Chiến Thần Xuất Kích

Chương 879



Chương 879: Pháp Vương Lôi Điện

Trần Phi Hùng rút Hàn Băng Kiếm bị Chân Tà Kiếm chém đứt ra, thì ngay lập tức nhận một tràng chế giễu của mọi người.

Chỉ có điều, anh ta hoàn toàn không để ý.

Mặc dù Hàn Băng Kiểm đã bị chém đứt nhưng sức mạnh của nó vẫn còn đó.

Anh ta cầm lấy thanh đoàn kiểm ấy nhìn Linna và nói: “Hãy xuất chiêu đi”

“Hừ!”

Linna lạnh lùng hừ bằng mũi một cái và nói: “Nếu anh đã muốn chết đến thế, vậy thì cũng đừng trách tôi.”

Cô ta khua tay một cách tùy tiện.

Bốn phía xung quanh cơ thể Trần Phi Hùng đột nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm.

Thanh đoản kiếm trong tay Trần Phi Hùng chém ngang qua.

Thanh kiếm ngay lập tức rơi xuống, trên thân của thanh kiểm xuất hiện bằng hàn và rất nhanh chóng quét qua, dập tắt lại những ngọn lửa xung quanh.

“Chuyện này là sao?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dị năng giả trợn tròn mắt, hoàn toàn chết lặng.

Ngay cả Linna cũng bị dọa cho đến mức giật mình phải lùi về sau vài bước.

Thân hình của Trần Phi Hùng lóe sáng lên và ngay lập tức xuất hiện trước mặt Linna, thanh đoản kiếm trong tay dồn ép vào chỗ hiểm trên cơ thể cô ta.

Trong khoảnh khắc này, bề ngoài cơ thể cô lại xuất hiện một vầng ánh sáng màu trắng, nó giống như một lớp vỏ đang bao bọc, che chở, bảo vệ cho cô ta vậy.

Thanh đoản kiếm của Trần Phi Hùng đâm vào lớp vỏ bảo vệ đó.

Lớp vỏ bảo vệ này rất chắc chắn, cho dù Trần Phi Hùng có dốc hết sức lực cũng không thể phá vỡ nó.

Lúc này Linna đã bình tĩnh lại, nhìn về phía Trần Phi Hùng, khóe miệng nhếch lên, trên mặt lời mờ hiện ra nụ cười nói: “Nhóc con vắt mũi chưa sạch”

Trần Phi Hùng ngay lập tức lùi lại.

Quầng ánh sáng vỏ bọc bảo vệ màu trắng này rất kỳ lạ, ngay cả Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng của Tiêu Dao Đàm cũng có thể chống lại, chỉ bằng sức tấn công của ông ta thì không cách nào phá vỡ được.

“Tôi không phải đối thủ của cô.”

Trần Phi Hùng rất biết điều.

Năng lượng Hàn Băng Kiếm của anh ta chỉ có thể phá vỡ hoả diễm của Linna, còn đối với lớp vỏ bọc bảo vệ màu trắng kia thì anh ta không cách nào có thể phá vỡ nó.

Anh ta đã thừa nhận thất bại.

“Ồ, đúng vậy.”

” Phó đoàn trưởng Linna thật lợi hại”

“Các võ giả của Đoan Hùng đều là rác rưởi.”

Những dị năng giả ở đằng xa bật cười.

Còn người đầu của người da đen ngay sau đó cũng cười nở một nụ cười lạnh nhạt.

Những điều này đều nằm trong dự đoán của anh ta.

Trong chiến đài.

Linna liếc nhìn xung quanh rồi từng chữ từng chữ hỏi: “Còn ai khác muốn thử nữa không?”

“Để tôi lên đấu với cô”

Vào lúc này, lão tổ Trùng Linh của Võ Đang bắt đầu ra trận.

Người này ở nước ngoài đã từng khiêu chiến với Giang Cung Tuần một lần, tuy rằng đã bị thua dưới tay Giang Cung Tuấn nhưng không có nghĩa là ông ta không mạnh, chỉ có thể nói Giang Cung Tuấn quá mạnh.

Ông ta đã xuất hiện trên chiến đài.

Rút thanh kiếm ra một cách mạnh mẽ.

Chỉ trong một khoảnh khắc rút kiếm mà thanh kiếm đã ngay lập tức xuất hiện trước người Linna, và thanh kiếm ấy đã trực tiếp xuyên qua lớp bảo vệ màu trắng trên bề mặt cơ thể cô ta.

“Rắc rắc!”

Lớp vỏ bảo vệ màu trắng đó ngay lập tức bị phá vỡ.

Cơ thể của Linna bị chấn động bởi năng lượng khủng khiếp của thanh kiếm, cô ta bị dọa đến mức cực kì hoảng sợ.

