Chiến Thần Xuất Kích

Chương 910



Chương 910: Hợp tác

Hơi loạn, hơi loạn rồi.

Mỗi người gọi một kiểu.

Ánh mắt Giang Cung Tuấn cũng dừng lại trên người Trần Vũ Điệp.

Cô ta mặc một bộ váy dài màu đỏ, mái tóc dài đen nhanh, trên đầu còn đội vòng hoa, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng trỏe, trong tay còn cầm một thanh kiếm dài, khí chất trên người giống y như tiên nữ.

Lúc này, những người khác của phái Thiên Sơn đi tới.

Ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người Giang Cung Tuấn.

Ba năm trước, khi Giang Cung Tuấn rút lui, mặc dù không thông báo cho cả thiên hạ biết những tin này đã lan truyền khắp nơi, bởi vì anh là người xuất sắc nhất trong những người trẻ, bất cứ chuyện gì liên quan đến anh đều lan truyền vang dội trong giới võ thuật.

Còn có cả Đường Sở Vi.

Cô vốn là một người bình thường nhưng trong thời gian một năm ngắn ngủi, đã trở thành cao thủ bậc nhất.

Hai người là vợ chồng, không thu hút được sự chú ý mới lạ.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn về phía Trần Thanh Sơn, cung kính gọi một tiếng: “Tiền bối Trần”

Ánh mắt Trần Thanh Sơn dừng lại trên người Giang Cung Tuấn, ông chầm chậm gật đầu, rồi lại nhìn Đường Sở Vi và Mộ Dung Xuân, lần lượt chào hỏi.

“Hừm”

Đường Sở Vị lại khẽ hừ một tiếng.

Khi còn ở phái Thiên Sơn, cô đã đánh một trận với Trần Thanh Sơn.

Kết quả, cô bị tổn thương tới huyền linh.

Điều này mang lại cho cô phiền phức rất lớn, bây giờ nhìn thấy Trần Thanh Sơn, thái độ của cô không tốt lắm.

Trần Phi Hùng nhìn thấy bụng Đường Sở Vị rất lớn, trên mặt cũng mang theo ý cười, chúc phúc: “Cung Tuấn, chúc mừng anh, sắp làm bố rồi”

“Hi hi” Giang Cung Tuấn đắc ý cười.

Trên mặt Trần Phi Hùng lại mang theo sự thương tiếc, từ trước tới giờ anh ta đều rất quý trọng Giang Cung Tuấn, muốn ghép đôi Giang Cung Tuấn và Trần Vũ Yến.

Bây giờ xem ra không có khả năng nữa rồi, hơn nữa giờ cũng không cần thiết nữa.

Bởi vì con gái anh ta giờ rất mạnh.

Phải Thiên Sơn cũng có được long huyết rồi, tốc độ phát triển như ngày hôm nay mạnh hơn so với trước đây rất nhiều.

Trần Vũ Yến cười hỏi: “Anh Cung Tuấn, anh cố tình tới xem Thiên đấu với Bạch Hiểu Sinh sao?”

“Ừ” Giang Công Tuấn nhìn cô ấy, đáp: “Đây là trận đấu nghìn năm khó gặp, sao tôi có thể bỏ qua được”

Mấy người gặp mặt, sau khi chào hỏi đơn giản với nhau xong thì liền rời đi.

Một đoàn người chầm chậm đi lên đỉnh núi Côn Luân.

Nửa đêm.

Núi Côn Luân, dưới chân nói.

Tại nơi không có một ai.

Một nam một nữ đứng đối diện.

Nam nhìn rất trẻ, tầm khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, trên người mặc quần áo hiện đại, một bộ đồ vest thoải mái.

Nữ cũng rất trẻ, tầm hơn hai mươi, quần áo trên người rất sang trọng, mang theo khí chất hào nhoáng.

Đây là Thiên và Giang Vô Song.

“Tìm tôi làm gì?” Thiên nhìn Giang Vô Song, Vô Song của bây giờ mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Anh ta biết Giang Vô Song bây giờ là một cao thủ.

Thực lực này đặt trước Đồ Long Giả thì tuyệt đối đáng gờm.

Nhưng sau Đồ Long Giả, người đạt tới chín tầng thang trời quá nhiều, người như vậy căn bản không thể nào hấp dẫn sự chú ý của cô ta được.

“Anh muốn làm đệ nhất thiên hạ vẫn còn con đường dài phải đi, cho dù bây giờ anh đã đạt tới cảnh giới cấp chín, những kẻ địch của anh vẫn còn rất nhiều, Bạch Hiểu Sinh, Chiêu Tử Vương, còn có cả những người đang ẩn giấu của Huyết tộc nữa, những người này, bất kể là ai, anh đều không thể nào đánh bại được.”

“Hơn nữa, còn có Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn anh cũng biết rồi đó, sức mạnh cực lớn, thuộc hàng ngũ top đầi, trong giới trước đây, anh không phải đối thủ của anh ấy, ba năm trôi qua, anh đạt tới cấp chín, anh ấy cũng sẽ không cứ giậm chân tại chỗ đầu”

“Đường Sở Vị thì khỏi cần nói rồi, có được máu tươi của Tư Thụy Thú, nắm trong tay võ thuật đáng sợ”.

“Nếu như hai người này ngăn cản anh, anh chắc chắn thất bại”

Giang Vô Song nhìn Thiên, trên mặt mang theo vẻ bình tĩnh, cô ta chầm chậm mở miệng.

“Đây là chuyện của tôi, liên quan gì tới cô?” Thiên nhìn Giang Vô Song, nhìn sự xinh đpẹ của cô ta, nhìn khuôn mặt không chút khuyết điểm ấy, nhìn vóc dáng quyến rũ đó, khóe miệng bất giác cong lên, vẻ mặt mang theo sự tham lam Vô Song nói, sau đó quay người rời đi.

Thiên nhìn Giang Vô Song rời đi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng, anh ta thật sự không hiểu nổi, Giang Vô Song rốt cuộc muốn làm gì, nhưng anh ta rất hiểu Giang Vô Song, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Vô Song rời đi, nhưng cô ta không rời khỏi núi Côn Luân mà dừng lại bên ngoài núi.

Rất nhanh sau đó, một đám người xuất hiện.

Người đi đầu là Giang Thời.

Sau Giang Thời còn đi theo vô số người.

Giang Quốc Đạt, Âu Dương Lãng và không ít người tu luyện khác.

Một đoàn người đi tới, Giang Thời nhìn thấy Giang Vô Song đứng ở chính giữa phía trước, ông ta phất nhẹ tay, người phía sau lập tức dừng lại.

Giang Vô Song đã từng bước về phía Giang Thời, ánh mắt dừng lại ở Giang Quốc Đạt phía sau Giang Thời.

Giang Quốc Đạt cũng nhìn cô ta, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.

“Giang Vô Song?”

Nhìn thấy Giang Vô Song, Giang Thời thật sự bất ngờ.

“Ông nội Giang Thời”.

Giang Vô Song cung kính gọi một tiếng.