Nếu nói lúc giãy khỏi trói buộc của Ares, thấy thân thể trước kia sóng vai tác chiến cùng thượng tá rồi còn chết trận là một giấc mộng, thì trong cảnh tượng mô phỏng của cuộc thi này lại có cậu xuất hiện là sao?
Rốt cuộc tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Quả là quá kỳ lạ…
Đường Vũ trợn mắt đứng đó, không động đậy, thiếu tá bên cạnh kêu cậu thế nào cậu cũng không nghe thấy.
Cậu đã ngẩn người bởi trận đấu vượt khỏi nhận thức này.
Cậu tỉnh dậy trong một trận lay động kịch liệt, hoang mang nhìn xung quanh, mọi người đang hoảng loạn mang vào trang bị cứu sinh khẩn cấp, mà vị thiếu tá kia thì vội vàng mang thứ gì đó cho cậu.
Thời gian lay động không dài, Đường Vũ chậm rãi hồi phục thính lực, thiết bị cứu sinh trên người nặng nề mà cồng kềnh, Đường Vũ kéo nó xuống.
“Trung tướng, trung tướng! Kiên trì đi, bây giờ ở đây chỉ có ngài còn quyền quyết định, ngài muốn chúng tôi làm gì!”
Thấy Đường Vũ không còn ngẩn người nữa, thiếu tá đó lập tức nói.
Thần kinh tê liệt chậm rãi hồi phục ý thức, Đường Vũ cố gắng hít sâu, để đầu óc rối loạn không quá ảnh hưởng đến mình, chậm rãi mở miệng: “Theo… kế hoạch ban đầu…”
Vừa dứt lời, tàu vũ trụ lại lay động kịch liệt.
Không có thời gian để lãng phí nữa, bất kể là thi đấu hay là ảo giác kỳ quái gì đó đều như nhau, cậu không thể thất bại tại đây, nếu muốn biết đáp án, thì phải thắng được chiến dịch này, đây là cơ hội duy nhất có thể giữ được ký ức, chỉ có như thế, cậu mới có thể ra khỏi đây tìm kiếm đáp án! Mới có thể nghĩ cách tìm hiểu, tại sao “bản thân cậu” lại ở đây!
Không nhìn gương mặt quen thuộc quá mức đó nữa, Đường Vũ chỉnh năm màn hình thao tác đến trước mặt mình, hít sâu lần nữa, tư duy chậm rãi tỉnh táo tuần tự, các số liệu trên màn hình hiện rõ sự rối loạn, là do thời gian dài không có ai sửa chữa trình tự dẫn đến trình tự của cơ giáp bị rối loạn.
Đường Vũ bắt đầu từ trình tự bị hư hại nhỏ nhất của Ian.
Thượng tá Clermont vẫn điều khiển Sisyphus, Đường Vũ đột nhiên nghĩ ra, trong trận chiến dịch này lẽ nào không có Ares sao?
Năm đối phó một trăm, cho dù có thượng tá, cũng chưa chắc có thể thuận lợi…
Tuy lòng lo lắng, nhưng ngón tay thì nhanh chóng nhảy nhót trên màn hình thao tác.
Động tác của Ian trong vũ trụ nhanh chóng hồi phục lưu loát, lập tức bảo vệ những người khác, còn lao về phía cơ giáp kẻ địch để giết chóc.
Cả thời gian chớp mắt cũng không có, Đường Vũ nhanh chóng trượt đến màn hình tiếp theo, sửa chữa từng trình tự, còn thời khắc chú ý tình trạng của Ian.
Sau mấy phút cậu có mặt, đã sửa chữa toàn bộ trình tự của năm chiếc cơ giáp, người trong phòng đều yên tĩnh nhìn cậu, có vẻ đang kinh dị tốc độ của cậu.
