Các tổ vẫn tiếp tục nghiên cứu, tiến hành đến trình độ nào, có kết luận gì, thì Đường Vũ không thể biết.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, trước mắt họ đang ở trong một trạng thái cực kỳ quái dị.
Tộc kiến không tấn công họ.
Thượng tá dẫn người tấn công tộc kiến, đối phương cũng chỉ phản kích, nhưng vẫn không chủ động xuất kích.
Điều này khiến mọi người đều rất thấp thỏm.
Bình dịch thể trong bụng tộc kiến được giao cho giáo viên của khoa điều khiển xem, giáo viên đó nói trừ mùi vị gây mũi, thành phần rất giống dịch cảm ứng tinh thần lực, nhưng tính bốc hơi cực mạnh này lại không biết là sao.
Từ lúc tàu lay động bị kéo vào không gian con đến nay đã qua một ngày một đêm, tất cả mọi người mới chậm rãi chuyển từ nỗi sợ khi mới biết gặp phải tộc kiến sang tê liệt.
Ngay cả Diran cũng không còn nửa tiếng đến một lần, đã qua hai tiếng từ lần trước hắn đến phòng nghiên cứu.
Đường Vũ nhìn thời gian, phát hiện rất nhiều người bắt đầu cam chịu hoàn cảnh trước mắt, còn bước vào sự chờ đợi tiêu cực.
Cứ thế, lại qua hai ngày, đã có học sinh có tâm trạng đùa giỡn.
“Cậu nghĩ xem liệu chúng có vì con tin bắt được lần này – cũng chính là quân đội của thượng tá và chúng ta – quá mạnh mẽ, cho nên không dám ra tay không?”
“Đã ba ngày rồi, không có chút động tĩnh nào, chúng muốn làm gì chứ?”
“Có khả năng muốn thả chúng ta không?”
“Lẽ nào không đủ dụng cụ ăn?”
Đường Vũ và Phùng Dương đứng phía sau, hai người rõ ràng không có tâm trạng này.
Lẽ nào tộc kiến định tiêu hao chết chúng ta?
Tàu vũ trụ trang bị hệ thống tái sinh tuần hoàn dưỡng khí tốt nhất, chỉ cần không bị phá hoại, đủ cho họ ở trên tàu này một năm không bị nghẹt chết, nhưng lương thực trên tàu vũ trụ bình thường đều chỉ có nửa tháng, cũng có nghĩa là, không đến nửa tháng sau, cho dù họ không bị nghẹt chết, cũng sẽ bị đói chết.
Đường Vũ bỗng nhớ đến phim kinh dị đã xem kiếp trước, chắc không phải bọn họ bị vây ở đây, sau đó đợi họ tự tàn sát cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng biến dị gì đó chứ…
Cậu lắc đầu, ném những suy nghĩ không biên giới ra khỏi đầu.
Ba ngày này cậu và thượng tá vẫn giữ liên lạc vào lúc 21 giờ.
Mỗi lần liên lạc, cậu đều cảm thấy thượng tá đang đánh nhau, nhưng khi cậu nói không liên lạc, đối phương lại cự tuyệt.
“Tôi sợ sẽ ảnh hưởng anh chiến đấu, thượng tá.”
“Đây là chuyện của tôi.”
Thế là Đường Vũ cũng hết cách, chỉ có thể cố gắng lợi dụng tốt từng phút, nhắc thượng tá phải cẩn thận.
Ian tự đặt ra quy định cho bản thân, và nghiêm khắc tuân thủ, trừ khi phát sinh tình huống hoàn toàn không thể liên lạc được khi hai người không ở cùng một không gian như lúc trước.
Trừ tuân thủ lời mình từng nói, anh cũng xem khoảng thời gian hiếm có mỗi ngày đó như một loại thả lỏng.
Chuyện đến hôm nay, anh hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Anh muốn nghe giọng nói đó, mỗi ngày đều muốn, có lúc một khắc trước đang lo lắng an nguy của Đường Vũ, khắc tiếp theo sẽ chờ đợi thời gian hẹn sắp đến, mong nhớ đối với một người đã kết dính thời gian của anh lại, điều này là không thể tưởng tượng được đối với anh từ trước đến nay.
Ian biết rõ, điều này có nghĩa là gì.
“Thượng tá, chúng vẫn không xuất kích, tại sao chúng ta không đợi chứ?” Đường Vũ lo lắng thượng tá quá mức mệt nhọc, cũng sợ lỡ đâu tộc kiến bị chọc giận, sẽ thật sự phát động toàn thể vây công thượng tá, đến lúc đó cho dù Sisyphus có mạnh đến đâu cũng khó bảo đảm sẽ không biến thành một đống kim loại.
