Chiến Thần Xuất Kích

Chương 998



Chương 998: Anh là ma

Tốc độ chạy trốn của Võ Hoài rất nhanh, vừa nhấc chân lên đã cách xa mấy trăm mét nhưng tốc độ của Giang Cung Tuấn cũng không hề chậm.

Cơ thể này của anh là từ cây sen ma tái tạo thành.

Cơ thể này có sức mạnh rất khủng khiếp, anh nhanh chóng phát động lực ở chân, nhanh chóng đuổi theo. Lát sau, sâu bên trong núi rừng sâu thẳm, Giang Cung Tuấn đuổi kịp Võ Hoài rồi chắn ngang đường hắn.

Giờ phút này, tay Võ Hoài đã không còn chút sức nào. Trên cánh tay, máu vẫn chảy không ngừng.

Võ Hoài nhìn Giang Cung Tuấn đang đứng trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, đừng khinh người quá đáng, tôi đến từ Thương Giới. Không bao lâu nữa Thương Giới có thể sẽ dung hợp với Trái Đất, khi đó cường giả ở chỗ tôi sẽ đến đây, nếu bây giờ anh giết tôi thì đến lúc đó anh sẽ chết không có chỗ chôn”.

Võ Hoài biết mình không phải đối thủ Giang Cung Tuấn nên bắt đầu đe dọa anh.

Nhưng Giang Cung Tuấn cũng sẽ không để bản thân rơi vào tình thế như vậy.

Võ Hoài nhất định phải chết. Nếu hắn ta không chết mà tuồn thông tin của anh ra ngoài nhất định sẽ khiến tên cường giả như Tuyệt Hằng truy sát anh. Đó là điều Giang Cung Tuấn không chống lại được.

“Anh bắt buộc phải chết”

Giang Cung Tuấn không lãng phí thời gian mà nhanh chóng rút kiếm ra. Từ bên trong kiểm Đệ Nhất Long phát ra một ánh sáng vàng chói lóa.

“Khinh người quá đáng.” Võ Hoài cũng nổi giận.

Tuy hắn ta biết mình không phải đối thủ của Giang Cung Tuần nhưng nếu thật sự liều mình thì Giang Cung Tuấn cũng chưa chắc đã giết nổi hắn ta.

Võ Hoài cũng rút kiếm, khí tức quanh người hắn ta tăng cao đến cực hạn.

Luồng khí tức này ảnh hưởng đến không gian xung quanh, cây cối bốn phía bị nó tạt qua đến mức bật cả gốc. Đá lớn gần đó cũng bị đánh vỡ thành từng mảnh.

“Tôi sẽ lấy mạng anh” Võ Hoài gầm lên.

Trường kiểm đột ngột tấn công, chớp mắt đã đến gần Giang Cung Tuấn, thanh kiếm nhằm thẳng về phía đầu Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn bèn giơ kiếm lên đỡ.

Hai thanh kiếm va vào nhau, tóe ra tia lửa. Sức mạnh khủng khiếp đến nỗi mặt đất dưới chân Giang Cung Tuấn bắt đầu nứt ra.

Giang Cung Tuấn đã cố gắng đỡ được một kiếm này, anh đột ngột phản kích lại, đâm thẳng về chỗ hiểm trên người Võ Hoài.

Võ Hoài nhanh chóng xoay chiều, đỡ được đòn tấn công của Giang Cung Tuấn.

Trận chiến nhanh chóng trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết.

Giang Cung Tuấn dốc toàn lực, vận dụng kiếm thuật vô địch đánh cho Võ Hoài liên tục phải lùi lại. Chỉ trong chốc lát mà đùi Võ Hoài đã bị đâm thêm một kiểm, máu thấm ướt ống quần.

Đối diện với Giang Cung Tuấn, lòng Võ Hoài tràn đầy tức giận. Bởi dẫu có dốc hết sức thì hắn ta cũng không thể khiến Giang Cung Tuấn bị thương.

Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, lần nào cũng nhanh chóng tránh được công kích của hắn ta. Sau vài lần giao thủ, hắn ta liên tục bị xoay như chong chóng, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Cảnh giới của hắn ta vốn không thấp, giờ lại cố sức phòng thủ nên Giang Cung Tuấn nhất thời cũng không có cách giết được hắn ta. Hai người liên tục ra chiêu, Võ Hoài bị đẩy lùi đến trăm mét, cơ thể đập thẳng vào một gốc cây gần đó, thân cây lập tức vỡ vụn.

Giang Cung Tuấn cũng không chịu nổi, cánh tay đã run lên. “Mạnh thật” Giang Cung Tuấn hít sâu.

Bảy phong ấn của Thần Thông thực sự quá mạnh, cho dù anh dùng toàn lực cũng không thể giết Võ Hoài trong thời gian ngắn được, cứ kéo dài thể này e rằng sẽ có chuyện.

Giang Cung Tuấn thu kiếm Đệ Nhất Long lại. Trong cơ thể anh bỗng tản ra chút khí đen, luồng khí này nhanh tụ lại một điểm, dần hóa thành một bông hoa sen. Mà trong bông hoa sen ấy lại còn nhiều khí tức đáng sợ hơn.

“Đây… đây là?” Sắc mặt Võ Hoài trắng bệch, loại khí tức khiến hắn ta sợ hãi lúc này cũng là thứ này.

Bây giờ đóa hoa sen xuất hiện khiến nỗi sợ ngày một dâng cao, dưới áp lực ngột ngạt của khí tức nay, chân Võ Hoài không khỏi run lẩy bẩy, khiến hắn ta bỗng muốn quỳ xuống bái lạy.

