Chiến Thần Xuất Kích

Chương 906



Chương 906: Đột phá thất bại

Chân khí suốt ba năm vẫn luôn đình trệ, rốt cuộc cũng tăng lên rồi, Giang Công Tuấn cảm thấy cả người lâng lâng vui sướng.

“Sở Vi..”

Anh kích động chạy về phía căn nhà gỗ.

Trong sân, Đường Sở Vi đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách, nghiêm túc đọc sách dưỡng thai.

Thấy Giang Cung Tuấn vội vội vàng vàng như vậy, cô liền trừng mắt nhìn anh, nói: “Đã lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn lỗ mãng thế này sao?

“Không phải, là như vậy, anh vừa hấp thụ linh khí từ một cây linh thảo trong vườn thuốc, thì chân khí của anh cũng tăng lên, anh muốn ra sau núi, xem thử có thể đột phá hay không?

Từ trước đến giờ, Giang Cung Tuấn vẫn mãi không thể đột phá.

Bây giờ anh muốn thử một chút.

“Đi đi, đi đi”

Tay Đường Sở Vị thoáng khựng lại.

Sau khi được cho phép, Giang Cung Tuấn liền xoay người, đi về phía sau núi.

Rất nhanh đã đến căn nhà gỗ sau núi.

Anh tìm một chỗ trống trong khu rừng trong núi.

Khoanh chân ngồi xuống đất..

Vận hành tâm pháp Càn Khôn Quyết.

Càn Khôn Quyết là một bộ tâm pháp rất thần kỳ, còn có thể tu luyện thành Càn Khôn Lưỡng Khí.

Mấy năm nay, tuy Giang Cung Tuấn vẫn luôn sống rất nhàn nhã nhưng vẫn không quên luyện công.

Càn Khôn Hô Hấp pháp.

Hấp thu linh khí của thiên địa, linh khí của thiên địa bị chuyển hóa, trở thành Càn Khôn Lưỡng Khí.

Hay còn gọi là chân khí Âm Dương. Dương, chính là dương cương, là chân khí Thiên cương.

Âm, chính là âm nhu.

Còn có thể gọi là chân khí Địa Sát.

Mấy năm nay, Giang Cung Tuấn vẫn luôn thảo luận, tham khảo nhiều thứ với Đường Sở Vi.

Ngay khi vận chuyển Càn Khôn Quyết trong cơ thể, liền xuất hiện hai luồng chân khí riêng biệt quen thuộc.

Hai luồng chân khí này vận chuyển trong đan điền của anh, hình thành một đồ án hình Thái cực.

Bây giờ anh đang tiến vào một trạng thái hư ảo, trước mắt anh đột nhiên xuất hiện một cầu thang mờ ảo. anh liền bước từng bước lên thang trời, rất nhanh đã đứng ở bậc thang trời thứ chín.

Đứng ở bậc thang trời thứ chín, nhìn bầu trời một mảnh xám xịt, nhìn tầng chướng khí trước mặt.

“Phả cho ta”

Giang Cung Tuấn đột nhiên vươn tay.

Đánh một chưởng lên tầng chướng khí.

Nhưng mà tầng chướng khí này rất vững chắc, dù chân khí của anh đã đạt đến cực hạn, nay còn tăng tiến thêm nữa, vẫn không thể phá nổi tầng chướng khí này.

“Sao lại thế này, tại sao không thể phá được?”

Giang Cung Tuần thắc mắc.

Mấy năm trước, anh cũng đã từng thu rồi.

Lúc trước anh vẫn luôn cho rằng chân khí của bản thân không đủ, chỉ cần chân khí tăng lên, thì có thể phá vỡ tầng chướng khí này.

Nhưng bây giờ dù chân khí có tăng lên nhưng vẫn không thể phá vỡ tầng chướng khí này.

Anh lại thử thêm vài lần.

Nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Tầng chướng khí để đột phá vô cùng vững chắc, dù anh có dùng hết sức, vẫn không thể phá vỡ được nó.

Sau vài lần thử nghiệm, rốt cuộc Giang Cung Tuấn cũng từ bỏ.

Anh vô cùng uể oải về lại nhà.

Đường Sở Vi đã không còn đọc sách dưỡng thai nữa, mà đang ngồi trong sân phơi nắng.

Nhìn bộ dạng uể oải của Giang Cung Tuấn khi bước về phía này là cô liền biết anh lại thất bại nữa rồi.

“Thất bại rồi sao?”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, lộ vẻ uể oải nói: “Chân khí của anh lại tăng thêm một chút, nhưng vẫn không thể phá vỡ tầng chướng khí để đột phá, vẫn không thể bước vào cảnh giới Bán Thành Cảnh, anh thật sự rất hoang mang, tại sao đã nhiều năm như vậy mà vẫn không được?”

Đường Sở Vị nói: “Không được thì thôi vậy.”

Giang Cung Tuấn cũng không còn cách nào khác, xoay người về phòng.

Đường Sở Vị nhìn theo bộ dạng uể oải của Giang Cung Tuấn đi về phòng.

Cô đã thấy Giang Cung Tuần lộ ra vẻ mặt này rất nhiều lần rồi, cô biết, Giang Cung Tuấn không cam lòng ẩn cư ở thôn nhỏ trên núi này, cô biết Giang Cung Tuấn vẫn luôn hướng về thể giới bên ngoài.

Có thể khiến Giang Cung Tuấn ẩn cư ở đây mấy năm, đã rất tốt rồi.

Giờ khắc này, cô đã có ý nghĩ buông tay, để Giang Cung Tuấn ra ngoài phiêu bạt.

Nhưng bây giờ là thời điểm cô sắp sinh rồi, không thể mềm lòng lúc này được.

