Bôn ba cả ngày trời không ăn thứ gì, khi chạy đến cạnh đối phương chân đã mềm nhũn suýt nhào vào lòng anh, may mà cậu kịp thời điều chỉnh góc độ thân thể, nghiêng người đi một chút, mới giữ vững được trọng tâm, thở dốc vài cái.
Thật không biết nếu trực tiếp nhào vào thì hậu quả sẽ thế nào, Đường Vũ vỗ ngực.
Ian âm thầm thu lại cánh tay đang muốn dìu đối phương, cảm xúc căng chặt cả ngày lúc nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Vũ, bất tri bất giác đã hòa hoãn đi nhiều.
Anh nhẹ vỗ lưng Đường Vũ, bình ổn nói: “Đừng gấp.”
Sao có thể không gấp chứ!
Đường Vũ luôn nhớ trong lòng thời gian sắp sửa trở lại lúc bắt đầu, cậu vội vã nhìn giờ, chỉ còn một phút!
Không bận tâm lễ phép gì, Đường Vũ túm trang phục thao tác của Ian, ngửa đầu trực tiếp hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Lập tức cho tôi biết anh tỉnh lúc mấy giờ và đã đi đến những chỗ nào trong ngày hôm nay!”
Ian nhíu mày, cho dù là tổng thống liên bang, hiện tại cũng không thể không chút khách khí mệnh lệnh cho anh, huống chi đây chỉ là một học viên bổ khuyết sợ hãi anh.
Nhưng không thể phủ nhận, anh không mất kiên nhẫn vì chất vấn đột ngột của đối phương, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Đường Vũ túm chặt hơn nữa, đã sắp gấp điên rồi.
Còn ba mươi mấy giây nữa thôi, nếu thượng tá không nhanh cho cậu biết đủ tin tức, ngày mai cậu vẫn phải đợi ở chỗ này đến nửa đêm!
Ian không nhìn rõ được những biểu cảm nhỏ bé trên mặt người đang ngửa đầu nhìn mình, chỉ có thể thông qua ánh huỳnh quanh nhỏ nhoi, nhìn rõ đôi mắt đen bóng của đối phương, nó dường như mang ánh nước, tràn đầy nôn nóng.
“Tôi tỉnh lại lúc năm giờ sáng, bảy giờ đúng chỉnh lý đội ngũ rồi phái người đến những phương hướng khác nhau thăm dò tình trạng bức xạ, sau khi biết chỗ này không có bất cứ dấu hiệu của sinh mạng nào khác, tôi đích thân hành động, men theo hướng gió mười lăm độ, thời gian tập hợp của chúng tôi được định vào sáng sớm, hiện tại chắc họ đã đến rồi.”
Bất kể Đường Vũ hỏi những câu này có mục đích gì, anh cũng không định cự tuyệt trả lời đối phương.
Anh có thể nhìn ra được từ đôi mắt đó, đối phương đang cố sức nhớ kỹ lời anh nói, khi anh nói xong, người căng chặt đó rõ ràng thở ra nhẹ nhõm.
Đã đến sáng sớm.
Đường Vũ tự động buông thượng tá ra, lợi dụng mấy giây quý giá còn lại, giúp đối phương ấn lại nếp nhăn do mình tạo ra, lòng bàn tay lập tức cảm giác thân thể cứng cáp và tràn đầy sức lực dưới lớp trang phục thao tác.
“Thượng tá, ngày mai tôi nhất định sẽ tìm được anh sớm hơn một chút.”
Cảm giác dao động kịch liệt lại truyền đến, điểm sáng huỳnh quanh dường như đã che phủ cả màn trời, xoay chuyển trong tầm mắt của cậu.
Thời điểm hoàn nguyên lại bắt đầu.
Khoảnh khắc cuối cùng, cậu thấy thượng tá đưa tay ra, sờ mặt cậu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng cậu chưa từng thấy.
Đường Vũ tỉnh lại lần nữa, ký ức dường như kết nối trong cuộc gặp mặt ngắn ngủi với thượng tá.
Tim cũng đập mạnh không ngừng vì cảnh tượng cuối cùng trong đầu.
Cậu ngẩn ngơ một lúc, tại sao thượng tá lại nhìn cậu dịu dàng như thế, như muốn nói gì đó với cậu, nhưng lại ẩn ẩn không nói gì cả.
Tiếng tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm rơi xuống đất kéo tư duy của Đường Vũ lại.