Nhanh chóng chạy thoát thân.

“Chết tiệt”

Người áo đen ở đằng xa hét lên một tiếng.

Ngay sau đó, trên chiến trường xuất hiện một chiều nghiêng mình, tùy ý vẫy vẫy, từ các đầu ngón tay bắn ra chiêu tia sấm sét, tia sấm sét này nhanh chóng công kích Trùng Linh đang lao tới.

Thế nhưng Trùng Linh không hề sợ hãi.

Mang theo thanh kiếm và cắt ngang qua đòn lôi điện đó.

Tuy nhiên, đòn lôi điện này đã tấn công thanh kiếm của Trung Linh Ông ta bị điện giật ngay lập tức.

Tóc của ông bị điện giật điện đến dựng thẳng đứng hết lên, thân thể ông ta cũng từ trên không trung cũng bị giáng rơi xuống đất rất kịch liệt, sau một hồi lâu mà vẫn chưa đứng dậy được.

Các võ giả của Đoan Hùng nhìn thấy cảnh này hoàn toàn sững sờ.

Đây có phải là thực lực của dị năng giả sao?

Chuyện này …

Khống chế lối điện?

Mọi người đều bị sốc.

“Trưởng đoàn thật dũng mãnh”

“Chậc chậc, sức mạnh lôi điện của trưởng đoàn quả nhiên là bất khả chiến bại trên, vô địch thiên hạ”

“Những năm qua, trưởng đoàn chưa từng dùng đến chiều này. Bây giờ trưởng đoàn đã ra tay rồi thì trên đời này có ai có thể chống lại?”

Những dị năng giả đứng ở ngoài xa kia lại một lần nữa tung hô.

Thân thể của người da đen từ từ hạ xuống từ trên không trung, xuất hiện ở khu vực giữa của núi Lục Hoàng, nhìn xung quanh, mở miệng hét lớn: “Tôi là trưởng đoàn của đoàn dị năng giả đến từ Hợp chúng Mỹ, mọi người cũng có thể có thể gọi tôi là Lôi Vương, hoặc cũng có thể gọi tôi là Pháp Vương Lôi Điện”.

Giọng nói của ông ta vang lên.

Nhưng mặt mày của các võ giả Đoan Hùng đều tỏ ra như không có gì. Nói mạnh như đạo trưởng Trùng Linh còn bị đánh bại chỉ bằng một chiêu.

Ở Đoan Hùng này, còn có ai là đối thủ?

Giang Thời vẫn luôn có ý định chỉ đến xem náo nhiệt chứ cũng không có định ra tay.

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng lên trên bầu trời.

“Cầu xin ông hãy ra tay đi, Thiên”

“Vị trí Minh chủ Võ Minh Thiên Hạ là của ông đấy Thiên à, ông hãy mau ra tay đánh bại Lôi Vương để rửa hận cho Đoan Hùng.”

Không ít các võ giả bắt đầu nói.

“Được rồi”

Lúc đó Thiên mới chịu đứng lên và nói lớn: “Nếu như đã không ai chịu đứng ra khiêu chiến nữa vậy thì để tôi, tôi sẽ đánh bại đám dị năng giả đến từ Hợp chúng Mỹ này.”

m thanh của Thiên vang lên.

Ngay sau đó ông ta từng bước từng bước đi ra ngoài.

Xuất hiện trước mặt Lôi Vương khoảng một trăm mét.

Lôi Vương nhìn ông ta, trên khuôn mặt đen thui mà đầy cơ bắp nở nhếch mép nở một nụ cười quỷ dị.

Ông ta có biết Thiên.

Trong khoảng thời gian này, dị năng giả rất khiêm tốn nhưng họ luôn đi thu thập các thông tin về những cường giả trong thiên hạ, đặc biệt là thông tin về các Cổ võ giả của Đoan Hùng.

Sau khi biết về long huyết, ông ta không thể nhịn được mà muốn ra tay ngay lập tức.

“Xuất chiêu”

Thiên nhìn Lôi Vương rồi nói nhẹ nhàng.

Lôi Vương giơ tay lên, trong lòng bàn tay ông ta có một đạo lôi điện màu trắng như đang nhảy múa, trông giống như một con rắn nhỏ màu trắng đang nhảy múa vậy.

Khóe miệng ông ta nhếch lên, mang theo một nụ cười bỡn cợt rồi nói: “Thiên à, tôi biết ông đã đạt tới bậc thang trời đỉnh phong thứ chín, nhưng có điều ông cũng chưa phải là đối thủ của tôi”.

Vào lúc này, trong đống đổ nát ở phía xa.

