Đường Vũ bị dẫn đến một nơi giống như phòng thẩm vấn, ánh đèn mãnh liệt rọi vào mắt, Đường Vũ cảm thấy mình sắp mù tới nơi.
“Rốt cuộc là sao? Các người dẫn tôi đến đâu đây?” Đường Vũ nôn nóng hỏi, nhưng không ai để ý đến cậu.
Bên cạnh có rất nhiều người đi qua đi lại, giống như phát sinh ra chuyện gì rất ghê gớm, lát sau, có người ngồi đối diện cậu.
“Tại sao cậu vào khu cảnh báo?” Người đó hỏi.
“Cái gì?” Đường Vũ hơi ngẩn ra, “Tôi vào khu cảnh báo sao?”
Chỗ đó phía nhà trường đã nói rõ cấm đến, sao cậu có thể đi qua đó?!
“Vừa rồi cậu đụng vào cảnh báo.” Người đó búng ngón tay, gọi một người đến, nói: “Người làm thuê của tôi nói hắn chính mắt thấy một mình cậu thần bí đi vào đó, cậu là gián điệp?”
Đường Vũ nhìn nhân viên kia, nhớ lại chuyện trước đó, liền phát hiện, đại khái cậu bị người ta hãm hại.
Nhưng cậu không có thù với ai, ai sẽ hại cậu?
Chuyện cãi nhau ở hành tinh nhân tạo trước đó? Chút chuyện nhỏ đó không đến mức này đi!
Đối phương thấy Đường Vũ không nói gì, xem như Đường Vũ ngầm thừa nhận, quay đầu muốn gọi người nhốt Đường Vũ lại.
“Đợi đã.” Đường Vũ vội giải thích cho mình, “Tôi là học sinh của học viện Kenton, tên là Đường Vũ, toàn bộ giáo viên học sinh đều có thể làm chứng cho tôi. Tôi không phải là gián điệp gì hết, tôi chỉ không cẩn thận đi vào đó thôi.”
Vẻ mặt người đó cực kỳ nghiêm túc, căn bản không tin lời Đường Vũ: “Không cẩn thận? Khu cảnh báo của tôi có sáu loại mật mã phân biệt.” Hiển nhiên không tin cậu chút nào.
Đầu óc Đường Vũ điên cuồng xoay chuyển, phải làm sao để cứu mình khỏi chuyện này?
“Có thể cho tôi liên lạc với giáo viên và bạn học của mình không?”
Người đó không để ý đến yêu cầu của Đường Vũ, hai người bước tới muốn kéo Đường Vũ vào phòng trong.
Khi Đường Vũ đang nghĩ cách liên lạc với Phùng Dương, thì cửa phòng bị mở ra, một người mặc quân phục tàu vũ trụ dẫn hai người đi vào.
“Dừng tay! Cậu ta là học sinh của học viện chúng tôi, anh không có quyền bắt giữ cậu ta!” Người lên tiếng là hiệu phó thứ hai của học viện.
Người vẫn luôn thẩm vấn Đường Vũ thấy họ vào, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn, nói: “Cậu ta vào khu cảnh báo, đã thuộc về phạm vi quản lý của tàu chúng tôi. Còn về chuyện anh nói cậu ta là học sinh của anh, xin lỗi, cái này phải đợi cấp trên của tôi nhận được chứng minh học sinh của quý học viện rồi mới được.”
Nói xong, hắn lệnh người giải Đường Vũ xuống.
“Trung úy.” Một giọng nói thiếu niên đột nhiên vang lên: “Người anh muốn giải đi, chính là bạn tốt của thiếu tá Phùng Nghị, cũng là khách quý của nhà họ Phùng, nếu anh nhất định muốn giải cậu ta đi, tôi cũng hy vọng anh có thể suy nghĩ rõ nếu tương lai chứng minh được sự trong sạch của cậu ta, anh phải trả lời nhà họ Phùng như thế nào.”
Người đàn ông đó lúc này mới lộ vẻ thận trọng, hỏi: “Cậu là…”
Phùng Dương lấy ra một miếng ngọc cổ màu ngọc bích, lật mặt kia cho đối phương xem, người đó liền lộ vẻ kinh ngạc.
