Chiến Thần Xuất Kích

Chương 954



Chương 954: Đạo xiềng xích đầu tiên

Năng lực lĩnh ngộ của Trần Vũ Yến thật sự quá mạnh, chỉ một thời gian ngắn như vậy đã lĩnh hội được tinh túy của Càn Khôn Quyết, đã có thể hấp thu linh khí Thiên Địa rồi.

Giang Cung Tuấn cũng kệ cô ta.

Anh cũng phải bắt đầu bế quan tu luyện rồi.

Bây giờ, chuyện ở Nam Cương Long Quốc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, không xuống núi thì tạm thời cũng không sao.

Trước khi bế quan, anh gọi điện thoại cho Đường Sở Vi ở thành phố Tử Đằng.

“Sở Vi, ông ngoại cho anh Phong Nguyên, anh định bế quan một thời gian, có thể là ba tới năm tháng, cũng có thể là một hai tháng. Ở khoảng thời gian này, nếu có chuyện gấp, gọi điện mà không ai nghe, em tới Thiên Sơn Quan ở Nam Cường tìm anh nhé.

Giang Cung Tuấn nói chỗ mình bế quan.

Trong điện thoại truyền tới tiếng của Đường Sở Vi: “Yên tâm đi, chỗ này của em không sao, em sẽ trông con cẩn thận, anh không cần lo lắng cho em đâu”.

“Ừ, vậy cứ thế nhé, anh cúp đây.”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.

Sau đó, lấy Phong Nguyên ra.

Có hai cách luyện hóa Phong Nguyên.

Một là nuốt trực tiếp.

Hai là hấp thu, Giang Cung Tuấn không trực tiếp nuốt.

Anh lấy Phong Nguyên ra.

Phong Nguyên trôi nổi bên người, anh giơ tay ra, Phong Nguyên liền bay vào lòng bàn tay, ngay sau đó liền thực hiện Càn Khôn Quyết.

Lúc này, Phong Nguyên lóe lên ánh sáng màu máu.

Ánh sáng màu máu đi vào trong cơ thể Giang Cung Tuấn theo lòng bàn tay anh, đã biến thành nguồn năng lượng tinh khiết, nguồn năng lượng tinh khiết được anh luyện hóa hấp thu,luyện thành chân khí tinh túy nhất.

Bây giờ trong cơ thể Giang Cung Tuấn có hai phần chân khí.

Một là Càn, hai là không Cũng có thể phân thành Thiên khí, Địa khí.

Cũng gọi là chân khí Thiện Cương, chân khí Địa Sát.

Năng lượng mà Phong Nguyên ẩn chứa rất đáng sợ, chân khí của Giang Cung Tuấn bắt đầu tăng vọt vào đúng lúc này.

Tiếp theo đó, anh đã nghiêm túc hấp thụ năng lượng của Phong Nguyên.

Chớp mắt đã qua một tháng.

Trần Vũ Yến đã sớm dừng tu luyện, nhưng cô ta lại không rời khỏi, một tháng này đều ở Thiên Sơn Quan ở Nam Cương, quan sát Giang Cung Tuấn tu luyện.

Một tháng này, khí tức của Giang Cung Thần càng ngày càng mạnh.

Mà trải qua một thời gian hấp thu, chân khí của Giang Cung Tuấn đã đạt tới cảnh giới rất mạnh rồi.

Cảnh giới thứ chín có ba đạo xiềng xích.

Khóa lại cơ thể người phân biệt thành máu, thịt, xương.

Chỉ có đạt được công lực, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của xiềng xích trong cơ thể.

Bây giờ, Giang Cung Tuấn đã cảm nhận được xiềng xích trong máu tươi rồi.

Đạo xiềng xích này, xuất hiện trong máu tươi của anh, khóa lại toàn bộ mạch máu của anh.

Giang Cung Tuấn dừng hấp thu Phong Nguyên Viên Phong Nguyên này là viên hoàn chỉnh, Giang Cung Tuấn hấp thu một tháng, chỉ mới hấp thu được một hai phần nhỏ.