Đường Vũ đứng tại đó không động đậy, như một bức tượng điêu khắc, nhưng cánh tay và ngón tay lại giống như đã biến mất, chỉ có hư ảnh thỉnh thoảng lướt qua cho người khác biết, cậu không phải không động, mà là động tác quá nhanh.
Không chỉ người trong không gian mô phỏng kinh ngạc, người vẫn luôn chú ý cuộc đấu cũng ngạc nhiên bởi tốc độ của Đường Vũ.
“Cái này đã không thể dùng hai chữ “thiên tài” để hình dung nữa rồi… Đường Vũ cùng tên với vị trung tướng đó, chẳng qua sao tôi chưa từng nghe qua trình tự viên có tên này, với trình độ đó không phải nên nổi tiếng lắm sao?” Một giám khảo khó hiểu hỏi.
Đôi mắt người đàn ông trung niên đầy sắc bén, theo dõi Đường Vũ chặt chẽ, chính là tổng thống Ogavin.
Lúc này ông cũng chấn động bởi tốc độ của Đường Vũ, nửa ngày mới mở miệng, như đang tự lầm bầm: “Có lẽ chỉ là bị người nào đó bảo vệ quá tốt…”
“Ai?” Có người hỏi.
Ogavin lắc đầu, chỉ toàn tâm chú ý biểu hiện của Đường Vũ.
Ông thật sự là sơ ý, người thế này, đáng lý ra lúc Ian tiến cử vào Kenton, ông đã phải để ý xem trọng, với tính cách của Ian Clermont, sao có thể tiến cử một người bình thường vào Kenton học.
Đều tại lúc đầu khi ông nghe nói có người thế này, nhưng thành tích thảm đến không nỡ nhìn, cho nên không có hứng thú, ngay cả tên cũng chẳng thèm nhớ.
Tốc độ tay Đường Vũ tuy nhanh, nhưng chưa đến trình độ trước chưa từng có sau chẳng ai bằng, nếu dồn công sức thì cũng có thể đạt đến, nhưng chỗ dữ dội nhất của học viên bổ khuyết này nằm ở chỗ tốc độ chỉnh thể của cậu quá nhanh.
Vận hành trình tự cần thời gian, mỗi khi sửa chữa xong một trình tự ít thì không chấm mấy giây nhiều thì bốn năm giây mới vận hành được, nhưng Đường Vũ có thể hoàn toàn trù tính tất cả thời gian, khi một trình tự vận hành, sẽ nhanh chóng trượt sang màn hình thao tác khác để sửa chữa trình tự cho cơ giáp khác, hơn nữa luôn có thể nắm chắc thời gian tốt nhất, không để lãng phí một giây nào.
Tim giám khảo cũng thắt chặt theo.
Xem xong thao tác khó tin như đang biểu diễn của Đường Vũ, lại nhìn những người khác, ít ngoạn mục hơn nhiều.
Bốn người thi đấu lần này không phải những người duy nhất từng vào cảnh tượng mô phỏng đó, trong mười mấy năm nay, liên bang từng bí mật tìm rất nhiều người đưa vào cảnh mô phỏng đó, nhưng toàn bộ đều thất bại.
Nhiều nhất chỉ có thể kết thúc chiến dịch bằng cách đồng quy vu tận với đối phương, cho nên chưa từng có người biết, nếu chiến dịch này có thể thắng, bọn họ có thể thấy được hào quang thắng lợi không.
Tuy họ không từ bỏ, nhưng cũng không đặt hy vọng vào lần tuyển chọn này, dù sao nhiệm vụ chủ yếu chỉ là tìm trình tự viên giúp Clermont, nhưng sự xuất hiện của Đường Vũ, khiến họ lại có hy vọng.
Học viên bổ khuyết từng không chút danh tiếng này, có thể sáng tạo kỳ tích không?
Cậu có thể cho họ thấy cảnh tượng sau khi chiến dịch thắng lợi không?
Đường Vũ sửa chữa xong trình tự cho năm chiếc cơ giáp, không có cảm giác yên tâm chút nào, cậu biết khảo nghiệm chân chính vừa mới bắt đầu.