Nghĩ một lát, người đó mới nhượng bộ, nói: “Nếu đã vậy, mời quý trường nhanh chóng lấy chứng minh thân phận của cậu ta ra, thời gian này cậu ta có thể về khu sinh hoạt, nhưng phải chịu quản giáo từ nhân viên của tôi.”
Hiệu phó thứ hai gật đầu nói: “Có thể.”
Sau khi rời khỏi đó, Đường Vũ còn hơi sợ hãi.
Cậu trúng tà gì mà lại luôn đụng phải những chuyện này chứ.
Lần trước chuyện của Điền Trung cũng suýt giam cậu, may mà cậu có không ít quý nhân.
Về đến khu sinh hoạt, hiệu phó đi rồi, Phùng Dương mới giương nanh múa vuốt ấn Đường Vũ hỏi tại sao cậu xông vào khu cấm. “Cậu có biết nơi đó đừng nói là cậu, ngay cả tôi vào mà không nói rõ nguyên do cũng rất khó đi ra hay không!”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, có người nói cậu đang đợi tôi, chỉ đường cho tôi.”
“Cậu lại đắc tội ai rồi?! Cậu có thể an tĩnh làm bạn học của tôi không hả!”
“Tôi cũng muốn mà… nhưng tôi thật sự không làm chuyện gì mà trời đất phẫn nộ hết!” Đường Vũ cũng rất buồn bực, tại sao cậu luôn trúng đạn chứ?
“Sao cậu biết tôi bị bắt?” Đường Vũ nhìn nhân viên đứng từ xa giám thị mình, nhún vai, hỏi Phùng Dương.
“Malak cho tôi biết, cậu ta nói có kẻ ngốc bị người khác lừa đi.”
“Ủa? Cậu quen cậu ta sao?”
Phùng Dương lập tức dựng lông: “Ai lại biết một kẻ âm trầm như vậy chứ!” Vẻ mặt đầy chán ghét, nói: “Không quen!”
Đường Vũ kể lại chuyện hôm đó lên mạng thấy cơ giáp màu đỏ hung tàn cho Phùng Dương như kể truyện cười, còn nói bây giờ cậu đang ở cùng phòng với Malak.
Phùng Dương nhíu mày nói: “Cậu ta dám ăn hiếp cậu, nhớ lại nói với tôi!” Đây là kết luận của Phùng Dương.
Khóe môi Đường Vũ cứng lại, Phùng Dương dựa vào cái gì cho rằng mình đang cần tìm bảo vệ… bỏ đi, hiếm khi vị bạn nhỏ này chịu ra mặt vì mình, cũng biểu hiện Phùng Dương đã trưởng thành rồi.
Lúc ăn tối, Đường Vũ cùng Phùng Dương đến nhà ăn, nói lại chuyện cãi nhau ở hành tinh nhân tạo trước đó.
“Tôi nghe nói rồi.” Phùng Dương vừa ăn cơm vừa ngẩng đầu liếc Đường Vũ một cái, “Cánh đủ cứng rồi.”
“Tin của cậu nhanh thật đó.” Đường Vũ không để tâm ăn bữa lữ hành mỹ vị.
Đột nhiên, trong nhà ăn truyền đến một trận hỗn loạn, Đường Vũ đang muốn xem náo nhiệt, thì phát hiện có người trực tiếp ấn cậu lên bàn, “Xem thử trên người cậu ta.”
Cậu nghe một câu như thế sau lưng, rồi cảm thấy có người đang lục lọi người cậu, tiếp theo thì lấy ra một thứ gì đó trong túi áo đồng phục.
“Tìm được rồi!”
Khi Đường Vũ còn chưa làm rõ lại phát sinh chuyện gì, thì đã bị kéo dậy.
Người đàn ông lúc trước thẩm vấn cậu đang cầm trong tay một tờ giấy, nói chính xác là một bức bản vẽ phẳng của tàu vũ trụ.
Đường Vũ biết bản vẽ này, vì chính cậu nam sinh hãm hại cậu đã nhét nó cho cậu, cậu đột nhiên có một dự cảm cực kỳ không tốt.
