Chiến Thần Xuất Kích

Chương 962



Chương 962: Phân chia Đại năng giả?

Tu vi như thế nào mới có thể được gọi là đại năng giả? Võ giả trên trái đất không cách nào tưởng tượng được. Bọn họ chỉ biết là trong tương lại nhân loại trên trái đất sẽ rất gian nan.

Thái Thụy Anh không nói chuyện. Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều nữa. Anh khoanh chân ngồi dưới đất chữa thương. Những người khác cũng đang chữa thương. Bầu không khí ở đây nháy mắt lâm vào yên lặng.

Trong quá trình chữa thương, mọi người đều chăm chú nhìn cái cây đang nở hoa màu tím phía trước, ai cũng chờ mong nó kết trái. Cây ăn trái rất thần kỳ, tốc độ kết trái cũng rất nhanh. Một ngày trôi qua, hoa đã héo tàn, xuất hiện chồi quả non.

Tốc độ này khiến mọi người khiếp sợ. Ở tình huống bình thường, ra hoa phải một tháng mới xuất hiện chồi quả non. Mà lúc này, mới qua có một ngày mà chồi quả non đã nhú ra, thật sự là một cái cây thần kỳ.

Mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi. Lần chờ đợi này kéo dài một tuần. Một tuần sau, trên cây xuất hiện một ít trải màu tím. Trải to cỡ nắm tay, bên ngoài nhìn không khác trái táo là mấy, tròn tròn, trong mơ hồ còn mang theo ánh sáng màu tím rực rỡ, mùi thơm bao phủ khiến người ta say mê.

Mà trải qua một tuần chữa thương, vết thương trên người Giang Cung Tuấn cũng bình phục rất khá. Tuy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì với anh.

“Chắc là được rồi đó!” Giang Cung Tuấn lên tiếng trước. Anh nhìn trái màu tím trên cây, đứng dậy nói: “Tôi thấy có thể hái được rồi.”

Thái Thụy Anh cũng đứng dậy theo, nhìn võ giả trên trái đất có mặt ở đây, nói: “Cái cây này, cũng phải có đến ba mươi trái. Tuy chúng ta chung sống hòa bình, nhưng cái cây này là do tôi phát hiện ra trước, theo lý thì chúng tôi được hái trước, chúng tôi hái xong mới đến lượt các người”

Thái Thụy Anh bắt đầu ngầm mưu tính. Thuộc hạ của anh ta ở trên trái đất cũng có mấy chục người, chết trận một ít, bây giờ còn lại khoảng hai mươi người. Mỗi người một trái thì đã mất đi hơn nửa rồi.

Vô Cơ cũng đứng ra nói: “Vô Hư Môn tôi cũng muốn hái trước.”

Người Vô Hư Môn ở trên trái đất đã bị giết hết, mấy người còn lại đều là người cô ta mang đến. Mấy người này cũng chết trận mất ba người, hiện giờ chỉ còn lại ba người, cô ta, Vô Côn và một đệ tử khác.

“Thế này sao được?” Giang Cung Tuấn lập tức không vui. Nếu để cho Thái Thụy Anh và Vô Cơ hái trước vậy thì sẽ không còn lại bao nhiêu nữa.

Sao hả?” Thái Thụy Anh liếc nhìn trang Cung Tuấn một cái, nắm chặt thanh kiếm dài trong tay, lạnh lùng nói: “Cậu có ý kiến à?”

“Đúng vậy” Đối mặt với Thái Thụy Anh, Giang Cung Tuấn không có chút e ngại nào, lên tiếng: “Quả thật tôi có ý kiến, tôi nghĩ thế này, anh và Vô Hư Môn một đội, chúng tôi một đội, chúng ta thay phiên nhau mỗi người hái một trải, như vậy đều công bằng với tất cả mọi người”

“Không được Thái Thụy Anh từ chối, lớn tiếng nói: “Tôi muốn hai mươi trái” Anh ta đúng là ngang ngược, cũng không để võ giả trên trái đất vào mắt chút nào.