Lúc này Trùng Linh trèo lên tấn công từ mặt đất.

Ông ta đã bị giựt cho tê liệt hết cả người.

Nếu không phải chân khí của ông ta hùng mạnh thì có thể ông ta đã bị điện giật cho đến chết.

“Đáng chết”

Ông ta tức giận chửi rủa.

Mà Thiên cũng quay lại, nhìn thấy bộ dạng đang chật vật của Trùng rồi hít một hơi thật sâu.

Ông ta biết thực lực của Trung Linh, tu vi của người này vô cùng mạnh, tu vi của ông ta ít nhất cũng phải đứng đầu bậc đỉnh phong thang trời thứ sáu, không yếu hơn ông ta bao nhiêu.

Ngay cả Trùng Linh cũng bị đánh bại chỉ bởi một chiêu thức.

Nếu ông ta tiếp tục, ông ta cũng có thể bị đánh bại.

Một khi bị đánh bại, sau đó ông ta sẽ không khó có thể tìm lại được thể diện của mình.

Một khi bị đánh bại, ngay cả khi sau này Lôi Vương có bị giết thì uy tín của ông ta cũng sẽ giảm sút.

Lúc này, ông ta đang có một suy nghĩ khác.

Giết con rồng mới là chìa khóa then chốt.

Ai chỉ huy thì cũng như nhau cả.

Nếu Lôi Vương đã muốn chỉ huy vậy thì cứ giao nó cho anh ta.

Ông ta chỉ cần che giấu sức mạnh của mình, sau khi giết được rồng là có thể chiếm đoạt được lợi ích.

Với những suy nghĩ này trong đầu, Thiên đột nhiên bật cười: “Lôi Vương, Pháp Vương Lôi Điện đúng không? Như tôi đã nói, tôi không có ý định muốn trở thành Minh chủ của Võ Minh Thiên Hạ. Nếu như ông có thể đánh bại hết tất cả các cường giả vậy thì hãy để ông đảm nhận chức vụ thiên hạ minh chủ Võ Minh này đi nhưng với điều kiện đầu tiên và duy nhất là không có ai đến thách thức ông một lần nữa”.

Thiên đã thay đổi chủ ý của mình và không còn muốn chiến đấu với Lôi Vương nữa.

Ông ta nhìn lướt qua xung quanh rồi lớn tiếng nói: “Có ai muốn đến thách đấu với Pháp Vương Lôi Điện nữa không, nếu không thì bắt đầu từ bây giờ ông ta chính là Minh Chủ của Võ Minh Thiên Hạ”

“Lão già chết tiệt”

Giang Thời thầm nguyền rủa trong lòng.

Ông ta nghĩ rằng Thiên có lẽ sẽ vì chức minh chủ Võ Minh Thiên hạ mà chiến đấu với Lôi Vương.

Thật không thể ngờ rằng ông ta vậy mà lại không hề có ý muốn động tay động chân.

Giang Thời cũng biết rõ rằng Thiên muốn bảo tồn thực lực cũng như muốn che giấu thực lực thật sự của bản thân.

Tuy nhiên, điều này không còn quan trọng nữa.

Bây giờ nó phụ thuộc vào việc ai là người mạnh hơn sau khi giết được con rồng.

“Thế nào, còn có ai muốn đấu nữa không?”.

Lôi Vương nhìn xung quanh rồi lớn tiếng hét lên: “Nếu như không có ai đến thách đấu với tôi nữa thì từ bây giờ tôi sẽ là Minh Chủ Võ Minh Thiên Hạ”

Tất cả mọi người dáo dác người nọ nhìn nhìn người kia.

“Ai nói không là không có?”

Một giọng nói ngọt ngào dễ chịu từ xa vọng đến.

Một cô gái nhanh chóng từ xa bay tới theo hướng mà giọng nói truyền đến, , gần như trong nháy mắt xuất hiện ở núi Lục Hoàng.

Cô gái ấy nhìn rất trẻ có vẻ như đang ở độ tuổi hai mươi. Cô mặc một chiếc váy đen, tóc đen dài, trên tay cô ấy còn cầm một thanh kiếm với mũi kiếm hơi cong dài màu đen.

“Đó chẳng phải là chưởng môn của phái Thiên Môn?”

“Là Đường Sở Vi, tại sao lại là cô ấy?”

“Không phải là cô ấy đang bị mất trí nhớ sao? Không phải là đã tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”

Nhìn thấy người vừa mới xuất hiện, những người có mặt ở đó hoàn toàn chết lặng.

Giang Thời nhìn thấy sự xuất hiện Đường Sở Vi, cuối cùng cũng yên tâm, tự mình lẩm bẩm: “Cuối cùng Đường Sở Vi cũng đã tới.”