Những trình tự viên khác tại sao lại mất ý thức? Cậu phải đối phó với kẻ địch xâm nhập ý thức mình thế nào? Đây mới là điều quan trọng.
Đường Vũ có một suy đoán lớn mật đến mức cậu cũng không dám tin.
Cậu cảm thấy đây không phải là cảnh tượng mô phỏng như thật, mà chính là tái hiện hoàn mỹ một cảnh tượng! Cũng có nghĩa là, chiến dịch này, từng phát sinh.
Trong quá trình sửa chữa trình tự, cậu không chỉ tu bổ, còn học được một vài tri thức mới chưa từng gặp, theo suy đoán của Đường Vũ, đó chắc là hình thức đầu tiên của hệ thống tri thức mới, nhưng ở liên bang hiện tại, rõ ràng chưa từng xuất hiện.
Cảnh tượng mô phỏng lẽ nào lại mô phỏng được tương lai sao? Không thể.
Cho nên Đường Vũ chỉ có thể lớn mật suy đoán, đây không phải là mô phỏng, mà là tái hiện.
Nếu là tái hiện… vậy bản thân cậu đang diễn vai gì ở đây? Hơn nữa, tại sao lại tái hiện?
Đường Vũ lại nhớ đến Lunerb vừa hối hận vừa thống khổ kể lại đã giết chết hai người…
Lunerb gọi lúc đó là “kiếp trước”, nhưng cậu cảm thấy cách nói đó không chính xác, nếu không lẽ nào sau khi chuyển thế, ngay cả diện mạo cũng không thay đổi?
Đường Vũ nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Cậu có một suy đoán mơ hồ.
Nếu lát nữa có thể thấy Lunerb ở đây, vậy thì tất cả suy đoán của cậu đều đúng.
Đường Vũ không biết bây giờ mình đang mong chờ suy đoán thành sự thật, hay hy vọng tất cả chỉ là do cậu nghĩ nhiều.
Cậu nhìn màn hình, thượng tá luôn cách không xa, cùng một Đường Vũ khác, trong lòng có đủ tư vị.
Đường Vũ nhắm mắt lại, có suy đoán nhiều hơn cũng vô dụng, còn không bằng đợi bằng chứng thép chứng minh cho cậu.
Đường Vũ chậm rãi tĩnh tâm, chuyên tâm đối phó tình trạng trước mắt.
Ngay lúc Đường Vũ nhắm mắt lại, cậu cảm thấy đầu đau nhói.
Đường Vũ lập tức mở mắt, đây chính là thủ đoạn có hiệu quả nhất của kẻ địch, hủy diệt tất cả trình tự viên!
Một khi trình tự viên ngã xuống, người điều khiển cũng giống như quân nhân không có tiếp viện, chống đỡ nhất thời cũng không thể chống đỡ quá lâu.
Nhưng kẻ địch đã dùng cách gì ảnh hưởng được cậu đây?
Đường Vũ che đầu, nhanh chóng phân tích.
Thiếu tá bên cạnh hình như đang nói gì bên tai cậu, nhưng Đường Vũ hoàn toàn không nghe thấy, đầu cậu như phát nổ, giống như có ai ném một quả bom vào đầu, thế giới vốn bình ổn đột nhiên nổ tung.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Nhưng không nên, nếu thế giới này thật sự tồn tại năng lực muốn nhiễu loạn ai thì nhiễu loạn kẻ đó không cần thông qua bất cứ chất môi giới nào, vậy nơi này đã sớm bị loại năng lực đó thống trị.
Đường Vũ chợt nhớ ra, lần đó Lunerb dùng tinh thần lực tấn công giáo viên, là nhìn vào mắt đối phương.
