Chiến Thần Xuất Kích

Chương 819



Chương 819: Thần kiếm xuất thế

Giang Cung Tuấn cũng không hiểu rõ về Nghịch Long Kiếm.

Chỉ là anh có ý muốn cướp kiếm mà thôi nhưng có cướp được hay không thì phải xem ý trời rồi.

“Em Giang à, tôi nghĩ là cậu có thể khống chế được nó” Mộ Dung Xuân cũng hứng thú, tràn đầy phấn khởi nói: “Lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm đã nói với tôi, chỉ có những người trong lòng có ý chí mạnh mẽ và phải là người cương trực, ngay thẳng mới có thể khống chế được thanh kiếm này, tôi cho rằng cậu thật sự có thể làm được, cậu cứ đi thử một chút, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu một tay”

Nói xong, lại nhìn qua Đường Sở Vi.

“Hơn nữa còn có thêm môn chủ của phái Thiên Môn Đường Sở Vi ở đây, cơ hội cậu giành được Nghịch Long Kiểm phải trên chín mươi lăm phần trăm rồi”

“Được, đến lúc đó rồi hãy nói đi”

Giang Cung Tuấn cũng không sốt ruột.

Bởi vì vẫn còn ba ngày nữa.

“Hai người cứ ngồi ở đây đi, tôi đi ra ngoài nhìn thử xem lần này có bao nhiêu cao thủ đến biệt phủ Thần Kiếm”

Mộ Dung Xuân nói xong liền quay người rời đi.

Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị ở lại trong phòng.

Tầm khoảng hai mươi phút sau đó.

Ngoài cửa truyền tới tiếng nói.

“Chậc chậc, không đơn giản, thật không đơn giản.”

Mộ Dung Xuân đẩy cửa đi vào, nói: “Tôi thấy có không ít cao thủ đều đến đây rồi”

Giang Cung Tuấn hứng thú hỏi: “Có những người nào vậy?”.

“Ông nội cậu Giang Thời cũng tới rồi, Trần Thanh Sơn của phái Thiên Sơn cũng tới, còn có cả người của gia tộc họ Tiêu Dao cũng xuất hiện, các cao thủ ở bên phía Vương Trạch Tây cũng đến đây, ngay cả Long Dạ của gia tộc nhà họ Long đã rời khỏi thủ đô cũng đến rồi.”

Mộ Dung Phong một hơi nói ra tên của rất nhiều người.

“Còn có đại sư Maha của Thiếu Lâm, còn có cả Độc Bộ Thiên Nhai, đây đều là cao thủ chân chính đó, những người này đều là người luyện hóa Linh quy nội đan”

“Nhiều người như vậy ư?”

Giang Cung Tuấn cau mày.

“Không chỉ có thế”

Mộ Dung Xuân tiếp tục nói: “Đây mới chỉ là các cao thủ ở nước ngoài, hơn nữa các cao thủ trong nước thì không chỉ có thế, các cao thủ nước ngoài cũng xuất hiện rất nhiều, có Đệ nhất huyết hoàng, cũng có giáo chủ của giáo phái Thái Nhất, ngay cả người của Lang Nhân tộc cũng hiện thân rồi”

“Mặc dù có rất nhiều cao thủ nhưng mà.”

Ông ta nhìn sang Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị, rồi nói tiếp: “Chỉ e rằng tất cả những người ở đây liên thủ lại thì mới có thể đánh một trận với cậu và Đường Sở Vị”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh có vẻ đánh giá tối cao quá rồi”

Mộ Dung Xuân nói: “Điều tôi nói là sự thật mà”

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời nữa.

Thời gian Nghịch Long Kiếm xuất thế còn có ba ngày nữa.

Trong ba ngày này, anh phải chuẩn bị điều tức thật tốt để cho thực lực của bản thân duy trì ở trạng thái đỉnh phong, như vậy thì mới có khả năng ở trong trận chiến đoạt Nghịch Long Kiếm sắp tới giành được thanh kiếm này.

