Chiến Thần Xuất Kích

Chương 854



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 854: Có thể khôi phục kí ức

Giang Cung Tuấn sau khi tán gẫu xong cùng Trần Thanh Sơn, liền đi vòng lại.

Một lần nữa đi đến trước cửa phòng của Thiên, bên trong đã không còn động tĩnh, anh gõ cửa một cái.

Rất nhanh, cửa phòng đã mở ra. Người mở cửa là một mỹ nữ tóc vàng óng đang mặc trên mình một bộ váy ngủ. Giang Cung Tuấn nhìn cô ta phất tay một cái, nói: “Được rồi, cô lui xuống đi.” Sau đó, đi thẳng vào trong phòng. Thiên đang ngồi ở trên giường, cởi trần nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao thế, có việc gì sao?” Giang Cung Tuấn đi đến, ngồi xuống ghế sô pha.

Thiên cũng đứng dậy mặc quần áo, đi đến, sau khi ngồi xuống rút ra một điếu xì gà đưa cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhận lấy, nói: “Cậu tin tức nhanh, đến tìm anh để hỏi một chút, lần này có bao nhiêu cổ võ giả Đại Lan đến đây, cả cổ võ giả trên thế giới nữa, số lượng bao nhiêu?”.

Thiên vừa cười vừa nói: “Không cần phải lo lắng, tôi với anh liên thủ là thiên hạ vô địch, ai có thể thắng nổi chứ? Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu” Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Đừng tự đại, phải biết sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên” Thiên lúc này mới nghiêm túc trở lại, nói: “Tôi nhận được tin, rất nhiều người đến đây, có Trần Thanh Sơn của phái Thiên Sơn, có Độc Bộ Thiên Nhai của Cổ Môn, có đại sư Ma Ha của Thiếu Lâm. Đúng rồi, còn có một nhân vật cấp lão tổ của phái Võ Đang, người này vẫn luôn ẩn thế, chưa từng xuất hiện, ông ta cũng đến, ông ta hình như gọi là đạo trưởng Trùng Linh cái gì đó, là nhân vật hơn hai trăm năm trước, thực lực rất mạnh, cũng phải khoảng ngũ thiên thê.

“Trừ những người phía trên ra, còn có ông nội của anh, Giang Thời nữa”. “Còn có người lần trước đi cùng anh đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng, Trần Vân”.

“Tóm lại, những cường giả nổi danh của Đại Lan gần như là đến hết, mà những võ giả khác trên thế giới, trừ giáo phái Thái Nhất ra, cũng chỉ có tộc người sói, những người khác đều chỉ là tôm tép”

 

“Vậy sao?” . Giang Cung Tuấn một mặt không tin. Huyết tộc thật sự mạnh đến như vậy sao? “Cổ võ giả của Đại Lan cộng lại, cũng chưa chắc đã có thể mạnh hơn huyết tộc sao?”

“Đó là điều đương nhiên rồi” Thiên nói: “Huyết tộc hơn một nghìn ba trăm năm trước đã lấy được máu rồng, máu rồng có thể khiến con người ta trường sinh, thử nghĩ mà xem, một người luyện võ ngàn năm, công lực sẽ mạnh đến cảnh giới nào?”

Thiên nói như thế này, Giang Cung Tuấn cũng lo lắng. Nếu thật sự là như vậy, huyết tộc này chắc hẳn là đang có âm mưu. Anh liếc nhìn Thiên, hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?” Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, tóm lại, máu rồng phải thuộc về tôi, đây là mấu chốt quyết định việc tôi có thể đột phá cảnh giới thứ chín được hay không. Ai cản trở tôi, đều phải chết hết”.

“Ừm” Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu một cái, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Chỉ có đến lúc đó mới biết Huyết tộc đang âm mưu chuyện gì. Có lẽ là do Thiên lo lắng quá thôi.

Huyết tộc chẳng qua chỉ không muốn trở thành mục tiêu bị đám người bao vây tấn công, mới lấy máu rồng ra và chia sẻ bí mật về tung tích của rồng.

Giang Cung Tuấn ở nước ngoài. Lúc này, Đại Lan. Trong nước, nhà họ Đường.

Đường Sở Vị nhìn Y Đình Thi đứng ở cửa ra vào, bộ dáng nũng nịu e thẹn, điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt cô nghi ngờ, dò hỏi: “Cô tìm ai?”

Y Đình Thi nhìn Đường Sở Vị, nói: “Tôi tìm cô” “Tìm tôi?” Đường Sở vị nghi ngờ, hỏi tiếp: “Tôi quen cô sao?” “Chỗ này không tiện nói chuyện, có thể đi chỗ khác nói chuyện không?” Y Đình Thi cúi đầu, có chút không dám ngẩng đầu nhìn Đường Sở Vị. “Ừm, được”. Đường Sở Vi đi ra, nói: “Đi thôi.” Trong nước, một quán cà phê nào đó. Đường Sở Vị im lặng lắng nghe Y Đình Thi nói. Y Đình Thi thêm mắm thêm muối nói quan hệ giữa cô ta và Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuấn là người đàn ông của tôi, thế nhưng, lại bị cô chen vào đoạt tình, xin cô, rời khỏi Giang Cung Tuấn có được hay không. Cô hẳn là đã mất trí nhớ, trong trí nhớ của cô đã không còn Giang Cung Tuấn nữa, đừng tranh giành đàn ông với tôi nữa có được không?”