“Tôi có thể dẫn cậu ta đi rồi chứ?” Người đó nhìn Phùng Dương vẫn ngồi trên ghế, tiếp theo cũng không đợi Phùng Dương có phản ứng gì, đã giải Đường Vũ đi.
Tay trái cầm nĩa của Phùng Dương siết lại thật chặt, cái dĩa lập tức phát ra tiếng nứt thanh thúy.
Tên ngu xuẩn đó, lại thiếu thường thức đến mức mang theo bản vẽ phẳng của tàu vũ trụ!
“Bản vẽ này có người nhét cho tôi, địa điểm ngay ở ngoài cửa phòng tôi, anh có thể kiểm tra băng ghi hình.” Đường Vũ ngồi trong phòng riêng màu trắng vô cùng nhỏ hẹp nói.
Rõ ràng đây là nơi dùng để tạm giam người hiềm nghi, khiến Đường Vũ buồn bực nhất là, nơi này có thể hoàn toàn ngăn cản tín hiệu, cũng đồng nghĩa cậu bị cách ly hoàn toàn với bên ngoài.
Đường Vũ tin rằng chỉ cần vị trung úy đó chịu đi xem băng ghi hình, thì có thể trả lại trong sạch cho cậu.
Rất nhanh, kết quả điều tra đã có, quả thật có đoạn một nam sinh nói chuyện với Đường Vũ, nhưng vì góc độ quay, không thể xác định nam sinh đó đưa bản vẽ cho Đường Vũ, nhưng trung úy đã phái người đi tìm nam sinh đó.
Trong tàu vũ trụ xảy ra chuyện này, không tính là lớn cũng không tính là nhỏ, cho dù đối phương đã nghe giải thích của Đường Vũ, cũng nhận được thư chứng minh của học viện, nhưng vẫn kiên trì đến lúc chuyến du lịch này kết thúc, mới có thể quyết định có thả Đường Vũ không.
“Tốn phí tổn lớn, lẽ nào chỉ có thể ở trong chỗ này?” Đường Vũ tức muốn chết.
Nhưng may mà chỗ này tuy nhỏ, đãi ngộ cũng vẫn giống những học sinh khác.
Cứ thế, sau khi Đường Vũ đi dạo vài nơi, đã bị nhốt lại.
Vốn mong đợi kỳ nghỉ này đừng kết thúc, bây giờ lại mong sớm ngày trở về.
Hôm đó, Đường Vũ tính ra tàu vũ trụ bay thêm hai ngày nữa là có thể đến hành tinh mẹ, trong đầu lại nhớ tới Carlos nói Ian Clermont có lẽ cũng đồng thời đến đây.
Cậu chống lên tủ áo bên cạnh, muốn giữ vững thân thể, không ngờ sách trong tủ lại đổ ào xuống đất.
Cái này không phải là cậu đứng không vững, mà tàu vũ trụ đang lung lay!
Sau đó, trên đỉnh đầu cậu vang lên tiếng cảnh báo chói tai, trong loa truyền đến một giọng nói: “Các hành khách thân mến, tàu vũ trụ Người Lữ Hành đang gặp phải tấn công võ trang bất minh, bên Người Lữ Hành đã phái cơ giáp ra, có thể bảo đảm an toàn của mọi người. Mời các hành khách trở về phòng mình, cài thiết bị bảo vệ, bảo đảm an toàn cho bản thân.”
“Lặp lại lần nữa, mời các hành khách trở về phòng mình, cài thiết bị bảo vệ, tránh cho tàu lung lay mà bị va chạm. Xin các hành khách yên tâm, trên tàu có trang bị đội hộ vệ cơ giáp tốt nhất, có thể đảm bảo sự an toàn cho hành khách.”
Loa phát thanh vẫn lặp lại liên tục.
Đường Vũ không biết những học sinh khác cảm thấy thế nào, tim cậu đập nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng rồi.
Cậu đối chiếu phần thuyết minh, túm một quyển sách, cài ***g bảo vệ cho mình.
Một cái ***g mềm mại như nước nhưng tuyệt đối dẻo dai bội phần bao lấy toàn bộ người cậu còn cố định trên tường phòng, lúc này Đường Vũ mới yên tâm không ít.