“Tôi chỉ cần sáu trái” Vô Cơ cũng không cam lòng rớt lại phía sau lên tiếng. Hiện giờ Vô Hư Môn cũng chỉ còn lại ba người, cô ta dự định lấy sáu trái.

“Vậy thì liền đánh” Chiêu Tử Vương cũng tương đối thô bạo, liếc Thái Thụy Anh và Vô Cơ một cái, thản nhiên nói: “Ai thắng thì trái cây thuộc về người đó”

“Theo đến cùng” Thái Thụy Anh nhìn Chiêu Tử Vương, hơi thở trên người như hồng thủy.

Mà Vô Cơ lại có chút sợ hãi. Một tuần trước, cô ta thua trong tay Đường Sở Vi. Hiện tại vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, muốn hồi phục hoàn toàn còn cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nữa. Lúc này mà đánh nhau, cô ta căn bản không chiếm được chỗ tốt gì.

Thái Thụy Anh lạnh giọng nói: “Thực lực đứng đầu, nắm đấm là vua, ai có thực lực mạnh thì người đó có thể có được nhiều trái. Tôi muốn hai mươi trái, cũng không quá đáng chút nào, ít nhất cũng để lại cho các người một ít”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn cây ăn quả, đêm thầm trong lòng. Tổng cộng có ba mươi ba trái. Nếu Thái Thụy Anh thật sự lấy hai mươi trái, Vô Cơ sáu trái, vậy đã mất hai mươi sáu trái, chỉ còn lại bảy trái. Võ giả trên trái đất nhiều như vậy, sao có thể đủ chia?

“Đấu võ đài đi” Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó nói.

Nghe vậy, không ít người đều nhìn về phía anh.

Giang Cung Tuấn nói: “Không phân biệt phe cánh, đấu võ đài. Nếu thắng được tất cả, không ai dám lên đài khiêu chiến, như vậy có thể được một trái. Mỗi người chỉ có thể lấy một trái, thế nào?”

Anh biết, đám thuộc hạ kia của Thái Thụy Anh thực lực có hơi yếu, nếu đánh lôi đài, bọn họ không lấy được bao nhiêu. Mà Vô Hư Môn, đoán chừng cũng chỉ có Vô Cơ và Vô Côn là có thể lấy được trái cây.

“Được, tôi đồng ý” Giang Thời là người đầu tiên lên tiếng đồng ý.

“Tôi cũng đồng ý” “Không vấn đề gì.” Võ giả trên trái đất đều bày tỏ thái độ.

“Tôi không đồng ý” Thái Thụy Anh từ chối, nói: “Dựa vào cái gì mà phải đánh lôi đài với các người, thực lực mạnh thì lấy được nhiều chỗ tốt. Các người đánh lôi đài tôi không phản đối, nhưng một mình tôi muốn có nằm trái”

“Nói như vậy, tôi cũng muốn năm trái” Chiêu Tử Vương nhìn Thái Thụy Anh một cái, khí thế lên cao, hùng hổ dọa người.

“Các người đều lấy năm trái, tôi cũng cùng một cảnh giới với các người, chẳng phải cũng lấy được năm trái?” Vô Cơ mở miệng.

Giang Cung Tuấn bật cười, nói: “Vợ tôi đánh bại cô, nói như vậy thì vợ tôi chẳng phải cũng có thể lấy năm trái?”

Lão tổ Ngõa Khắc của huyết tộc đứng ra nói: “Nếu dựa theo thực lực để phân chia, tôi thoát ra được hai tầng xiềng xích, vậy tôi lấy ba trái cũng không vấn đề chứ?”

Lan Đà cười nói: “Nói như vậy thì tôi có thể lấy bốn trái rồi.”

Giang Cung Tuấn cũng cười nói: “Vậy tôi cũng có thể lấy bốn trái, cứ phân chia như vậy, chẳng phải người khác không có ư?”