Đường Vũ ngồi bật dậy, bắt đầu tính toán từ tàu vũ trụ đến chỗ Malak, lại từ chỗ Malak đến vị trí của Sisyphus, sau đó căn cứ theo góc độ của gió và tốc độ của thượng tá để xây dựng một mô hình, cậu lại căn cứ theo tốc độ của mình để tính toán nên đi thế nào, mới có thể gặp được thượng tá trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng tính tới tính lui, tốc độ của cậu mới là mấu chốt hạn chế thời gian gặp gỡ của họ, cho dù cậu có chạy gãy chân, nhanh nhất cũng chỉ có thể gặp được thượng tá khoảng tám giờ tối.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn chỉ có thể gặp thượng tá hai phút.
Lại sắp là một ngày bôn ba cực khổ, Đường Vũ thầm thở dài.
Đường Vũ vừa đi ra khỏi đó, vừa suy nghĩ làm sao nâng cao tốc độ của mình, trước khi đi về hướng kho cơ giáp, đúng lúc cậu thấy Finci còn đang nhẹ nhàng kiểm tra tàu vũ trụ.
Giây tiếp theo, cậu thay đổi kế hoạch, đi về chỗ Finci.
Lúc này mỗi ngày, người trong tàu vũ trụ đều mới tỉnh lại không bao lâu, vẫn đang trong cảnh giác cao độ.
Đường Vũ không muốn dọa cậu ta, sau khi lại gần mới vỗ vai Finci, nói: “Finci, trước đừng kiểm tra, giúp tôi một chút.”
Finci hạ giọng, cả mặt cũng cúi thấp, nâng mắt nhìn Đường Vũ, trán thậm chí nhăn thành mấy đường, “Nhỏ giọng chút, giúp cái gì?”
“Tôi nhớ trong tàu vũ trụ có một chiếc xe, giúp tôi sửa chữa một chút, đổi thành công cụ có thể sử dụng trên thảo nguyên được không?”
“Cái này rất đơn giản, nhưng xe đều ở khu quân sự, chúng ta không có quyền hạn sử dụng… được rồi, hiện tại đã là tình trạng này, đi trộm một chiếc cũng không ai quản, sửa chữa xong ngày mai đưa cậu được không?”
“Finci, tôi rất gấp, hiện tại giúp tôi luôn được không?”
Đường Vũ ngẩng đầu nhìn tóc Finci một cái, sau đó kéo Finci đến phòng rửa tay công cộng, giúp đối phương rửa sạch đồ nôn ói trên tóc, nói: “Nhất định cậu sẽ cảm ơn tôi, để trao đổi, cậu nhất định phải giúp tôi.”
Sau khi hai người ra ngoài, nhanh chóng có một cô gái đi tới từ hướng khác.
Mái tóc đuôi ngựa của cô dài đến eo, có vài lọn rũ trước ngực, nhẹ lay động theo bước đi, mang theo phong tình thành thục mê người. Cô mặc quân phục, độ nhô lên trước ngực khiến học sinh đi ngang đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Đường Vũ quay đầu nhìn Finci, phát hiện người đó đã bị mỹ nữ hút mất hồn, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào chỗ nhô cao ở trên, một hồi lại lia xuống vị trí vểnh cao phía dưới.
Hai người là học viên bổ khuyết của học viện quân sự, gặp cô gái mặc quân phục thế này đều phải cung kính hành lễ.
“Thượng, thượng úy!” Finci bình thường điên nhất lúc này kích động đến mức nói lắp, có thể thấy cậu ta để ý cô gái này thế nào.
Cô gái gật đầu với cậu, lại nhìn Đường Vũ một cái, rồi nhanh chóng đi mất.
Đợi cô đi rồi, Finci lập tức kéo tay Đường Vũ, nói: “Này! Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng hoa nở rồi! Cảm ơn cậu đã rửa tóc giúp tôi, nếu không đóa hoa tình đầu của tôi không thể nở được!”
“Được rồi được rồi, bây giờ có thể giúp tôi rồi chứ!”
Từ khi gặp phó hạm trưởng đó, Finci liền như được tưới máu gà, hiệu quả làm việc đều cao hơn trước, cậu cùng Đường Vũ tìm vài chỗ, cuối cùng trộm được một chiếc xe, sau đó cậu nhanh chóng sửa chữa vài linh kiện rồi đặt lại một vài trình tự, rồi đưa cho Đường Vũ.