“Đối mặt với điều chưa biết, không chủ động xuất kích, cậu chỉ vĩnh viễn nhìn thấy những điều chưa biết.” Giọng Ian đã có hơi suyễn.
“Anh đã ba ngày chưa nghỉ ngơi rồi.”
Sau mấy giây yên lặng, Đường Vũ nghe đối phương nói “Tôi toàn lực tiến công ba ngày, tộc kiến vẫn án binh bất động.”
Đường Vũ liền hiểu ngay nỗi lo của thượng tá.
Người đó luôn đứng ở góc độ đại cục, chuyện sẽ lo lắng đương nhiên cũng nhiều hơn, sâu hơn cậu. Không như cậu, chỉ biết lo đến an nguy sinh tử của mình.
Thượng tá lo lắng là, cho dù đã quấy nhiễu đối phương ba ngày, đối phương vẫn không có hành động gì, vậy ý đồ nhất định càng lớn hơn.
Đường Vũ không biết cậu có nên cho đối phương biết suy đoán của mình không.
Nhưng, nói tộc kiến sợ cậu? Phải chứng minh thế nào chứ? Có lẽ tất cả mọi người sẽ nói cậu điên rồi…
Đến ngày thứ năm, Ian Clermont quyết định không công đánh tộc kiến nữa.
Đã tấn công năm ngày, họ cũng không cách nào lại gần thêm một bước, ngược lại tinh lực kiệt quệ, nhưng điều này cũng chứng minh được một việc: Tộc kiến không định tấn công họ, mà đang chờ đợi gì đó, thời gian, trợ thủ, hoặc một thời cơ…
Linda thấy Ian đứng trên bàn thao tác nhíu mày suy tư gì đó, cô hất mái tóc vàng ngang vai, nói: “Thượng tá Clermont, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Đợi.”
“Nhưng thức ăn dù có tiết kiệm cỡ nào cũng chỉ còn đủ mười ngày thôi.”
Mười ngày…
Ian nâng mắt nhìn không gian tối đen vô tận bên ngoài màn hình hiển thị.
Từ lúc bên Kenton truyền tin cho anh, nói dịch thể trong bụng của tộc kiến rất giống dịch cảm ứng tinh thần lực, anh đã bắt đầu lưu ý tộc kiến sử dụng phần bụng ra sao.
Trực giác cho anh biết, phần bụng của tộc kiến quả thật là một đầu mối cực kỳ quan trọng.
Dùng mất bốn ngày, cuối cùng anh cũng nắm được điểm gì đó…
Anh phát hiện, tộc kiến sử dụng phần bụng của chúng có quy luật.
Cứ cách một khoảng thời gian, chúng sẽ phân ra trong những khu vực khác nhau, theo quy luật luân phiên tìm thời gian để tập thể vểnh phần bụng lên, giống như đang truyền đạt tin tức nào đó, nhưng lại càng giống như đang xây dựng một màn chắn nào đó…
Nếu không phải có phát hiện của Đường Vũ, chỉ sợ anh rất khó chú ý đến điểm đó.
Ba ngày sau.
“Thượng úy Linda, hồi báo cho tôi biết nhiệm vụ đã giao cho cô lúc trước.”
Trong mắt Linda là vẻ quái dị, nhưng không đưa ra dị nghị nào, mà gửi biểu đồ mình đã làm cho Ian.
Lần đầu tiên thượng tá xuất kích đã giao cho cô một nhiệm vụ – bảo cô tìm kiếm quy luật phân bố, hoạt động của tộc kiến, đây là đặc tính mà động vật quần cư không thể tránh khỏi.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa tìm ra quy luật này, thượng tá lại muốn xem kết quả quan sát của cô.
Ian nhìn quỹ tích vận động của tộc kiến chín ngày nay mà Linda gửi qua, hai chân mày nâu đen nhíu chặt.
Tính quy luật không mạnh, có vài cái giống như hình vẽ gì đó, nhưng anh chưa từng nghe qua loại hình vẽ quái dị này đại biểu cái gì.
Đúng lúc này yêu cầu liên lạc của Đường Vũ gửi đến.
Linda nhận thấy vẻ mặt lạnh cứng của thượng tá bất ngờ dịu đi ngay lúc ấy.
Linda hất tóc, cảm thấy nhất định mình đã bị tộc kiến giày vò mà sinh ra ảo giác, cô nhanh chóng ra khỏi phòng điều khiển.
Ian quay nửa người lại, chỉnh yêu cầu nói chuyện thành yêu cầu nói chuyện qua hình.