Đường Sở Vi khẽ nhíu mày. Mấy lời này của Y Đình Thi, Giang Cung Tuấn chưa bao giờ nói với cô. Cô nghi ngờ vuốt mũi một cái, hỏi: “Cô nói thật sao?” “Thật, là sự thật”. Nghe vậy, Đường Sở Vi im lặng.

Mấy giây sau, cô cầm túi xách trên mặt bàn, đứng lên, nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi và Giang Cung Tuấn bây giờ chẳng có một chút quan hệ nào hết.

Nói xong, cô xoay người rời đi. Trong nháy mắt xoay người này, trên mặt của cô lộ ra sự nghi hoặc.

“Những lời này là thật sao? Mình thật sự đã cướp người đàn ông của cô ta? Lúc trước mình rốt cuộc là người như thể nào?

Đường Sở Ví suy tư. Cô mang theo sự nghỉ hoặc, trở về nhà họ Đường. Tầng ba, ngoài ban công. Cô ngắm nhìn cảnh sắc phía xa đến ngắn người. Xát! Cô chỉ nghe thầy một tiếng gió, một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô. Cô hơi lùi lại phía sau, phòng bị nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.

Người đàn ông mặc một bộ trường bào màu trắng, nhìn qua khoảng ba, bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, thể nhưng tóc của hắn ta nửa đen nửa trắng.

“Ông, ông là?”. Cô một mặt để phòng. Người đến là Bách Hiểu Sinh. Bách Hiểu Sinh nhìn Đường Sở Vi, vừa cười vừa nói: “Thật sự không nhớ ra tôi sao?” Đường Sở vị lắc đầu: “Không nhớ ra”

“Không nhớ ra cũng không quan trọng, cô có muồn khôi phục trí nhớ không?” Bách Hiểu Sinh nhìn Đường Sở Vi hỏi “Ừm” Đường Sở Vi gật đây, nói: “Muốn, tôi muốn khôi phục trí nhớ, tôi muốn biết, trong quá khứ tôi rất cuộc là một người như thể nào, tôi muốn biết, mười một năm trong trí nhớ đã mắt của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’ “Tôi có thể giúp cô” “Có thật không?” Đường Sở Vị mặt mày mừng rỡ.

“Thật, nhưng có điều, cô cần phải hiểu rõ, một khi cô đã khôi phục trí nhớ, thì cô không còn sống được mầy năm nữa, có khả năng là ba đến năm năm, cũng có khả năng một năm, nửa.

năm, thậm chí có thể mấy ngày sau sẽ chết”

 

“Cái này..” . Đường Sở Vi chần chừ. Chết sao? Cô bây giờ chỉ là một người bình thường. Cô đối với chuyện sinh tử có sợ hãi. Bách Hiểu Sinh lấy ra một cái bình nhỏ trong suốt. Trong bình có chứa máu. Ông ta đưa cho Đường Sở Vi, nói: “Cô cứ cầm lấy, nếu như có suy nghĩ kĩ rồi, thì uống nó.” “Cái này, đây là cái gì?”

Bách Hiểu Sinh nói: “Là cái gì cô không cần phải quan tâm, tóm lại là thứ có thể giúp cô khôi phục lại trí nhớ, nhưng, cô phải suy nghĩ kĩ, sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô không sống được lâu, trừ phi Giang Cung Tuấn thật sự có thể giết chết được rồng, có thể đưa cô một lượng lớn máu rồng”

“Tôi, sau khi tôi uống cái này, tôi có thể khôi phục được trí nhớ, vậy tôi có thể khôi phục được thực lực không?”

Đường Sở Vi nhìn Bách Hiểu Sinh. “Có thể” Bách Hiểu Sinh nói xong những lời này, cơ thể lóe lên, sau một khắc đã xuất hiện ở bên ngoài biệt thự.

Ông ta vẫy tay chào tạm biệt với Đường Sở Vi, sau đó quay người rời đi.

Đường Sở Vị cầm cái bình to bằng chai sữa chua, nhìn máu bên trong, tự lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là thứ gì? Ông ta rốt cuộc là ai? Cái này thật sự có thể giúp mình khôi phục được trí nhớ, khôi phục được thực lực thật sao?”

“Ông ta nói, sau khi mình uống, thì sẽ khôi phục, nhưng tính mạng lại gặp nguy hiểm?” Giờ khắc này, Đường Sở Vi do dự.