“Năng lượng của chiếc xe này có thể dùng đến 12 tiếng, xem như đáp lễ.” Finci cười ha ha nói, “Tôi phải nghĩ xem nên làm sao khởi động ngày xuân trong sinh mạng mình rồi.”
“Cảm ơn.” Đường Vũ nhận xe, kiểm tra cách sử dụng một chút, rồi lập tức lái đến kho cơ giáp.
Mài dao không sợ lỡ việc chẻ củi, cho dù chậm trễ chút thời gian này, cậu vẫn xác định có thể gặp được thượng tá trước sáu giờ, ngày mai đã biết xe ở đâu, cậu trực tiếp dẫn Finci đi trộm, còn tiết kiệm được nhiều thời gian hơn nữa.
Trải qua bôn ba trên bãi cỏ suốt ngày hôm qua, hôm nay nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, Đường Vũ đã không còn kinh diễm như ban đầu, rất nhanh thu lại tâm tư, lái xe đã sửa chữa chạy theo hướng đã tính toán trước.
Nếu chỉ ở trên hành tinh này một ngày, cậu sẽ không cảm thấy nơi này có vấn đề, nhưng đây đã là ngày thứ tư cậu ở đây, cậu có thể dễ dàng nhìn ra được chỗ quái dị của nó.
Không có hằng tinh không có hệ thống chiếu sáng nhưng nơi này vẫn sáng như ban ngày, không có động vật không biết lấy cái gì để duy trì tuần hoàn sinh thái, hướng gió cả ngày đều cố định một góc độ, không biết gió thổi từ đâu ra lại thổi đến chỗ nào… tất cả đều lộ ra sự quái dị, khiến Đường Vũ đã không còn quá nhiều tâm trạng để quan sát cảnh sắc ven đường.
Suốt quãng đường lái xe, Đường Vũ chỉ toàn suy nghĩ vấn đề thời gian và chỗ này.
Sau đó, cậu cho ra một kết luận.
Nơi này là không gian của tộc kiến, khác với không gian hắc ám hoàn toàn trước đó, đây là không gian tộc kiến chế tạo ra hoặc làm một cái gì đó chuyên môn mê hoặc người ta.
Bọn chúng đưa con mồi của mình thông qua không gian truyền tống dịch chuyển đến đây, để người tiến vào đây vĩnh viễn cho rằng mình đang sống trong ngày đầu tiên đáp xuống, sau đó năm dài tháng rộng… tộc kiến không ngừng đạt được cái gì trên người những kẻ này…
Đường Vũ gần như không dám tưởng tượng, tiếp tục như thế sẽ phát sinh chuyện gì.
Tất cả mọi người, sẽ bất tri bất giác lão hóa, không có phản kháng, không có hoài nghi, mỗi ngày đều mang theo cùng một hy vọng chờ đón tận thế…
Trời ơi, Đường Vũ bị chính suy đoán của mình hù dọa.
Nhưng đây chỉ là suy đoán sao?
Tại sao cậu lại thoát khỏi quy luật khống chế thời gian ở chỗ này?
Đường Vũ không khó hiểu đối với điểm này, dù sao cậu là kẻ xuyên tới, tất nhiên có chỗ khác với người khác, mà giờ đây, tộc kiến trước khi chết đã sinh ra sợ hãi với cậu kia, cũng làm người ta phải ngẫm lại.
Sợ cậu cái gì chứ?
Linh hồn cậu? Hay thân thể cậu đang mượn? Hay là trên người cậu có thứ gì đặc biệt?
Suốt đường, Đường Vũ nhanh chóng chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, tranh thủ để khi gặp thượng tá có thể dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất lấy được niềm tin của anh, sau đó xem đối phương có cách nào hay không.
Theo tính toán của cậu, rất nhanh sẽ gặp được thượng tá.
Đường Vũ phát hiện, sau khi ý thức được điểm này, cậu liền không cách nào suy nghĩ chuyện nào khác nữa.
Tộc kiến, không gian quái dị này, thậm chí một chút hóng hớt về chuyện của Phùng Dương và Malak, cũng lập tức bị niềm vui sắp gặp được thượng tá thay thế.
Sau đó còn có một chút xấu hổ.
Cậu túm chặt tóc mình, muốn vuốt lại suy nghĩ lần cuối.