Thái Thụy Anh quét mắt nhìn những võ giả trái đất khác, thản nhiên nói: “Bọn họ có hay không không liên quan gì đến tôi. Nhưng, tôi phải nói rõ một điều trước, mình tôi lấy năm trải, lấy cho thuộc hạ năm trái. Nếu không đồng ý, vậy thì chiến, giết hết các người thì tất cả đều là của tôi rồi”

Tuy đã nhượng bộ nhưng anh ta vẫn muốn lấy cho mình mười trái, bởi vì anh ta tự nhận thực lực của mình mạnh nhất.

Những võ giả có tu vi hơi thấp một câu cũng không nói. Bởi vì bọn họ biết, ở chỗ này, không có chỗ cho bọn họ lên tiếng. Cho dù là Giang Thời, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Ông đã bước vào cảnh giới thứ chín, là cường giả cảnh giới thứ chín, nhưng khi đối mặt với Thái Thụy Anh, Vô Cơ ở cảnh giới Thần Thông Cảnh thì ông thật sự không có tư cách nói chuyện.

Chiêu Tử Vương là người đầu tiên phản bác lại Thái Thụy Anh, nhưng Thái Thụy Anh vẫn không nhượng bộ, kiên trì phải lấy mười trái. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có hơi bất thường, rất có khả năng một lời không hợp liền đánh nhau.

Chiêu Tử Vương cũng lâm vào suy nghĩ. Thái Thụy Anh quả thật rất mạnh, mạnh đến mức ông ta cũng không phải đối thủ của anh ta. Về mọi mặt lực lượng, tốc độ, ông ta đều bị anh ta đè ép.

“Hay là để cậu ta lấy mười trái đi?”

Chiêu Tử Vương lựa chọn thỏa hiệp, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi ý kiến của anh.

Giang Cung Tuấn cũng không có cách nào. Ai bảo thực lực của Thái Thụy Anh là mạnh nhất chứ. Anh đành phải gật đầu.

“Thức thời đẩy” Thái Thụy Anh khinh thường cười một cái, sau đó cơ thể chợt lóe, nháy mắt đã xuất hiện ở trên cây, nhanh chóng hái mười trái.

Sau khi anh ta hái xong, Vô Cơ cũng muốn đi hái, mở miệng nói: “Tôi năm trái”

Cô ta vừa muốn động thì Chiêu Tử Vương đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt ngăn đường đi của cô ta lại, thản nhiên nói: “Cô gái à, cô lấy năm trái có phải quá nhiều rồi không?”

Nghe vậy, sắc mặt Vô Cơ trầm xuống: “Ông có ý gì, Thái Thụy Anh có thể lấy được mười trái, tôi lấy năm trái là nhiều ư?”

“Nhiều” Chiêu Tử Vương lên tiếng, ông ta giơ hai ngón tay lên, quơ quơ nói: “Nhiều nhất cô chỉ được lấy hai trái”

“Ông.” Vô Cơ tức giận run người, nhìn về phía Thái Thụy Anh xin giúp đỡ.

Thái Thụy Anh lấy được mười trái, gần như là được một phần ba rồi, anh ta mới lười để ý đến Vô Cơ, thản nhiên cười cười: “Còn lại các người tự thương lượng, tôi đi trước đây” Anh ta dẫn theo đám thuộc hạ của mình tạm thời rời khỏi chỗ này.

Vô Cơ tức giận ngập trời. Cô ta muốn rút kiếm ra, nhưng ngay thời khắc quan trọng vẫn nhịn xuống được. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Chiêu Tử Vương, lạnh lùng nói: “Coi như ông lợi hại, tôi nhớ kỹ rồi. Sau này tôi nhất định sẽ khiến ông ăn bao nhiêu phải nôn ra bấy nhiêu. Hai trái phải không, giờ tôi sẽ đi hái”.

Nói xong, Vô Cơ xoay người bay về phía cây ăn quả, hái hai trái màu tím.