Chiến Thần Xuất Kích

Chương 712



Chương 712: Cổ Môn ra tay

Giang Cung Tuấn liếc mắt một cái đã nhìn ra được tình trạng của Khải Tâm.

Tuy hiện tại ông ta nhìn rất mạnh, phô bày ra thực lực còn mạnh mẽ hơn trước đó một khúc.

Chỉ là Giang Cung Tuấn biết, ông ta đang thể hiện ra toàn bộ sức lực mà không giữ lại chút gì.

Sau trận chiến này thì bất kể thắng hay thua, các cơ quan trong cơ thể ông ta sẽ nhanh chóng già đi, chậm là ba tháng còn nhanh là ba năm ngày gì đó ông ta sẽ chết.

Anh không quan tâm mà đứng đó xem cuộc chiến đấu kịch liệt của Khải Tâm và Âu Dương Lãng.

Âu Dương Lãng cũng biết được tình trạng của Khải Tâm.

Cho dù Khải Tâm đang ở trạng thái này cũng không cách nào đánh bại được ông ta, nhưng sau đó ông còn rất nhiều chuyện phải làm nên cũng không liều mạng với Khải Tâm nữa mà không ngừng né tránh các mũi nhọn.

Trên không trung tràn đầy kiếm khí, hư không chấn động.

Khải Tâm cầm Chúng Thần Kiếm trong tay, như có vô số thần hạ phàm, mỗi chiều đều sắc bén, đánh cho Âu Dương Lãng không ngừng rút lui.

Tình hình này chỉ giằng co đến mười phút. Mười phút sau, lực lượng của Khải Tâm đã bắt đầu suy yếu. Lực công kích ông ta phóng xuất ra đã yếu hơn trước rất nhiều. Lúc này, Âu Dương Lãng di chuyển rồi.

Ông ta bắt được cơ hội, trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau Khải Tâm, tung ra một chưởng từ sau lưng.

Ngay sau khi tung chưởng thì cả người chợt lóe lên đã xuất hiện phía trước ông ta, thanh kiếm trong tay trực tiếp chém lên cánh tay của ông ấy.

Tay của Khải Tâm bị cường ngạnh đánh gãy. Chúng Thần Kiếm trong tay ông ta cũng từ trên không trung rơi xuống.

Âu Dương Lãng thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng tiếp được Chúng Thần Kiểm trước khi nó rơi xuống đất.

Cuộc chiến thay đổi quá nhanh.

Vừa rồi Khải Tâm còn cực kì vô địch, đánh cho Âu Dương Lãng không có lực phản kích lại nhưng trong chốc lát tình hình chiến đấu đã thay đổi, Khải Tâm bị đánh bại, cánh tay bị cường ngạnh mà chặt đứt, cũng mất đi Chúng Thần Kiếm.

Thân thể ông ta giống như con diều đứt dây rơi nhanh xuống. Uych! Cơ thể ông ta rơi xuống đất, sa vào trong một vùng phế tích. Khu vực này khôi phục lại sự yên tĩnh.

Các cường giả đến từ các quốc gia trên thế giới đứng ở phía xa xa đều trợn mắt há mồm.

Không ai ngờ được Khải Tâm lại bị đánh bại như thế.

Âu Dương Lãng đứng trên bầu trời cầm Chúng Thần Kiểm trong tay, nhìn trường kiếm trong tay đang lập loè kim quang thì trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ông ta thúc giục toàn bộ lực lượng rồi tung một chưởng mạnh mẽ lên trên Chúng Thần Kiếm.

Leng keng! Tiếng nổ thanh thúy vang lên khắp nơi. Chúng Thần Kiếm chỉ trong nháy mắt đã gãy thành hai đoạn. “Chúng Thần Kiếm gì chứ, rác rưởi”. Giọng nói khinh thường vang lên.

Nhưng đúng lúc này bên ngoài Áo Lâm Tứ Sơn bỗng xuất hiện không ít người.