Ngay sau đó, đôi mắt đen bóng hiện ra trên màn hình, dường như sau khi bắt đầu nói chuyện đối phương mới phát hiện khoảng cách quá gần, nên nhanh chóng lui ra.
Ian để ý nhìn đôi môi nhạt ẩm hơi nước khi người đó dời xa máy liên lạc.
Nửa giây sau, Ian nâng cao tầm mắt, nhìn vào đôi mắt đối phương, trong đôi mắt đó chứa đựng tình cảm và sự linh động, là cảnh sắc tuyệt đẹp mà anh có nhìn bao nhiêu lần cũng không cách nào ngăn cản mình tiếp tục tham lam nhìn ngắm.
Đôi mắt đó ngay lúc nhìn rõ anh, tự động lộ ra ý cười.
Chào buổi tối, thượng tá.
“Chào buổi tối, thượng tá.”
Vẫn không phát hiện lời mở màn của mình đã được đối phương ghi sâu trong lòng, Đường Vũ cười chào hỏi.
Ngay lúc nhìn thấy thượng tá, cậu mới tạm thời yên tâm, nhìn bố trí sau lưng thượng tá, chắc đã trở về tàu Ngân Ưng rồi.
Cuối cùng cũng không đánh nữa, người đàn ông đó chiến đấu lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Đối với kiểu phản ứng trước sau như một của đối phương, Đường Vũ cũng không có gì bất ngờ.
Bây giờ tâm trạng cậu rất tốt, quả thật là tuyệt muốn chết.
Hơn một trăm học sinh trên tàu vũ trụ sau khi hoàn toàn chấp nhận tình trạng vô kế khả thi trước mắt, dần bỏ đi sự căng thẳng ban đầu, hiện tại mọi người đã có suy nghĩ chung – hưởng thụ ngày nào hay ngày nấy, hưởng thụ từng ngày như ngày cuối cùng của đời mình.
Nếu ngày mai tộc kiến tấn công, hôm nay là ngày cuối cùng, mọi người sẽ làm gì đây.
“Malak hôn Phùng Dương một cái, sau đó bị đánh thành đầu heo, nhưng có vẻ hai người đều rất vui vẻ. Dù cả hai đều là con trai, nhưng đều là bạn tốt của tôi, nếu họ thật sự thích nhau, ở bên nhau cũng rất tuyệt.”
Đường Vũ báo cáo cho thượng tá tình trạng điên cuồng ở chỗ họ.
Cuồng hoan ngày tận thế, khiến mọi người lộ ra bản tính thật.
Thầy Diran nhảy thoát y, hiệu phó tháo tóc giả xuống, Finci thú nhận từng sử dụng kem xóa tàn nhang và thuốc tăng chiều cao…
Đường Vũ nói thao thao bất tuyệt, tranh thủ lợi dụng triệt để mỗi một phút. Cậu cảm thấy mình vui vẻ cởi mở như vậy, thì thế nào cũng mang đến chút vui vẻ cho thượng tá.
Sau đó cậu thấy miệng đối phương hơi mở, hỏi cậu một vấn đề.
“Cậu đã làm gì?”
“Tôi?” Đường Vũ không khỏi cong môi lên, “Anh hiếu kỳ chuyện của tôi.” Đường Vũ dùng lại câu nói thượng tá từng nói với mình.
Cậu có uống chút rượu, bây giờ rất hưng phấn, vì vậy cũng to gan bất ngờ.
“Đúng.” Câu trả lời thẳng thắn của đối phương khiến Đường Vũ sửng sốt, mà vẻ mặt không biểu cảm của đối phương lại giúp cậu tỉnh táo hơn một chút.
“Tôi nói.” Đường Vũ thành thật nói rõ hành vi ngu ngốc của mình, “Tôi nói tôi đã độc thân mấy chục năm, muốn quen một người bạn gái, sau đó có một nữ sinh tên là An đến bày tỏ với tôi, ha ha ha.”
Đường Vũ cười.
Cho dù là bây giờ, nhớ lại hành động to gan của mình vừa rồi, cậu vẫn cảm thấy vừa đơ vừa sướng.
Đợi cậu cười xong, mới phát giác người đàn ông ở đầu bên kia không cười, người giám hộ của cậu đương nhiên sẽ không dễ cười, điều này Đường Vũ biết, chỉ là ngay cả vẻ mặt cũng không đổi, khiến Đường Vũ tự lo cười cảm thấy rất lúng túng.
Cậu ho một tiếng che lấp, rũ khóe môi xuống, mím lại.
