Chiến Thần Xuất Kích

Chương 772



Chương 772: Giang Cung Tuấn bị phế

Giang Thời nói ra một vài bí mật. Những bí mật này ông ấy đã sớm biết.

Vào lúc giết hại Linh Quy, ông ấy đã sớm biết đến sự tồn tại của rồng. Nhưng ông ấy không biết con rồng này hiện tại còn sống hay không.

Dù ông ấy không biết nhưng nhất định có một người sẽ biết. Đó chính là Huyết Hoàng Đệ Nhất của Huyết tộc. Ông ấy nhìn Đệ Nhất Huyết Hoàng cười hỏi: “Huyết Hoàng, tôi nói có đúng không?”

Huyết Hoàng Đệ Nhất khẽ gật đầu: “Ừm. Đúng vậy. Nhưng đây là tuyệt mật của tộc tôi, chỉ tộc trưởng mới biết, cho dù là các cao thủ khác trong tộc cũng không biết chuyện này. Làm sao mà ông biết được?

Huyết Hoàng Đệ Nhất vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Gia Cát Nhị do Giang Thời giả mạo.

Người này vốn hiểu biết, khó tránh khỏi cũng đã biết quá nhiều. Ngay cả chuyện tuyệt mật của tộc ông ta cũng nắm rõ.

Giang Thời cười nói: “Tôi tất nhiên biết rõ, hơn nữa, tôi còn biết một vài bí mật về rồng”

Nghe vậy, Âu Dương Lãng bỗng có hứng thú, nhịn không được bèn hỏi: “Vậy theo ông trên mình rồng có điều gì bí mật?”

“Trường sinh” Giang Thời nói ra hai chữ.

“Là thật sao?” Âu Dương Lãng vẻ mặt khó tin hỏi ông ấy.

“Chắc chắn là thật”

Giang Thời cũng không dám khẳng định. Những lời của ông ấy cũng đã gợi lên hứng thú với Âu Dương Lãng.

Âu Dương Lãng nhìn Huyết Hoàng Đệ Nhất nói: “Huyết Hoàng, chúng ta dù sao cũng là bạn bè lâu năm, bí mật lớn như vậy, ông lại không nói cho tôi. Xem ra ông không coi tu là bạn bè rồi. Bây giờ ông hãy nói cho tôi biết, rồng đang ở đâu?”.

Nghe vậy, thần sắc của Huyết Hoàng Đệ Nhất bỗng nhiên trầm ngâm. Nghĩ ngợi một lát, ông ta nói: “Âu Dương, tôi khuyên ông vẫn nên đừng biết chuyện này. Rồng không dễ đụng vào. Ông cũng biết sức mạnh của các cao thủ vào một nghìn năm trước, tưởng chừng tất cả các cao thủ trong thiên hạ đều muốn giết rồng, nhưng tất cả đều thất bại. Hiện tại, sức mạnh của các cao thủ So với thực lực của một nghìn năm trước còn không đạt được hai phần”

“Mạnh như vậy sao?”

Âu Dương Lãng trên mặt mang theo sự thất vọng.

Huyết Hoàng Đệ Nhất khẽ gật đầu: “Ừm, như vậy ông nói xem, nếu ông thật sự có thể tiến vào cảnh giới thứ chín, hơn nữa có thể tìm được mấy trăm cao thủ ở cấp thứ tám, nói không chừng còn có một chút cơ hội giết rồng. Nếu không thì đừng có nghĩ đến.”

Lời nói của Huyết Hoàng Đệ Nhất làm cho Âu Dương Lãng từ bỏ ý nghĩ trong lòng. Nhưng Giang Thời lại mỉm cười.

Ông ấy không nói nữa.

Ông ấy đã nói nhiều rồi, như này đã đủ gợi lên hứng thú với Âu Dương Lãng.

Dã tâm của Âu Dương Lãng rất lớn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Việc này cũng nằm trong kế hoạch của ông ấy. Giết hại rùa thần chỉ là bước đệm mà thôi. Mục đích chính là tạo nên một vài cao thủ, không ai có thể bước vào cảnh giới thứ chín. Tất cả đều để chuẩn bị cho việc giết rồng.

Thứ trên người con rồng kia mới chính là bảo vật. Ngay lúc ba người gặp nhau cùng nói chuyện về rồng. Lúc này, trong địa lao, một đệ tử Cổ Môn đi tới.

Người này mặc áo khoác đen, trên mặt đeo mặt nạ.

Anh ta nhìn lướt qua người đang ở trong ngục, chợt đưa ra một lệnh bài, dặn dò đám đệ tử phía Cổ Môn xung quanh: “Môn chủ có lệnh, để tôi tới thẩm vấn Giang Cung Tuấn. Các người ra ngoài trước đi, rời khỏi đây. Cho dù nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng bước vào, nếu không sẽ xử lý theo môn quy”

“Rõ”

Các đệ tử Cổ Môn xung quanh theo lệnh rời đi.

Rất nhanh, địa lao đã trở nên im ắng.

Tên đệ tử Cổ Môn đang đeo mặt nạ chậm rã thu lại lệnh bài, thản nhiên mở cửa sắt của phòng giam, đi vào.

Nhìn thấy một cao thủ lớn tuổi đang bị giam giữ bên trong, anh ta từ từ tháo mặt nạ xuống.

Ông ta chính là Giang Quốc Đạt.

Giang Quốc Đạt không nói lời nào, liền âm thầm bước vào.

Ông ta tới đây chỉ có một mục đích. Đó chính là lợi dụng Thiên đưa cho ông ta Hấp công đại pháp, để hấp thu sức mạnh của đám cao thủ này.