Mấy ngày tiếp sau đó, Giang Cung Tuấn đều ở trong phòng, không hề ra ngoài đi lại.

Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua rồi.

Thời gian Nghịch Long Kiếm ra đời chỉ còn lại một ngày.

Vào đêm trước khi Nghịch Long Kiếm ra đời.

Trong động đá vôi đúc kiếm phía sau núi.

Chú kiểm sự đang ra sức lôi kéo ống bễ thổi gió.

Trong lò rèn là một mảnh đỏ rực.

Ở trong lò rèn có một thanh kiếm bị nung đỏ.

Cách đó không xa có rất nhiều người đang đứng.

Những người này đều là người của biệt phủ Thần Kiếm. Cầm đầu là lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm Cái Vô Danh.

“Các vị”.

Ngay lúc này, Cái Vô Danh đột nhiên mở miệng nói: “Biệt phủ Thần Kiếm chúng ta đợi ngày này đã phải đợi trăm ngàn năm rồi, hôm nay, cuối cùng Thần Kiếm cũng xuất thế, Hiện tại, chúng ta phải dùng máu tươi của mình để cho Thần Kiếm xuất thế”

Nói xong, ông ta lấy thanh kiếm trong tay một tên hộ vệ đứng bên cạnh, rạch một nhát lên ngón tay của mình.

Ngay sau đó, người của biệt phủ Thần Kiếm ở đây đều rút kiểm tra, cắt lên ngón tay của mình một nhát.

Từng giọt từng giọt máu tươi bay ra.

Những giọt máu tươi này hội tụ tại một chỗ, sau đó nhanh chóng bay tới lò rèn.

Ngay khi những giọt máu tươi này ngấm vào Nghịch Long kiểm, đột nhiên thanh kiếm bắt đầu rung lắc dữ dội.

Oanh!

Trong khoảnh khắc, lò rèn đã bị nổ tung.

Tiếng nổ định tại nhức óc, tất cả ngọn núi trong biệt phủ Thần Kiếm cũng bị chấn động.

Hưu…u…u!

Cùng với sự nổ tung của bếp rèn, Nghịch Long kiếm đang được nung đỏ đột nhiên lóe lên một vầng ánh sáng màu đỏ, vầng sáng này phá vỡ động đá vôi, chiếu sáng cả bầu trời đêm đen như mực.

“Khí tức thật đáng sợ”

“Thần Kiếm xuất thế rồi”

Trong nháy mắt khi âm thanh tiếng nổ truyền tới, tất cả những người đang có mặt ở biệt phủ Thần Kiếm đều chạy ra khỏi phòng.

Bọn họ nhìn thấy vầng ánh sáng màu máu lóe lên, cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, khiến ai cũng phải kinh hô lên.

“Không hổ là Thần Kiếm phải mất hơn ngàn năm mới chế tạo được.”

“Ha ha, thanh kiếm này nhất định là của tôi rồi”

Một tiếng cười vang vọng đến.

Ngay sau đó, một đạo thân ảnh nhanh chóng phóng về hướng phía sau núi.

Mà lúc này, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi cũng chạy ra khỏi phòng.

Vừa chạy ra khỏi phòng, hai người nhìn thấy một vầng ánh sáng màu máu tỏa sáng trên bầu trời.

“Khí tức thật mãnh liệt”

Đường Sở Vị không nhịn được kinh hô lên.

Mà ngay lúc này, Chân Tà kiếm trong tay cô cũng bắt đầu rung lên.

Thanh Hình kiểm trong tay Giang Cung Tuấn cũng rung lên một cách khó hiểu, giống như bị một lực lượng vô cùng cường đại lôi kéo, như muốn bay ra khỏi vỏ kiếm.

“Em, em sắp không khống chế được Chân Tà kiếm nữa rồi” Đường Sở Vị hô lên.