Hắn ta phải cố kiềm chế ham muốn ấy của mình nhưng vẫn nhịn được mà quỳ rạp trên đất.

Võ Hoài phát động chân khí toàn thân, cố gắng chống chọi lại với áp lực từ đóa hoa sen, chật vật bò dậy, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: “Đây, đây là gì?”

Đối mặt với bông hoa sen màu đen kia, Võ Hoài ngay cả nói cũng không trôi chảy được nữa.

Giang Cung Tuấn cũng không ngờ Võ Hoài lại sợ đến thế, đây chỉ là anh thức tỉnh thần thông mà thôi.

“Đây là thần thông của tôi” Giang Cung Tuấn nói.

“Anh, anh không phải con người. Anh là ma sao?”

Miệng Võ Hoài run rẩy, gương mặt lộ vẻ sợ hãi cực độ.

“Anh, anh là loại ma dị tộc, là loại ma sót lại trên Trái Đất khi đó”

Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày, ma gì? Cái gì sót lại trên Trái Đất?

Nhưng giờ anh không có lòng dạ đi tìm hiểu những thứ này, trong mắt anh nổi lên sát ý.

Võ Hoài lại tiếp tục quỳ trên đất, liên tục dập đầu: “Đại ma chủ, xin ngài đừng giết tôi, tôi xin làm nô lệ của ngài cả đời”

Võ Hoài đã quá sợ hãi.

Ma này quả đáng sợ. Trước đây toàn thế giới đối địch với chúng nhưng mà có thể đánh bại toàn bộ cường giả. Nếu không phải nhờ có những vị cường giả vĩ đại hy sinh thân mình thì e là Trái Đất và cả ngàn vạn thế giới khác đều đã bị ma tiêu diệt.

“Chết đi.” Gương mặt Giang Cung Tuấn đanh lại.

Anh khẽ dùng lực, bông hoa sen màu đen nhanh chóng lao ra ngoài, lao đến đỉnh đầu Võ Hoài rồi nhả ra một chút khí đen. Luồng khí từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng chui vào cơ thể Võ Hoài.

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Võ Hoài nứt ra rồi vỡ tung, biến mất trong trời đất, không lưu lại bất kỳ vết tích nào.

Giang Cung Tuấn lẳng lặng nhìn.

Anh không ngờ hoa sen bản mệnh của mình lại mình như thế. Đây là một cường giả đã phá vỡ bảy phong ấn, vậy mà dưới sự tấn công của hoa sen đen lại mất hết sức chống cự, nhanh chóng tan thành tro bụi như vậy.

“Rốt cuộc ma trong lời hắn là thứ gì?”

Giang Cung Tuấn thu hồi bông sen lại, thầm nghĩ. Anh biết lai lịch thân thể này, là do một cây hoa sen màu đen tạo thành. Anh cũng biết nguồn gốc cây sen này, nó là do một vị cường giả siêu mạnh thời viễn cổ để lại, trải qua bao phen hun đúc mới tạo nên cây sen ma này.

“Ma chính là kẻ bảo vệ trong lời kẻ địch ư?” Giang Cung Tuấn thì thào.

Bỗng, anh không nghĩ ngợi gì nữa. Anh nhanh chóng rời khỏi chỗ này, về lại đỉnh núi.

Lan Tâm vẫn luôn ngồi dưới đất, vận lực chữa thương. Thấy Giang Cung Tuấn về, bà đứng lên hỏi: “Sao rồi con?”

Lúc này Giang Cung Tuấn đã thu bớt khí tức lại, dường như chẳng liên quan gì đến kìa vừa nhập ma hồi nãy nữa. Anh mỉm cười rồi nói: “Đã xử lý xong hết rồi”

“Một mình con làm sao?” Gương mặt Lan Tâm lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bà biết thực lực của tên Thiếu các chủ Thất Tinh các Võ Hoài đó. Hắn ta là một cường giả đã phá bỏ bảy phong ấn, sức mạnh ít người sánh nổi trên Trái Đất. Bà khó mà tin được một kẻ mạnh mẽ như vậy lại bị Giang Cung Tuấn giết chết dễ dàng.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Không sao đâu mẹ. Giờ chúng ta an toàn rồi, để con chữa thương cho mẹ” Giang Cung Tuấn dùng trận pháp Nghịch thiên, bắt đầu chữa trị cho Lan Tâm. Cơ thể và tinh thần bà nhanh chóng lành lại.

Trên đỉnh núi, một nam một nữ cùng ngồi trên một tảng đá lớn.

Trời đen như mực, mặt trăng lơ lửng trên cao, chiếu rọi ánh sáng bàng bạc ở khắp nơi, mặt đất cũng như được phủ một tầng sương mờ.

“Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải con đã mất mạng ở Di Hoa cung sao? Làm sao mà sống lại được?”

Lan Tầm nhìn Giang Cung Tuấn chăm chú, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Hiện giờ vết thương của bà đã hồi phục, gương mặt cũng hồng hào như trước, chỉ có mái tóc lòa xòa và gương mặt còn lấm ít máu là khiến bà trông mệt mỏi.

“Con không chết mà chỉ ẩn náu đi, chăm chỉ tu luyện ba năm. Gần đây con mới xuất quan”

Giang Cung Tuấn bắt đầu nói dối. Chuyện của thủ hộ giá rất bí mật, không thể nói bất kỳ ai, dù có là mẹ ruột đi chăng nữa.