ một thời gian ở trong trạng thái giả chết khiến Cổ Môn mất cảnh giác. Đến lúc đó, sẽ có một cuộc phản công tiêu diệt hết những phần tử còn sót lại của Cổ Môn ở trên núi Thiên Sơn.

Dược Tiên gật đầu và nói: “Không sao, tôi sẽ không bao giờ từ chối làm chuyện giúp đỡ người dân trên toàn thế giới này.

Trần Phi Hùng làm một động tác mời: “Không nói nhiều nữa, mọi người đi lên núi đi.”

Dược Tiên dặn dò nói: “Môn phái Thiên Sơn có giản điệp của Cổ Môn. Đi đến đó, cứ làm mọi chuyện như bình thường, nhất định không thể bị lộ ra.”

“Vâng.”

Tất cả trưởng lão và đệ tử gật đầu.

Sau đó Dược Tiên lại ngã xuống đất, một số đệ tử đi đến và mang ông ta đi.

Trần Phi Hùng cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Nhất Thiên Tuyến, thung lũng.

Giang Cung Tuấn ngồi trên tảng đá, trên mặt không buồn cũng không vui.

Tề Hải đứng ở một bên hỏi: “Cậu Giang, Dược Vương Cốc có một vị trí vô cùng đặc biệt trong thế giới cổ võ. Tất cả các môn phái và gia tộc trong thế giới cổ võ đều mang ơn của Dược Vương Cốc. Bây giờ, cậu thật sự không thể trở lại nữa rồi. Tôi đã nói rồi, cậu gia nhập vào chúng tôi đi, cậu sẽ là một thành viên quan trọng. Khi ông chủ giết được những ông chủ lớn khác và trở thành người lãnh đạo lớn nhất, thì cậu chính là người đứng thứ hai rồi.

Giang Cung Tuấn biết rằng người trong Cổ Môn cũng không đoàn kết lắm.

Anh vẫn không biết rõ người lãnh đạo lớn này của Cổ

Môn này là ai.

Nhưng anh biết Âu Dương Lãng rất có tham vọng. Ông ta gây chuyện ở đại hội Thiên Sơn vì muốn giết người lãnh đạo cao nhất.

Anh cảm thấy rằng đây là cơ hội của mình. “Tôi thật sự không thể trở lại nữa sao?” Anh nhẹ nhàng nói thầm. “Đúng vậy, không thể trở về được. Không chỉ cậu bị ảnh hưởng, mà ngay cả Đường Sở Vi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cậu có thể bảo vệ chính mình nhưng Đường Sở Vi và người của gia tộc họ Đường thì sao? Sau khi đại hội Thiên Sơn kết thúc, bọn họ chắc chắn sẽ tìm và giết cậu, nếu không tìm được cậu thì chắc chắn sẽ tìm Đường Sở Vị, thậm chí là tìm người của gia tộc họ Đường để hết cơn giận”

Tề Hải bắt đầu thuyết phục.

Ông ta nói về một số ưu và nhược điểm.

Ông ta chỉ có một mục đích duy nhất, đó là khiến Giang Cung Tuấn gia nhập. “Tôi chỉ muốn sống. Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nói: “Sau khi tôi giúp Âu Dương Lãng làm chuyện này, nếu ông ta không cho tôi thuốc chữa trị thì tôi sẽ khiến ông ta chết theo”

Giang Cung Tuấn không dễ dàng đồng ý.

Nếu như anh đồng ý dễ dàng thì Âu Dương Lãng sẽ không tin anh. Nếu vậy thì anh sẽ không được sự tin tưởng của ông ta và cũng không biết được kế hoạch thực sự của ông ta. “Này, sao cậu lại phải làm thế chứ?” Tề Hải thở dài nói. Giang Cung Tuấn bình tĩnh hỏi: “Ở trong Đoan Hùng, không có nhiều người mạnh bảy cảnh, nhưng cũng không ít. Còn tám cảnh, theo tôi biết thì có hai, ba người như vậy. Âu Dương Lãng ở cảnh nào, sức mạnh của ông ta từ đầu mà có, có thể lật đổ được người lãnh đạo cao nhất? Theo tôi biết thì xung quanh người lãnh đạo đó có Cổ Môn, có rất nhiều người mạnh, thậm chí ngay cả ông nội của tôi cũng đang giúp đỡ người đó.”

“Ha ha…”

Tề Hải cười nói: “Thì ra là cậu Giang lo lắng chuyện này. Chờ cậu làm xong nhiệm vụ, khi trở về thì ông chủ sẽ nói cho cậu biết, tôi tin tưởng cậu sẽ lựa chọn đúng đắn”

Tề Hải không nói nữa, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi thêm mà ngồi ở trên tảng đá bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ một nhóm người học võ tiếp theo đến.