“Sở Vi, ở đây chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt, em hãy đi trước đi.”

Giang Cung Tuần nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía sau núi, anh rất lo lắng cho Đường Sở Vị, lập tức nói: “Em hãy đi ra ngoài biệt phủ Thần Kiếm đợi anh”

“Em không đi.

Đường Sở Vị nắm chặt Chân Tà kiếm trong tay, trên mặt hiện ra một nét kiên định, nói: “Em sẽ không đi đâu, em muốn ở lại giúp anh cướp lấy Thần Kiếm”

“Keng keng keng!”

Chân Tà kiểm trong tay cô phát ra âm thanh.

“Mau đi đi”

Giang Cung Tuấn hét lên: “Thanh Nghịch Long kiếm này rất tà ác, anh nhận thấy nó muốn. cắn nuốt tất cả những thanh kiếm ở đây, em còn ở chỗ này, thì Chân Tà kiếm của em cũng không giữ được nữa”

Đương Sở Vị cũng cảm nhận được điều này.

Khí tức của thanh Nghịch Long kiểm này quá mạnh mẽ, hơn nữa cỗ khí tức này, đã ảnh hưởng đến Chân Tà kiểm của cô, cô cảm thấy bản thân mình sắp không khống chế được Chân Tà kiếm nữa rồi.

“Vậy em, em đi ra ngoài đợi anh, anh phải cẩn thận đấy”

Đường Sở Vi cũng không do dự nữa, nhanh chóng cầm lấy Chân Tà kiếm rồi bước ra ngoài.

Mà giờ phút này, Nghịch Long kiếm đã bay ra khỏi động, nó không ngừng xoay tròn trên không trung cách mặt đất tầm ba mươi mét, hơn nữa kiếm của các võ giả từ bốn phương cũng đều bị vòng xoáy đó hút lên.

Những thanh kiếm này trong nháy mắt đã bị Nghịch Long kiểm hòa tan.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều biến sắc, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám đến gần.

Còn Giang Cung Tuấn vẫn đang cố gắng nắm chặt lấy Hình kiếm.

Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không thể giữ được Hình kiếm.

Hình kiếm bay ra khỏi vỏ.

Trong khoảnh khắc đó, lực lượng của Nghịch Long kiếm dường như đã kích thích Hình kiếm, khiến nó lập tức lóe lên vầng ánh sáng màu vàng chói mắt.

Một vầng ánh sáng màu vàng, một vầng ánh sáng màu đỏ như máu hiện ra giữa bầu trời đêm đen kịt.

Khí thế của vầng ánh sáng màu vàng tăng mạnh, hoàn toàn áp chế khí thế của vầng ánh sáng màuđỏ.

Ngay tại thời khắc này lực lượng của hai thanh kiểm bắt đầu giao tranh.

“Cái gì?”

Nhìn thấy một màn này, Giang Cung Tuần hoàn toàn sững sờ.

Anh vẫn biết Hình kiếm rất mạnh nhưng anh không thể tưởng tượng được lực lượng của nó lại mạnh đến mức này.

Hiện tại, lực lượng mà Hình kiếm phát ra đã vượt qua lực lượng của Bát cảnh võ giả.

Không chỉ mỗi Giang Cung Tuấn bị chấn kinh

Mà là tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị dọa sợ rồi.

Nhưng ngay lúc này, Hình kiếm và Nghịch Long kiếm lại tiền đến gần nhau, sau đó bắt đầu dụng hợp dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Vừa dung hợp lẫn nhau lại vừa thôn phệ nhau.

Trong quá trình dung hợp này, khí tức phát ra từ thân kiếm càng ngày càng mãnh liệt.

“Chuyện gì vậy?”

Người của biệt phủ Thần Kiếm cũng ngạc nhiên không thôi. “Đây là kiếm của ai vậy, sao hai thanh kiếm lại có thể dung hợp vào nhau chứ?”