Những người này mặc áo đen dài, trên mặt đeo mặt nạ đen, họ vừa xuất hiện đã nhanh chóng ra tay tấn công các cường giả khác.

Những cường giả đến từ các nơi trên thế giới phản ứng lại, muốn ra tay phản kích nhưng sau đó lại phát hiện bọn họ căn bản không thể vận dụng được chân khí, vừa thúc giục chân khí thì cơ thể đã truyền đến từng trận đau nhức như kim châm.

“Ha ha.”

Âu Dương Lãng nhìn thấy người Cổ Môn chế ngự được các cường giả trên thế giới thì lập tức cười to lên.

“Ông già này, ông muốn làm gì?” Giang Cung Tuấn cũng đã phát hiện động tĩnh bên ngoài Áo Lâm Tứ Sơn, nhận ra có nhiều cường giả Cổ Môn xuất hiện trói các cường giả đến từ khắp nơi lại.

Anh không biết Âu Dương Lãng muốn làm gì. Nhưng anh biết là mình phải ngăn cản.

Anh cầm Hình Kiểm, đi từng bước sang đó, âm thanh vang vọng khắp khu phế tích: “Âu Dương Lãng, tôi mới là đối thủ của ông”.

Âu Dương Lãng nhìn sang Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện.

Sắc mặt ông ta trầm xuống trong nháy mắt, giọng nói lạnh lùng: “Thằng nhóc, còn chưa ra tay với cậu mà cậu không chịu an phận muốn đứng ra chịu chết sao?”

Giang Cung Tuấn chậm rãi bước ra, đồng thời quét mắt nhìn từ phía. Ở phía xa có rất nhiều người bị người của Cổ Môn chế ngự.

Họ bị người Cổ Môn cường ngạnh mang đi, nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Nhưng cũng có một số ít người Cổ Môn không nhúc nhích.

Giang Cung Tuấn nhận ra là những người Cổ Môn không nhúc nhích đều mặc áo choàng dài màu đỏ có mũ, bọn họ đều đội mũ nên chỉ lộ ra nửa bên mặt.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt của bọn họ. “Chẳng lẽ là người của gia tộc hút máu?” Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Gia tộc quỷ hút máu là một gia tộc thần bí, theo lời đồn thì gia tộc này không phải người mà là quỷ.

Còn đến mức như thế nào thì anh cũng không rõ.

Cổ Môn không động đến gia tộc quỷ hút máu thì chỉ có hai loại khả năng.

Thứ nhất là Âu Dương Lãng kiêng kị.

Chuyện này rõ ràng không có khả năng, Âu Dương Lãng sao lại kiêng kị gia tộc quỷ hút máu chứ.

Còn có một khả năng khác, đó chính là Âu Dương Lãng đã kết liên minh với gia tộc quỷ hút máu.

Nghĩ đến điều này thì vẻ mặt của anh ngày càng nghiêm trọng. Vút!

Thân thể Giang Cung Tuấn chợt loé đã xuất hiện giữa không trung, đứng trên đó nhìn ra Âu Dương Lãng cầm Trọng Kiểm ở cách mấy chục thước, vẻ mặt bình tĩnh nói từng chữ một: “Âu Dương môn chủ, ông phí công lớn trắc trở đến Áo Lâm Tứ Sơn như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”

Bây giờ Giang Cung Tuấn đang đứng trên cao nên nhìn được rất xa.

Trong ánh mắt chăm chú của anh thì gần như các cường giả vào Áo Lâm Tứ Sơn đều gặp nạn.

Ngay cả giáo chủ và một vài cường giả của phái Thái Nhất cũng bị bắt lấy rồi nhanh chóng mang đi.

Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt già nua mang theo ý cười thản nhiên.

“Ba, hai, một” Ông ta thong thả đếm ba tiểng. “Làm gì?” Giang Cung Tuấn nhíu mày. “Giang Cung Tuấn, cậu thúc giục chân khí rồi sờ vào bụng mình xem”

Giang Cung Tuấn không kiềm được mà sờ bụng mình, vừa sờ một cái thì có cơn đau nhức chợt truyền đến cơ thể, cuối cùng anh không nhịn được, cả người nhanh chóng rơi từ trên không xuống phía mặt đất.