Anh quan sát trong cơ thể mình.

Anh có thể nhìn thấy rõ ràng, trong máu của anh, có một cái xiềng xích vô hình. Đạo xiềng xích này giống như từng sợi xích, khóa mạch máu của anh lại, “Đây chính là xiềng xích sao?”

Giang Cung Tuấn lẩm bẩm. Trần Vũ Yến thấy Giang Cung Tuấn dừng tu luyện, cũng không khỏi tự đi tới đó, hỏi: “Anh Giang, tu luyện thế nào rồi?”

Giang Cung Tuấn phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Yến ở trước mặt, gật đầu rồi nói: “Cũng tương đối thuận lợi, bây giờ đã cảm nhận được cái xiềng xích đầu tiên trong cơ thể rồi”

“O?”

Trần Vũ Yến bỗng thấy hứng thú, hỏi: “Cái xiềng xích này là như thế nào?”

Cái xiềng xích này là như thế nào, Giang Cung Tuấn cũng không nói ra được.

Anh suy nghĩ kĩ, nói: “Mạch máu của anh hình như rất mạnh, nhưng năng lượng của mạch máu bị khóa lại rồi, không có cách nào phát huy được năng lượng thực sự của mạch máu, chỉ cần mở được xiềng xích, máu anh sẽ bùng nổ được sức mạnh to lớn”

Giang Cung Tuấn cũng dùng Long huyết.

Anh cũng không biết, năng lượng mà anh cảm nhận được, là năng lượng của Long huyết, hay là năng lượng từ mạch máu của anh.

Xiềng xích là sự tồn tại rất thần kì.

Đây giống như một chuỗi gen bình thường.

Khóa tế bào máu của anh lại. Đây là một loại cảm giác rất thần kỳ, một loại cảm giác không có cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả được. “Đúng rồi, còn em? Em luyện thế nào rồi?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Trần Vũ Yến nói: “Em cũng ổn, hấp thu được linh khí Thiên Địa, linh khí Liên Địa đang dần dần thay đổi thân thể em, nhưng Chẩn khí vẫn chẳng có cách nào để làm tăng lên cá, em nghĩ, vẫn cần một thời gian dài, mới có thể đột phá lên cảnh giới Thứ Chín”

Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ Thiên Địa thay đổi rồi, thay đổi khiến linh khí đầy đủ hơn, trong một số nơi rừng thiêng nước độc, sẽ xuất hiện một vài loại quả biển dị, Thiên Sơn Quan chính là một khu rừng nguyên thủy, em đi xung quanh xem , xem xem có thể gặp phải loại quả như vậy, nếu may mắn, có được một quả, vậy có thể nhanh chóng đột phá lên cảnh giới thứ chín rồi”

“Vâng, nhưng, em đã tới đây một tháng rồi, cũng không biết tình hình ở quân khu bây giờ thế nào rồi, em về trước xem xét đã. Giang Cung Tuấn gật đầu: “Cũng được” Trần Vũ Yến không ở lại lâu, sau khi chào hỏi một tiếng với Giang Cung Tuấn xong liền đi rồi. Giang Cung Tuần tiếp tục tu luyện.

Hiện tại, anh đã cảm nhận được xiềng xích máu tươi rồi.

Điều này chứng minh,anh đã đạt được công lực, cũng đạt được tới cảnh giới rồi, có thể đột phá rồi.

Tiếp theo, anh khởi động chân khí Càn Khôn, chân khí nhanh chóng xuất hiện xung quanh người anh, rồi tiến vào trong máu anh.

Chân khí mạnh mẽ tiến vào trong máu anh, máu của anh liền trở nên sôi trào, dưới sự phá hỏng của chân khí, xiềng xích vô hình trong máu cũng không ngừng bị chấn động.

“Két két két…

Trong cơ thể không ngừng truyền tới tiếng đứt đoạn.

