Chiến Thần Xuất Kích

Chương 996



Chương 996: Đi về phía núi Thần Long

“Giang Cung Tuấn, đừng kích động” Lan và kịp thời nhắc nhở.

“Thôi tôi tự đi một chuyến thì hơn” Chiêu Tử Vương nói: “Con bé Lan Tâm này nhất định là đám tu sĩ ở Thượng Giới bắt đi rồi. Những võ giả ở Trái Đất hiện tại quá yếu ớt, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ. Bây giờ chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp chứ không thể lấy cứng chọi cứng được”

Chiêu Tử Vương biết rất rõ người ở Thương Giới mạnh đến mức nào. Những năm gần đây có rất nhiều người đến khiêu chiến ông, lần nào ông cũng bị đánh gần chết. Đến tận bây giờ ông chưa từng thắng một lần nào.

Thế nên ông sợ Giang Cung Tuấn đến núi Thần Long sẽ xảy ra chuyện.

Giang Cung Tuần nhìn Lan Đà và Chiêu Tử Vương, nói: “Cậu, ông ngoại, cứ để cháu đi đi, bây giờ cháu hoàn toàn đủ sức xử lý những việc này.

Không phải chỉ là một đám võ giả Thương Giới thôi hay sao? Nếu mẹ có mệnh hệ gì cháu sẽ diệt sạch bọn chúng” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn lạnh lùng, đầy nguy hiểm.

“Cháu ư?” Chiêu Tử Vương nhìn Giang Cung Tuấn.

Sắc mặt Giang Cung Tuấn dịu lại, cười nói: “Ba năm nay cháu không hề ngồi không mà luôn chú tâm tu luyện, sức mạnh của cháu hiện giờ hơn trước kia rất nhiều”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn tự tin như thế, Chiêu Tử Vương cũng yên tâm phần nào.

“Vậy cậu sẽ để máy bay riêng chở cháu đến núi Thần Long” Lan Đà nói luôn.

“Vâng” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Sau đó Lan Đà cầm thanh kiếm Đệ Nhất Long của Giang Cung Tuấn đến rồi sai người chuẩn bị máy bay riêng, đưa Giang Cung Tuấn đến núi Thần Long.

Lần này Trần Vũ Điệp không đi cùng mà tạm thời ở lại Lan Lăng quốc.

Giang Cung Tuấn bước lên máy bay riêng đến núi Thần Long. Nơi đây là một trong những vùng núi non của nước Đoan Hùng, cũng là vùng núi hoang sơ nhất.

Vài ngày sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện tại một khu vực bỏ hoang cách núi Thần Long không xa, anh ra khỏi trực thăng.

Giang Cung Tuấn nói với người điều khiển trực thăng: “Được rồi, mọi người về trước đi, ở đây có khi sẽ gặp nguy hiểm đấy”

“Vâng” Người điều khiển gật đầu.

Máy bay trực thăng cất cánh, rời khỏi chỗ này. Còn Giang Cung Tuấn thì đi về phía núi non trước mặt. Dãy núi trùng điệp mãi không thấy điểm cuối, như thể nơi sâu nhất còn giấu một thế giới khác.

Giờ đã là chạng vạng tối, lúc Giang Cung Tuấn đi sâu vào núi Thần Long thì trời đã đen như mực. Anh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, điện thoại nhanh chóng được kết nối. Trong điện thoại truyền đến giọng nói giận dữ: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không giao thần thụ ra thì người đàn bà này sẽ chết không có chỗ chôn đấy”.

Giang Cung Tuấn không biết người bắt mẹ mình là ai, cũng không biết hiện giờ bà đang ở đâu. Anh thử hỏi dò với vẻ bình tĩnh: “Tôi đang ở núi Thần Long đây, các anh ở đâu để tôi mang thần thụ tới.

“Tôi sẽ gửi vị trí cho anh” Hắn ta nói xong bèn cúp điện thoại, Giang Cung Tuấn nhận được một vị trí, anh bèn mở bản đồ ra tra. Nơi đó cách chỗ anh đứng khoảng hơn năm mươi ki lô mét, anh bước từng bước, quả quyết đi theo con đường trên bản đồ.

Hiện tại bên trong núi Thần Long, ở một nơi nào đó trên đỉnh núi đang có rất nhiều người tụ tập. Trong đó có một người phụ nữ toàn thân đầy máu, bà bị trói trên một cái cây lớn, trên người có rất nhiều vết thương, tóc tai tán loạn trông rất chật vật. Đám còn lại có khoảng bảy, tám người đàn ông.

“Thiểu các chủ, cứ tiếp tục như thế này cũng không giải quyết được gì. Tôi thấy chúng ta cứ giết quách người phụ nữ kia đi rồi đánh thắng vào Lan Lăng quốc, đoạt lấy thần thụ” Một người đàn ông mặc áo choàng đen lên tiếng.

“Không cần vội”.

Một người đàn ông ngồi trên phiến đá mặc trang phục màu lam, tóc dài như người thời xưa, hắn ta hờ hững nói: “Chúng ta bảo vệ gốc thần thu này hơn nửa năm nhưng lại bị người phụ nữ này lấy trộm, không cướp lại sao tôi có thể cam tâm được? Nếu bạn chúng không trả lại thì chúng ta sẽ đánh vào Lan Lăng quốc”.