“Giang Quốc Đạt”.

Giang Quốc Đạt gỡ mặt nạ xuống, chớp mắt đã bị nhận ra ngay lập tức.

“Ông muốn làm gì?

Ngay khi cao thủ này vừa dứt lời, Giang Quốc Đạt liền vung tay lên, lòng bàn tay biến hóa ra một cỗ sức mạnh, trực tiếp hút vị cao thủ này về phía ông ta.

Tay ông ta nắm chặt lấy đầu của vị cao thủ, nhanh chóng hấp thu công lực,

“A…”

Cả người vị cao thủ kia run rẩy, hét lên: “Ông… ông đang làm cái gì vậy? Ông… ông đang hấp thụ công lực của tôi. Tôi liều mạng với ông”

Nhưng tiếng kêu của người này đã trở nên vô lực, yếu ớt. Bởi vì trúng độc nên cả người anh ta rất khó chịu.

Nói là liều mạng nhưng thực ra chỉ là vài tiếng kêu mà thôi.

Trong thời gian ngắn, Giang Quốc Đạt thản nhiên ném xác người này xuống đất.

Cao thủ này không chết nhưng lại bị lão hóa rất nhanh, chỉ trong phút chốc tóc liền trở nên bạc trắng. Bộ dạng chỉ hơn năm mươi tuổi, bỗng chốc biến thành người bảy mươi, tám mươi.

Chứng kiến một màn như vậy, không ít người bị dọa một trận. Giang Quốc Đạt cười nhếch mép một nụ cười giả tạo. Công lực tới quá nhanh. Cảm giác được gia tăng công lực thật tuyệt vời.

Ông ta thấy Giang Cung Tuấn đang nằm hấp hối ở phòng giam bên cạnh. “Giang Cung Tuấn)

Sắc mặt của ông ta liền tối sầm lại, bỗng nhiên từ trong phòng giam đi ra, tiến về phía Giang Cung Tuấn.

“Giang Quốc Đạt, ông muốn làm gì?” Giang Phùng đang nằm trên đất lạnh lùng nói. Giang Quốc Đạt liếc nhìn một cái rồi thản nhiên nói:

“Chờ tôi hấp thu công lực của Giang Cung Tuấn, sẽ đối phó với ông”

“Ông.” Giang Phùng giận dữ. Ông ta rất muốn đứng lên nhưng bây giờ đến nói còn không nổi. “Giang Quốc Đạt, đừng có làm bậy”.

Trần Phi Hùng cũng yếu ớt lên tiếng, còn Mộ Dung Xuân không nói câu nào. Ông ta đang đả thông huyệt đạo. Chỉ là công lực của ông ta còn kém xa so với chân khí Thiên Cương của Giang Cung Tuấn.

Thời gian qua lâu như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa đủ thông được huyệt đạo.

Giang Quốc Đạt đi về phía Giang Công Tuấn. Nhìn thấy anh đang hấp hối nằm trên mặt đất, khóe miệng đều là máu. Một phát liền đạp lên người Giang Cung Tuấn, cúi xuống nhìn anh: “Giang Cung Tuấn, không ngờ cậu còn có ngày hôm nay”.

Ông ta vung tay, lòng bàn tay xuất hiện nội lực rất lớn. Thân thể Giang Cung Tuấn lập tức bị kéo lên, lòng bàn tay ông ta nắm lấy đầu của anh. Lúc này, anh có thể cảm thấy chân khí trong cơ thể mình đang chảy qua.

Anh nhanh chóng thay đổi sắc mặt. “Ông… Giang Quốc Đạt, ông muốn làm gì? Mau dùng tay” Giang Quốc Đạt sử dụng Hấp công đại pháp, điên cuồng hấp thụ chân khí của Giang Cung Tuấn.

Chân khí của Giang Cung Tuấn rất dồi dào, rất mạnh mẽ, lúc này ông ta thấy như chân khí của mình càng lúc càng mạnh lên. Thân thể ông ta giống như một quả bóng cao su, trong nháy mắt liền phình lên.

“Thật ghê tởm”

Chứng kiến một màn như vậy, Mộ Dung Xuân cũng nổi giận. Nhưng vì ông ta đang bị điểm huyệt, căn bản không thể động đậy.

Giang Cung Tuấn cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hấp công đại pháp quả thực rất quỷ dị.

Chân khí của Giang Cung Tuấn chảy qua, công lực của Giang Quốc Đạt lại càng lớn. Giằng co đến hơn mười phút. Trong mười phút này, công lực của Giang Cung Tuấn đã bị hút sạch.

Giang Quốc Đạt ném anh xuống đất, điên cuồng cười lớn: “Ha ha, Giang Cung Tuấn, cậu đã bị phế rồi, từ nay về sau không còn Giang Cung Tuấn nữa”.

Ngay sau đó, ông ta liền ra tay đánh ra mấy chưởng, công kích vào tứ chi của Giang Cung Tuấn. Gân tay, gân chân của Giang Cung Tuấn lập tức chấn động. Anh đau đến mức ngất đi, không rõ sống chết.

Sau khi phế Giang Cung Tuấn, Giang Quốc Đạt cảm thấy rất vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Mộ Dung Xuân và Giang Phùng, thản nhiên nói: “Chờ tôi đi hút công lực của những kẻ khác xong, sẽ đến lượt hai người”

Giang Quốc Đạt không lãng phí thời gian nữa. Bởi ông ta biết, đây là địa bàn của Âu Dương Lãng, ông ta phải nhanh lên mới được.

Nếu Âu Dương Lãng xuất hiện, sẽ không còn cơ hội tốt như vậy.