Đường Vũ gian nan nhìn tất cả trước mắt, thời gian như dừng lại, cậu nhanh chóng quét qua trái qua phải căn phòng, tựa hồ chỉ trong thoáng chốc, cậu đã đặt mắt lên tín hiệu liên lạc, rồi nhìn sang màn hình, chiếc cơ giáp có Phùng Nghị bên trong đang bị một chiếc cơ giáp của đối phương dùng màn sáng kỳ dị mô phỏng vũ khí khống chế.
Đường Vũ giữ một tay trên đầu, một tay cưỡng chế ngắt tín hiệu liên lạc của Phùng Nghị, cảm giác khó chịu đó lập tức biến mất.
Thoát khỏi khống chế, Đường Vũ lập tức thở dốc mấy cái, trên người đã thấm ướt mồ hôi lạnh, như mới vừa hư thoát, suýt ngã bệt xuống đất, may mà thiếu tá bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại.
Mấy giám khảo vốn đã lộ vẻ thất vọng khi thấy Đường Vũ cũng sắp bị đoạt mất ý thức, bất kể Đường Vũ cho họ bao nhiêu kinh hỉ, nếu bước này cậu không qua được, vậy thì cũng giống như những người đã thất bại, không có bất cứ giá trị nào.
Khi họ đang muốn dời lực chú ý sang người khác, lại thấy Đường Vũ có một hành động kỳ quái, cắt đứt liên lạc với cơ giáp ở tiền tuyến, tiếp theo lại như kỳ tích, người đó không còn bị tấn công nữa, ý thức vẫn còn bảo tồn hoàn hảo, lúc này các giám khảo mới động dung.
Có người suýt đứng lên.
“Cậu ta khắc phục rồi… cậu ta đã dùng cách gì…”
“Tỉ mỉ nghiên cứu lại tất cả hành động của cậu ta vừa rồi.” Ogavin không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Vũ, vẻ mặt kích động, “Xem thử cậu ta đã làm gì.” Trong mắt ông tràn đầy tia sáng hưng phấn, như một màn sương mù vĩnh viễn không thể xua tan cuối cùng bị xé nát, lộ ra chân tướng ông chờ đợi đã lâu.
Báo cáo nghiên cứu nhanh chóng được gửi đến, bốn giám khảo và tổng thống ở giữa lập tức xem qua, cả năm lộ vẻ không dám tin.
“Màn sáng bao trùm cơ giáp có liên quan đến năng lực khống chế ý thức của người, tại sao trước giờ không có ai phát hiện?”
Một giám khảo kích động nói.
Trong nghiên cứu chỉ ra, sở dĩ Đường Vũ có thể chống lại tấn công ý thức, là vì kịp thời cắt đứt liên lạc với cơ giáp của Phùng Nghị, mà lúc đó cơ giáp của Phùng Nghị đang bị một màn sáng bao trùm.
Loại màn sáng đó khi bao trùm cơ giáp sẽ hấp thu năng lượng của cơ giáp, họ luôn cho rằng màn sáng chỉ là một loại vũ khí có thể hấp thu năng lượng, chưa từng nghĩ kẻ địch lại có thể thông qua màn sáng, theo dấu đến liên hệ giữa cơ giáp và trình tự viên, tiếp đó tấn công ý thức của trình tự viên.
“Rốt cuộc cậu ta làm sao mà phát hiện được…”
“Đường Vũ…” Ogavin lặp lại tên Đường Vũ, hai chân mày rậm chau lại.
Đường Vũ cảm thấy tư duy của mình đang dần hồi phục bình thường, không còn sợ đối phương tấn công ý thức nữa.
Khi cơ giáp bị màn sáng bao trùm, cậu lập tức ngắt liên lạc với cơ giáp, sau khi màn sáng tan biến, lại nối liên lạc với cơ giáp.
Một người bảo vệ năm cơ giáp tuy rất tốn sức, nhưng may mà năm người này đều là người điều khiển cấp đỉnh, có thể bảo vệ bản thân tốt nhất, cũng giảm bớt rất nhiều áp lực cho Đường Vũ.