“Cô ta nói thần thụ đã bị đồng bọn mang đi. Cô ta là con gái của Chiêu Tử Vương, đương nhiên kẻ mang thần thụ đi cũng là người Lan Lăng quốc, vậy chúng ta đánh vào đó trước chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Có người đưa ra ý kiến.

Người đàn ông mặc áo lam phẩy tay: “Không vội, cứ chờ vài ngày đã.”

“Vâng”.

Thiếu các chủ đã nói vậy nên những người khác không dám nhiều lời nữa. Bọn họ chính là những kẻ đến từ Thương Giới, bắt đầu xuất hiện trên Trái Đất khoảng một năm trước.

Sau khi đến Trái Đất, bọn họ bèn tìm kiếm những thứ kì lạ trong những khu rừng sâu núi thẳm để chế tạo thần vật.

Bởi vì là những tu sĩ đến từ Thương Giới nên những đồ vật bình thường không hề tác dụng với bọn họ. Sau đó họ tìm được thần thụ tại núi Thần Long này, đó là một cái cây rất thần kỳ bởi nó năng lượng cực kì dồi dào.

Bọn họ canh giữ nó hơn nửa năm để chờ ngày cái cây đơm hoa kết trái nhưng ngay lúc sắp đợi được thành quả lại bị trộm mất.

Họ vẫn luôn chờ đợi.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã gần đến chỗ bọn họ. Đối với anh thì năm mươi ki lô mét chẳng đáng là bao, chỉ một chốc đã tiến rất sát đỉnh núi Thần Long.

“Thiếu các chủ, có người đang đến”

Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện đã khiến mọi người chú ý tất cả người bên trong đỉnh núi đều đứng lên.

Giang Cung Tuấn nện từng bước chân xuống mặt đất, nhìn thấy mẹ thoi thóp bị trói trên cây, cơ thể toàn là vết máu khiến anh cực kỳ phẫn nộ.

“Thằng nhãi, thần thụ đâu?”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn đám người nọ, anh cố gắng kiềm chế cơn giận để giữ nét mặt bình tĩnh: “Các anh là ai?” Trong mắt anh, những người này đều đáng chết ngay lập tức nhưng trước khi ra tay giết người, anh phải biết rõ bọn họ là ai?

Sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn cũng khiến Lan Tâm chú ý.

Bà cố gắng mở mắt, tuy giờ là buổi tối nhưng bà vẫn có thể thấy rõ ràng hình ảnh của Giang Cung Tuấn, sau khi nhìn thấy anh, bà cực kỳ kích động, môi mấp máy nhưng lại không nói được gì.

“Quỳ xuống” Một người đàn ông quát lớn: “Thấy thiếu các chủ còn không mau quỳ xuống”

Quát xong hắn ta bèn lao về phía Giang Cung Tuấn, đánh đập vào đầu gối để ép anh quỳ xuống. Cơ thể Giang Cung Tuấn dường như né được trong chớp mắt rồi đứng ngay trước mặt người đàn ông kia khiến hắn ta sững sờ.

Hắn ta chưa kịp phản ứng lại đã bị Giang Cung Tuấn đánh một chưởng vào người, sức mạnh khủng khiếp khiến hắn ta bị đánh bay ra xa, rơi mạnh xuống đất, miệng rên thảm thiết vì đau đớn.

Đây là Giang Cung Tuấn còn nương tay chứ nếu anh dùng hết sức chắc hắn ta đã chết chắc.

“Anh là ai?

Người đàn ông mặc áo lam nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, ánh mắt mang theo ý dò xét rõ ràng. Đệ tử môn phái của hắn ta đều là cường giả, kẻ kém nhất cũng đã phá được phong ấn thứ ba của Nhân Thể, mà kẻ bị Giang Cung Tuấn đánh ngã kia đã bước vào cảnh giới Thần Thông.

Người trước mặt hắn ta hiện giờ có thể dùng một chiều để đánh lùi một đệ tử cảnh giới Thần Thông, vậy thực lực của anh ta nhất định cũng phải ở ngưỡng Thần Thông, hơn nữa còn phải cực kỳ tài giỏi.

Trong hiểu biết của hắn ta, võ giả duy nhất của Trái Đất đạt đến cảnh giới Thần Thông chỉ có một mình Chiểu Tử Vương nhưng người này rõ ràng là không phải.

“Anh là ai? Tại sao lại đến đây? Tôi chính là Thiếu các chủ của Thất Tinh các Thương Giới, Võ Hoài. Các hạ là đệ tử môn phái nào của Thương Giới mà trước giờ tôi chưa từng nghe danh?”

Võ Hoài nghĩ Giang Cung Tuấn không phải võ giả của Trái Đất mà đến từ Thương Giới. Sức mạnh của Võ Hoài không hề tầm thường, tuy không bằng đám Tuyệt Hằng nhưng cũng đã phá được phong ấn thứ bảy. Nhưng khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn, không hiểu sao Võ Hoài lại thấy tim đập dồn dập như thể trước mắt hắn ta không phải người mà là một gã ma đầu.