Má nó, lúc trước ở trái đất đi du lịch nước ngoài cũng chưa từng đụng phải chuyện này, tuy thường hay thấy trong tin tức, hôm nay thì cậu gặp được rồi đó!
Trốn trong ***g bảo vệ, không thể nghe được âm thanh bên ngoài, chỉ có thể chú ý cảnh báo trên đỉnh đầu vẫn đang chớp nháy, hơn nữa hình như tần suất càng nhanh hơn.
Chắc không phải có gì ngoài ý muốn chứ?
Đội hộ vệ cơ giáp tốt nhất, chắc không có vấn đề đâu…
Rất nhanh, Đường Vũ đã phát hiện tầm nhìn của mình bị loạn, đồ đạc bay tứ phía, rõ ràng thân tàu lại bắt đầu lung lay, hơn nữa biên độ càng lớn.
Nhân viên vốn canh bên ngoài cũng đã kinh hoảng chạy đi, vẫn chưa trở lại, mà cửa điện tử nhốt cậu đã mất hiệu lực, cửa mở ra một cái khe.
Trốn trong ***g bảo vệ tựa hồ cho người ta cảm giác an toàn vô cùng lớn, chỉ cần nhắm mắt lại, thậm chí cảm thấy bên ngoài không hề xảy ra cái gì.
Đường Vũ nhắm mắt cảm nhận một chút, nghe tiếng tim đập thịch thịch thịch càng lúc càng nhanh, căng thẳng đến thở không nổi.
Nhìn cổ tay trái, vì bị ngăn cản, tất cả công năng ở đó đều không thể dùng, muốn biết đã qua bao lâu cũng không thể nhìn giờ.
Đường Vũ tính thử cũng đã hơn nửa tiếng.
Không biết Lông Cừu thế nào rồi, có ngoan ngoãn ở trong ***g không.
Cảm thấy lại qua chừng nửa tiếng, Đường Vũ phát hiện cổ tay trái nhấp nháy, cậu cực kỳ vui mừng, ngăn cản mất tác dụng rồi!
Cậu lập tức mở máy liên lạc, lại phát hiện bên trong không có một ai… cái này đại biểu bọn họ đang ở một khu không có tín hiệu, cũng có nghĩa là, trừ hiển thị thời gian, nhiệt độ mỗi ngày, thì con chip này vẫn chỉ là một thứ vô dụng!
Sao cảm thấy tình trạng càng lúc càng tồi tệ thế này?
Thân tàu tuy đã không còn lung lay, nhưng tại sao vẫn không có một ai?
Đường Vũ do dự một chút, đánh bạo mở ***g bảo vệ, muốn ra ngoài xem thử tình huống.
Vừa mở cửa ra, cậu bị khí thể đột nhiên ập vào mũi hung cho mờ đầu.
Trong không khí lan tràn mùi khói lửa cực kỳ nồng, giống như ở chỗ nào đó có hỏa hoạn.
Tìm một miếng khăn lông thấm ướt che mũi, Đường Vũ đánh bạo đi ra ngoài cửa.
Thò đầu ra ngoài nhìn nửa ngày, cảm thấy không có gì nguy hiểm, Đường Vũ định về khu sinh hoạt tìm Phùng Dương.
Vừa đi vài bước, loa phát thanh lại vang lên, lần này là một giọng nam rất khàn, khác với giọng nữ ngọt ngào trước đó, ngay cả giọng điệu cũng cực kỳ bất thiện.
“Con tàu Người Lữ Hành còn có ai chưa đến khu sinh hoạt hay không? Tao đã nói rồi, đi lung tung bậy bạ bị chúng tao phát hiện thì bắn chết lập tức, đến lúc đó thì không thể oán bất cứ ai, cho đến lúc này, tao đã bị ép phải giết mười bảy người rồi, có ba học sinh. Ảm Tựu chúng tao đã tiếp quản con tàu này, cho nên đừng ai ôm tâm lý may mắn, trừ khi tụi bây muốn chết, chết, chết!”
Đường Vũ thừa thò một chân ra đột ngột rụt về, vừa rồi, vừa rồi những lời trong loa phát thanh có ý gì?!!!!