Khi việc bảo vệ trình tự không còn quá mất sức nữa, Đường Vũ mới rảnh rỗi quan tâm tình trạng kẻ địch.
Cơ giáp của kẻ địch hơi nhỏ, nhưng lại rất linh hoạt, nếu bên mình không phải có năm người điều khiển xuất sắc nhất, chỉ sợ rất khó chống nổi sự vây công của gần một trăm chiếc cơ giáp.
Đường Vũ lại nhìn “Đường Vũ” trên chiến trường, thoáng mê hoặc, chân mày nhíu chặt, lộ vẻ khó hiểu.
Người đó rất giống cậu, không chỉ tướng mạo, ngay cả những biểu cảm nhỏ nhặt cũng như khuôn đúc.
“Đường Vũ” đó có vẻ là cộng sự của thượng tá, hai người luôn ở cạnh nhau, bảo vệ lưng đối phương.
Cảm giác trong lòng Đường Vũ rất lạ, cậu không biết đó là ghen, hay là an ủi.
Đột nhiên, thân tàu lại dao động, lần này biên độ dao động mãnh liệt hơn trước nhiều.
Người trong phòng thao tác đều lộ vẻ sợ hãi, chỉ tay ra ngoài.
Trong vũ trụ rất khó nhìn thấy mục tiêu, nhưng thông qua xử lý màn hình, có thể thấy rõ tình trạng cụ thể bên ngoài.
Đường Vũ thấy trên tàu mẹ của đối phương lại xuất hiện một chiếc cơ giáp.
Màu chiếc cơ giáp đó rất đặc biệt, màu vàng đỏ, giống như màu của Ares, nhưng lại không có lưu quang rực rỡ thuần chất như Ares.
Sau khi chiếc cơ giáp đó hiện thân, khí thế ngập trời, đưa tay ra, trực tiếp lật tung Malak gần nhất.
Cơ giáp của Malak xoay mấy vòng trong vũ trụ mới dừng lại, sau đó đã bị cơ giáp đối phương bao vây.
Chiếc cơ giáp màu vàng đỏ vừa xuất hiện, đã đánh vỡ thế cân bằng trên chiến trường, khiến bên cậu lập tức vất vả khổ sở.
Tình thế đột ngột xấu đi, Đường Vũ lo sợ, vội túm lấy thiếu tá bên cạnh, hỏi: “Ai chỉ huy chiến đấu?”
Thiếu tá đang nhìn chiếc cơ giáp màu vàng đỏ kia, vô thức lắc đầu nói: “Không có…”
“Sao lại không có?” Thi đấu nhỏ không cần chỉ huy, nhưng loại chiến dịch lớn thế này không thể không có một người chỉ huy thống nhất.
“Anh ta cũng mất ý thức rồi.” Thiếu tá giải thích.
“Lẽ nào hiện tại không có ai chỉ huy sao?”
“Là thượng tá Clermont, nhưng…”
“Tình trạng này, sao có thể để thượng tá chỉ huy!” Với tình trạng hiểm nguy này, chiến sĩ trong chiến trường không thể chỉ huy chính xác cho toàn cục.
Khó trách trước đó lúc thế cục vẫn tàm tạm, bên mình đã không có tiến triển gì, hóa ra cậu đã bỏ sót lỗ hỏng lớn đến thế!
Đường Vũ hoàn toàn quên đây chỉ là một cuộc đấu của trình tự viên, cậu chỉ biết, muốn thắng trận chiến này, chỉ làm tốt phận sự của mình thì vĩnh viễn không đủ.
Tình thế trên chiến trường trở nên bị động do cơ giáp màu vàng đỏ gia nhập, mà bên mình đã không còn nhân viên chỉ huy đắc lực, Đường Vũ suy nghĩ nửa ngày, cắn răng kết nối với thượng tá.
“Thượng tá, tôi sẽ gởi phân bố cơ giáp theo thời gian cho anh, xin anh chỉ huy trận chiến này.”