Thật ra, Đường Vũ phát hiện, đối phương không chỉ không thay đổi vẻ mặt, còn ẩn ẩn khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.
“Khụ khụ.” Đường Vũ trở nên thành thật, khổ não vì hành động vừa rồi, “Thật ra, chỉ là đùa thôi, tôi, tôi sẽ làm trình tự viên thật tốt.”
Nói xong câu này, cậu mới cảm thấy cảm giác áp bức truyền qua màn hình đã biến mất, cậu thầm thở ra một cái. “Thượng tá, thật ra anh cũng nên thỉnh thoảng nói đùa, thật đó, sẽ khiến anh nhẹ nhõm hơn…” Đường Vũ ngừng một chút, nhỏ giọng bổ sung: “Dù sao đây là cách tôi thả lỏng…”
“Tôi không thích trò đùa vừa rồi của cậu.”
Ngay khi Đường Vũ cho rằng lần nói chuyện này của họ sẽ kết thúc trong không vui, người đàn ông đối diện mở miệng.
“A?” Đường Vũ ngẩng đầu nhìn qua.
Nói thật, trước mặt thượng tá Đường Vũ từng vô tình cố ý đùa không ít lần, nhưng bất kể là những lời đùa có hơi quá mức hoặc cậu cảm thấy thiện ý, thượng tá cũng chưa từng nói không thích.
Lần này đối phương biểu đạt thẳng thắn với cậu, khiến lá gan càng lúc càng lớn của Đường Vũ lại lặng lẽ thu hồi không ít.
Sau đó cậu nghe thượng tá nói: “Tôi cũng không thích nghe tên cô gái khác từ miệng cậu.”
Đường Vũ sửng sốt một hồi, mới tìm được âm thanh của mình, dò hỏi: “Cho nên, hai câu nói của anh, là đang đùa sao?”
Đường Vũ nuốt nước miếng, cảm thấy không nên xúi giục thượng tá nói đùa, nói đùa quá mức nghiêm túc không mắc cười xíu nào.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu vẫn cảm thấy, tim đập hơi nhanh quá mức.
Lại qua mấy giây, đối phương thu hồi tầm mắt đặt trên người cậu, lúc này Đường Vũ mới dám thở ra.
Đề tài lại trở nên nghiêm túc mà trầm trọng: “Quỹ tích vận động của tộc kiến trong mấy hôm nay cậu hãy phụ trách giao cho hạm trưởng của các cậu và bên phía học viện Kenton.”
Kèm với câu đó, Đường Vũ nhận được một văn kiện thượng tá truyền cho.
Cậu hiếu kỳ, nên trực tiếp mở ra xem.
Vừa nhìn, thì không ngừng lại được.
Ian nhận thấy vẻ mặt Đường Vũ rất lạ, hai mắt không tự chủ càng thêm chuyên chú nhìn đối phương.
Chỉ có anh biết, cái mà Đường Vũ cho là nói đùa lúc nãy, khiến anh bực bội cỡ nào.
Mà hai câu anh nói, cũng không phải nói đùa, nếu Đường Vũ hy vọng đó là đùa, vậy anh cũng sẽ không vạch trần.
Sau khi truyền quỹ tích vận động của tộc kiến cho Đường Vũ, anh phát hiện học viên bổ khuyết của mình dường như đã phát hiện được cái gì, cứ xoay bức vẽ đó, miệng lầm bầm.
“Cậu phát hiện cái gì sao?”
Nghe thượng tá hỏi, Đường Vũ liền hoàn hồn, lắc đầu che giấu, không dám nhìn vào mắt thượng tá, cậu nói: “Tôi… tôi đem cho các giáo viên xem thử.” Nói xong, cậu liền muốn ngắt liên lạc.
“Đường Vũ.”
Đường Vũ khựng lại.
Đây là lần đầu tiên, thượng tá gọi cậu lại trước khi cuộc gọi kết thúc.
“Nhìn tôi.”
Đường Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Cậu đã nhìn ra cái gì?” Đối phương gần như là đang bức hỏi.
Đường Vũ dời mắt đi, nghĩ xem nên nói gì mới có thể tạm thời dời vấn đề này đi.
“Có nhớ tôi từng nói gì với cậu không?”
Đường Vũ khó hiểu lắc đầu.
“Nói thật với tôi, nếu không thì đừng nói gì hết.”
Đường Vũ nhớ lại thượng tá từng cảnh cáo cậu như thế, vì lần đó cũng giống lần này, cậu muốn nói dối.