Nhưng chưa rơi đến đất đã có một bóng người bay nhanh đến. Người này ôm lấy anh. Giang Cung Tuấn thấy được mặt nạ khủng bố dữ tợn lộ ra. Nhưng trên người chủ nhân của mặt nạ này có một mùi hương. Hình như đây là hương thơm trên người của nữ nhân.

Anh còn có thể cảm nhận được cánh tay của người ôm mình rất mềm mại.

Không đợi anh phản ứng lại thì Đường Sở Vi đã ôm anh xuất hiện trên mặt đất.

“Trong không khí có loại độc không màu không vị mà người Cổ Môn đã hạ từ lâu, độc này kết hợp với không khí nên chỉ cần hít thở sẽ bị trúng độc, sau khi trúng độc thì không thể thúc giục chân khí, một khi thúc giục chân khí sẽ khiến ruột đứt thành từng đoạn”

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến. Giang Cung Tuấn bị đặt lên một tảng đá.

Trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo vẻ thống khổ, nhìn Đường Sở Vi đứng trước người mình đang đeo mặt nạ khủng bố dữ tợn thì nhịn không được mà hỏi: “Sao cô lại biết là trong không khí có độc, làm thế nào mà cô lại không sao?”

“Tôi cũng vừa phát hiện ra, tôi cũng bị trúng độc nhưng độc này vô dụng với tôi”.

“Vì sao lại cứu tôi?”

“Không vì gì cả, Âu Dương Lãng giao cho tôi đi, anh nhanh chóng rời khỏi đây”.

Đường Sở Vi nói xong thì xoay người ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên Âu Dương Lãng đang ở trên không trung.

Âu Dương Lãng lúc này cũng nghi hoặc, kịch độc này là ông ta tỉ mỉ nghiên cứu chế tại, không màu không vị, dù là ai cũng sẽ không phát hiện ra, kể cả người ở bát cảnh hít vào rồi thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào vận dụng chân khí được.

Vì sao môn chủ phái Thiên Môn lại giống như không bị gì? Đường Sở Vị cầm Chân Tà Kiểm đi từng bước một lên không trung. Hơi thở trên người cô vào thời khắc này tăng vọt lên. Âu Dương Lãng thấy thế thì hơi lùi về sau vài bước.

Ông ta chưa từng giao thủ với môn chủ phái Thiên Môn nhưng đã nghe qua, ngay cả Trần Thanh Sơn cũng bị môn chủ phái Thiên Môn đánh bại.  Ở bên ngoài đều đồn rằng Trần Thanh Sơn có được một viên nội đan của rùa thần, hơn nữa đã mang đi luyện hoá, cũng đã đạt đến cấp bậc trèo lên thang trời.

Cấp bậc như thế lại bại trong tay môn chủ phái Thiên Môn.

Từ đó có thể thấy được sự cường đại của môn chủ phái Thiên Môn này.

“Môn chủ phái Thiên Môn, rốt cuộc cô là ai?” Âu Dương Lãng hơi lùi về sau, lạnh giọng hỏi.

“Người giết ông” Đường Sở Vi mở miệng phát ra giọng trầm thấp.

“Môn chủ Thiên Môn, giữa tôi và cô không có ân oán, hà cớ gì phải rút kiểm để gặp nhau, sao không ngồi xuống nói chuyện, cùng bàn bạc chuyện kinh doanh, bàn mưu kế rồi cùng thống trị ngàn đời”

Âu Dương Lãng rất thông minh.

Bây giờ ông ta không thể kết luận được lí do vì sao môn chủ Thiên Môn không bị trúng độc.

Ông ta từ trước tới nay không làm chuyện gì mà bản thân không nắm chắc.

Ông ta cũng không muốn liều mạng một mất một còn với môn chủ Thiên môn ở nơi này.