Cậu cảm thấy đối phương khựng lại một chút, rồi nói: “Được.”
Thiếu tá bên cạnh có lẽ xuất phát từ ý tốt nhắc nhở Đường Vũ: “Anh không nên ra lệnh cho anh ta như vậy.”
“Tại sao?”
“Thượng tướng Clermont không cần nghe lệnh của anh.”
Đường Vũ lúng túng ho một cái.
Là cậu sơ sót, cậu không nên cho rằng thượng tá vĩnh viễn là thượng tá… một trung tướng như cậu không có tư cách ra lệnh cho thượng tướng, chẳng qua, tình hình hiện tại rất nguy cấp, cũng không lo nghĩ được nhiều.
Nhưng, Đường Vũ đột nhiên thấy kỳ lạ, tại sao ngay cả thượng tướng cũng tham gia vào chiến dịch nguy hiểm thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?
Đường Vũ bỗng hỏi: “Cho tôi biết, quân hàm của năm người này?”
Khi biết quân hàm của từng người đều không thấp hơn “trung tướng” cậu, Đường Vũ nghi hoặc…
Tình hình này, giống như là liên bang đã không còn chiến lực nào khác, nhất định phải để sĩ quan cấp cao lên chiến trường.
Cùng đường bí lối.
Trong đầu Đường Vũ xuất hiện bốn chữ này.
Giám khảo bên ngoài thấy Đường Vũ đột nhiên đưa ra vấn đề đó, mơ hồ có cảm giác bất an.
“Thí sinh tên Đường Vũ có phải đã phát hiện gì không?”
“Có cần chấm dứt thi đấu không?’
“Đợi thêm một chút.” Ogavin nhìn ba thí sinh còn lại, đã toàn bộ thất bại khi ý thức bị tấn công, bây giờ đang được trị liệu hồi phục, không cần bọn họ làm gì, đoạn ký ức này sẽ tự động xóa bỏ, ông lại nhìn Đường Vũ vẫn đang kiên trì, trong mắt lóe tia sáng hy vọng: “Xem thử cậu ta có thể làm đến trình độ nào.” Ông mong đợi nói.
Đã bảo vệ trình tự của năm chiếc cơ giáp, còn phải phân tâm chú ý động hướng của từng chiếc cơ giáp trên chiến trường, truyền số liệu chính xác nhất cho thượng tá, cuối cùng Đường Vũ cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Cơ giáp cấp đỉnh của kẻ địch bây giờ còn hơn năm mươi, nếu chiếc cơ giáp màu vàng đỏ không đột nhiên xuất hiện, bên mình đã có hy vọng thắng lợi.
Nhưng chiếc cơ giáp đó thật sự quá hung hãn, làm Đường Vũ cảm thấy muốn thắng đúng là quá mong manh.
Đường Vũ có thể phát giác được, mình lại đến cực hạn, lúc này, cậu mới nhớ ra mình chỉ là thí sinh tham gia thi đấu, là người quan sát trận chiến này, cậu không dám cưỡng ép đột phá nữa, sợ sẽ đột nhiên hồn lìa khỏi xác ngay tại đây để đi tìm Ares, đến lúc đó cậu chết chắc.
Cậu chỉ có thể duy trì tình trạng hiện tại, mong chờ kỳ tích sẽ xuất hiện.
Đường Vũ chú ý chiếc cơ giáp màu vàng đỏ kia, phát hiện chiếc cơ giáp đó mang mười hai chiếc cơ giáp khác vây công thượng tá và “Đường Vũ”.
Nhưng không biết có phải ảo giác của cậu không, mỗi lần chiếc cơ giáp đó tấn công “Đường Vũ”, đều không dùng tận lực.
Đường Vũ cảm thấy rất kỳ lạ.
Lẽ nào người điều khiển chiếc cơ giáp đó quen biết “Đường Vũ” sao?