Đường Vũ vẫn không muốn bại lộ bản thân quá nhiều, nếu lần này cậu nói ra chuyện mà người khác không biết, trong lòng thượng tá, cậu nhất định sẽ bị dán nhãn “có vấn đề”, cái này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất. Điều cậu lo sợ nhất, là thân phận của thân thể này, một khi xuất hiện vấn đề gì, đến lúc đó cậu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không nói rõ được.
Nhưng nhìn mắt đối phương, trong tai vang lên lời thượng tá từng nói, cậu không cách nào cự tuyệt, càng không nói dối nổi.
Đường Vũ giãy dụa vài giây, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, hỏi thượng tá: “Nếu đáp án của tôi khiến anh cảm thấy khó thể tin, hoặc không thể lý giải thì sao?”
“Là không thể tin nổi hay không thể lý giải, đều do tôi tự phán đoán.”
Thấy không thể che giấu tiếp, Đường Vũ chỉ đành nói ra phát hiện của mình.
Thật ra, còn một nguyên nhân khác khiến cậu không muốn nói cho thượng tá biết, chính là ngay cả cậu cũng cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí cũng hoài nghi đó chỉ là trùng hợp.
Kiếp trước cậu từng làm một bộ game võng du tiên hiệp, dính đến một vài tri thức bối cảnh cậu rất hứng thú, cậu đã nghiên cứu sơ qua một thời gian, sau đó vì làm quá tốt, còn bị ông chủ biểu dương sau đó thì áp bức cậu tăng ca mấy lần, đương nhiên ấn tượng của cậu rất sâu sắc.
Vừa rồi khi nhìn hình quỹ tích vận động đã làm xong, nghiên cứu đó tự động nhảy vào não cậu – sơ đồ bát quái.
Cậu cũng biết cái này không đáng tin, thế giới này không tồn tại trái đất, thì sao có thể còn tàn dư văn minh cổ xưa của trái dất chứ.
Nhưng thực sự là càng nhìn càng giống, càng nhìn càng quái dị, cho nên cậu cũng không cách nào khống chế được vẻ mặt mình, bị thượng tá phát hiện.
Cậu khai hết toàn bộ những gì mình biết.
Cậu biết cho dù đổi sang bất cứ một ai, cũng không thể nào mặc cho cậu nói lung tung nhiều như thế.
Cậu nhìn mặt thượng tá, quyết định một khi anh lộ vẻ không kiên nhẫn, cậu sẽ lập tức ngừng “nói bậy”, nhưng không biết thượng tá cảm thấy có lý, hay xuất phát từ lòng tin của anh, mà anh nghe đến tận lúc cuối.
“Nếu chiếu theo tốc độ này, lại thêm một tuần lễ nữa thì chắc có lẽ sẽ hoàn thành cả… trận pháp…” Lúc nói đến thứ thế giới này không tồn tại, Đường Vũ khó tránh quẫn bách, còn sợ đối phương sẽ hỏi cậu tại sao mà biết.
May mắn ở chỗ, thượng tá vẫn nghiêm túc nghe, không đưa ra bất cứ nghi ngờ nào.
“Nếu hoàn thành, sẽ thế nào?”
Ngạc nhiên bởi thượng tá lại đặt câu hỏi theo lối lý giải của mình, Đường Vũ suy nghĩ một chút, trả lời: “Tôi không biết, có lẽ sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ quái gì đó.”
Trong trò chơi cậu làm ở kiếp trước, trận bát quái đều trở thành điểm truyền tống, nhưng thứ này tuyệt đối không thể cho thượng tá biết.
Nếu nói tộc kiến thật sự làm một trận truyền tống cực lớn, quả thật chính là nghịch thiên và phản khoa học.
Bảy đại liên bang của tinh hệ Abel muốn đi đến chỗ nào cũng đều quy củ đi quy củ về, chưa từng nghe nói có chuyện truyền tống! Cho dù đây là một thế giới khoa học viễn tưởng, nhưng cũng không phải là ảo tưởng!
Cho dù trận pháp đó thật sự có căn cứ khoa học gì đấy, có thể thông qua sắp xếp cố định, tập trung năng lượng lại rồi thoáng chốc khởi động, mở đường hầm trong một đoạn thời không nào đó, vậy năng lượng đó cũng phải cực kỳ lớn, lớn đến mức năng lượng của mấy hành tinh đồng thời nổ tung tạo ra cũng chưa chắc đã đủ.
Phát hiện với độ tính nhiệm của Đường Vũ dành cho mình, cậu chỉ có thể nói những điều này, Ian không tiếp tục cưỡng ép đối phương, nói: “Nếu đã thế, vậy chúng ta phải ngăn cản chúng hoàn thành ‘trận’ này.”