Giang Cung Tuấn ngồi trong phòng, suy nghĩ cách làm thế nào để đột phá tầng thứ chín.

Bây giờ, anh muốn tìm đến những người đã đột phá tầng thứ chín hỏi thử xem, anh muốn đi tìm Thiên, muốn đi tìm Chiêu Tử Vương, đi tìm Bách Hiểu Sinh.

Thậm chí là đi tìm ông nội của anh.

Bởi vì ông nội anh cũng đã phá vỡ được tầng chướng khí, đạt đến Bán Thành Cảnh.

Đường Sở Vi rất nhanh đã đến đây.

“Chồng à”

Một âm thanh mềm mại dịu dàng truyền đến.

Giang Cung Tuấn giật mình bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, trên mặt liền hiện lên nụ cười: “Sở Vi.”

Đường Sở Vị đi đến ngồi cạnh anh.

“Con chúng ta sắp ra đời rồi”

“Anh biết”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nắm tay của Đường Sở Vị, nói: “Anh nhất định sẽ ở cạnh em, đợi con của chúng ta an toàn sinh ra, trong thời gian này anh sẽ không đi đâu cả, ba năm trôi qua, anh đã sớm quen với cuộc sống yên bình nhàn tản này rồi”

Dù Giang Cung Tuấn nói ra những lời như vậy.

Nhưng Đường Sở Vi biết anh rất hướng về cuộc sống ở thế giới bên ngoài.

“Ừm”.

Cô không nói gì nữa, chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng.

Hôm nay, Giang Cung Tuấn không lên núi nữa.

Anh đứng trong sân cầm kiểm gỗ, tốc độ múa kiếm của anh rất chậm, mỗi chiêu thức đều như bình thường.

Nhưng trong những chiêu thức bình thường đó, lại mang theo cảm giác lưu loát lẫn hoảng hốt, chứa đựng chân lý đại đạo trong đó.

Đến chạng vạng.

Một đám khách không mời mà đến xuất hiện trong thôn nhỏ.

Một nhóm mười mấy người.

Nam có nữ có, già có trẻ có.

Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đứng trong sân nhìn ra đám người đứng bên ngoài.

Những người này còn nâng cáng, bên trên có một ông già đang nằm, khuôn mặt ông lão tái nhợt, khí sắc rất kém.

“Bùm”

Người đàn ông dẫn đầu quỳ mạnh xuống đất.

“Ông, ông đang làm gì vậy?”

Giang Cung Tuấn hoang mang, vô thức lùi lại vài bước.

“Tôi là người nhà họ Hồ, sáng hôm nay, phụ thân của tôi bị người khác đánh trọng thương, sinh mệnh bị đe dọa, mong cậu Giang ra tay cứu giúp”.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên đang quỳ trên đất lộ vẻ cầu xin.

Giang Cung Tuấn nghe xong lộ vẻ khó xử, anh nhìn người đàn ông quỳ trên đất nói: “Ông về đi, thời điểm ẩn cư tôi đã phát thệ, sẽ không nhúng tay vào chuyện của giới cổ võ nữa”

Ngày đó vào chính lúc vứt kiếm, Giang Cung Tuấn đã phát thệ như vậy.

Từ nay về sau, anh sẽ không còn quan hệ gì với giới cổ võ nữa, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của giới cổ võ nữa.

Bây giờ nếu anh ra tay cứu người, như vậy đồng nghĩa với việc nhúng tay vào chuyện của giới cổ vũ rồi.

“Cậu Giang, cậu thực sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?”

“Cậu Giang, cầu xin cậu cứu giúp, nhà họ Hồ chúng tôi nguyện lấy toàn bộ gia sản ra báo đáp”

Người nhà họ Hồ không ngừng tiếp lời.

“Đúng rồi?”

Giang Cung Tuấn chợt nhớ lại gì đó, hỏi: “Tôi ẩn cư ở đây, người trong thiên hạ không ai biết cả, làm sao các người có thể tìm được đến đây?”

Giang Cung Tuần thắc mắc trong lòng.

Ba năm nay anh không hề đi ra bên ngoài, chỉ có Mộ Dung Xuân biết anh ở đây.

Những người nhà họ Hồ này tìm thấy anh bằng cách nào.

Người nhà họ Hồ nói: “Là, là Vô Song của Di Hoa Cung đánh trọng thương gia chủ của nhà họ Hồ, cũng chính cô ta đã chỉ chúng tôi đến đây, Vô Song nói là chỉ cần cậu đồng ý giúp đỡ, thì gia chủ của chúng tôi vẫn còn có hội cứu chữa.

“Vô Song, Giang Vô Song?”

Giang Cung Tuấn nghe vậy liền sửng sốt.

Ngay cả Đường Sở Vị cũng ngây ngẩn cả người.

Nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Cái gì mà Di Hoa Cung, cái gì mà Vô Song, rồi có quan hệ gì với Giang Vô Song chứ?”

Giang Cung Tuấn nhỏ giọng nói: “Việc này nói ra rất dài, đây đều là những chuyện xảy ra trong giới cổ võ mấy năm nay, quay về anh sẽ từ từ kể cho em nghe”

Lúc này, Mộ Dung Xuân ngậm điếu thuốc đi đến, nhìn thấy nhiều người như vậy, liền cười nói: “Ồ, hôm nay cũng thật náo nhiệt”

“Tới đúng lúc lắm, có một người ở đây đang chờ ông đến cứu đây.”

Giang Cung Tuấn đẩy chuyện này sang cho Mộ Dung Xuân, rồi kéo Đường Sở Vị lùi lại, sau đó liền đóng sầm cửa chính.

Bên ngoài sân nhà, Mộ Dung Xuân nhìn Hồ Thế Dân đang thoi thóp nằm trên cáng, hỏi: “Sao lại thành thế này?”