Theo việc xiềng xích trong mạch máu bị đánh gãy, khí tức trên người Giang Cung Tuấn ngày càng mạnh hơn, anh cũng cảm nhận được, dòng máu tươi trong cơ thể bộc phát ra một luồng năng lượng khủng khiếp, nguồn năng lượng này, không tới từ nguồn chân khí Càn Khôn của anh.

“Đây, đây chính là thực lực sau khi thoát khỏi xiềng xích đầu tiên sao?”

Giang Cung Tuấn cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp truyền tới từ cơ thể, không khỏi nắm chặt nắm tay, ngay lập tức sức mạnh của mạch máu được anh vận dụng, tụ lại trong nắm đấm của anh, trong nháy mắt dần tỏa ra ánh sáng màu máu.

Anh ra một đấm.

Năng lực kinh khủng bộc phát, tấn công dãy núi ở phía xa.

Ầm ầm ầm.

Dãy núi nọ ngay lập tức đất rung trời chuyển, sụp đổ trong nháy mắt.

“Mạnh quá”

Giang Cung Tuấn không nhịn được kinh ngạc.

Đây chỉ là dùng sức mạnh máu thôi, liền có lực phá hoại kinh khủng như vậy, đây nếu là dùng sức mạnh thật sự của chân khí và mạch máu, còn ghê gớm hơn chăng?

“Shh!”

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.

Phá bỏ được xiềng xích đầu tiền liền mạnh như vậy, vậy nếu phá xiềng xích thứ hai, thứ ba, bước vào Thần Thông Cảnh, vậy phải khủng khiếp tới mức nào?

Giang Cung Tuấn ngồi khoanh chân, khí tức trên người như cầu vồng.

Anh dùng Thượng Thanh Quyết, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó, tiếp tục hấp thu Phong Nguyên, Năng lượng của Phong Nguyên bây giờ mới hấp thu được một hai phần nhỏ, viên Phong Nguyên này, chắc chắn có thể giúp anh phá bỏ cả ba đạo xiềng xích, thậm trí là tiền vào Thần Thông Cảnh.

Sau khi sức mạnh mạch máu được mở ra, tốc độ hấp thu của Giang Cung Tuấn lại tăng lên lần nữa.

Lần này, không chỉ tăng mỗi chân khí, còn có sức mạnh của máu.

Đồng thời, sức mạnh trong máu cũng tràn ngập khắp thân thể, bao quanh đều lên xương cốt bắp thịt của anh.

Trong cơ thể anh xảy ra một sự thay đổi dữ dội.

Ở thành phố Tử Đằng bây giờ. Bây giờ đứa nhỏ đã đầy tháng rồi.

Nhà họ Đường là gia đình giàu có số một ở thành phố Tử Đằng, cho dù là ở Đoan Hùng cũng có thể xếp vào danh sách giàu có, Đường Sở Vì mời người chăm trẻ chuyên nghiệp tới chăm sóc đứa nhỏ.

Vốn dĩ, Đường Sở Vi muốn một mình chăm con.

Nuôi đứa nhỏ khôn lớn.

Nhưng, bây giờ Thiên Địa thay đổi, tương lại là một thế, cô muốn giúp đỡ Giang Cung Tuấn.

Ở phòng khách trong biệt thự nhà họ Đường.

“Ba, mẹ, ông nội, Vị Lam đành nhờ mọi người chăm sóc rồi ạ” Đường Sở Vị nhìn em bé trong lòng mình, mặt đầy vẻ luyến tiếc không nỡ rồi.

Cô thật sự không muốn rời đi.

Không muốn con còn nhỏ như vậy đã chẳng có mẹ bên cạnh.

Nhưng có thực sự muốn giúp Giang Cung Tuấn.

Hà Diệp Mai đỡ lấy Giang Vi Lam, cười nói: “Sở Vi, con yên tâm đi đi, cứ để cháu cho chúng ta chăm sóc”