Nhưng suy nghĩ của cậu đã chết sạch rồi, trong đầu chỉ còn lại một bóng người, một cái tên, càng lúc càng lớn, càng lúc càng không thể xem nhẹ.
Lát nữa gặp thượng tá, tuy chỉ có hai người họ, nhưng nhất định không được làm ra chuyện gì mất mặt, cậu không thể để thượng tá đánh giá mình quá tệ.
Đường Vũ liên tục cảnh cáo bản thân, tuyệt đối đừng làm việc ngu ngốc nữa.
Đợi khi cậu hoàn hồn, phát hiện mình đang ngâm nga.
Trời ạ.
Cũng đâu phải đi hẹn hò, có cần phải vui vẻ vậy không chứ!
Sắp đến sáu giờ, Đường Vũ nhìn thấy một điểm đen bắt mắt trên bãi cỏ xanh này.
Khoảng cách điểm đen càng lúc càng gần, Đường Vũ cũng càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, đó là thượng tá Clermont!
Có lẽ sau khi ra khỏi Sisyphus, thượng tá không có thời gian thay trang phục, trực tiếp mặc trang phục thao tác đi kiểm tra tình huống.
Càng lại gần, Đường Vũ càng thấy kỳ lạ.
Trước đó thượng tá nói với cậu tốc độ đi là 10km, nhưng không nói còn bao gồm thời gian nằm dưới đất phát ngốc!
Người đang nằm ngửa mặt trên bãi cỏ rõ ràng cũng nghe được âm thanh ngoài tiếng gió, nhanh chóng lật người đứng lên, cơ bắp dưới lớp trang phục thao tác thoáng chốc căng chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cho người khác một kích chí mạng.
Nhưng chiến sĩ đã chuẩn bị tốt ngay lúc nhìn thấy người tới, khí thế cao ngất lại đột nhiên biến mất, ngược lại trở nên ôn hòa vô hại, dường như sợ sẽ dọa đến người đó.
Đường Vũ không nhận ra sự biến đổi đó, lại gần rồi cậu xuống xe, vừa khống chế kích động, vừa nhanh chóng bước qua.
Ian Clermont, cuối cùng cũng tìm được anh! Anh luôn giúp đỡ tôi, hóa giải nguy cơ cho tôi, nếu sự tồn tại của tôi là đặc biệt, cho dù liều mạng tôi cũng phải cứu anh ra!
Tắt động cơ xe, tim cậu bây giờ đập rất nhanh, như thể vừa rồi không phải chạy xe tới mà chạy bộ tới.
Thậm chí cậu còn hoài nghi, trong thế giới chỉ có tiếng gió vi vu này, liệu có thứ gì có thể giúp cậu che giấu tiếng tim đập kịch liệt không, để tránh cho âm thanh đó làm ồn đến cậu, và thượng tá.
Cậu không biết tâm trạng bận tâm quá mức đến thượng tá nên quy kết vào loại tình cảm nào, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy mừng vì tính đặc biệt của không gian này.
Nếu ngay cả cậu cũng không rõ ràng, không bằng lợi dụng khoảng thời gian lặp lại này, không ngừng tự xác định cho mình. Dù sao bất kể cậu có làm gì, hôm sau, thượng tá đại nhân đó cũng sẽ không nhớ.
Cậu không sợ sẽ bị cự tuyệt, và lúng túng.
“Thượng tá!” Cho dù vẫn luôn khắc chế, nhưng đôi chân Đường Vũ vẫn tự động tăng tốc vào những bước cuối, bắt đầu chạy.
Mà hai tay càng không nghe lời, hoàn toàn chẳng chịu khống chế, giang rộng ra theo ***g ngực rộng lớn của bóng người đó, rồi vùi đầu vào.
Bổ nhào vào như vậy thật sự là yếu đuối quá thể, Đường Vũ thầm phỉ nhổ một chút, sau đó thì từ bỏ giãy dụa, tận tình cảm nhận được ôm người này.
Nếu thượng tá đẩy cậu ra không nể tình, cũng không sao, dù sao chỉ còn sáu tiếng nữa thời gian sẽ hoàn nguyên, qua sáu tiếng này, ngày mai cậu sẽ không kích động như vậy nữa, sẽ khắc chế bản thân.
Chẳng qua hôm nay, cậu muốn thuận theo tâm ý của mình.
Từ khi bị cuốn vào không gian con, chiến đấu thảm liệt với tộc kiến, đến lúc rơi vào không gian đáng chết này, cậu luôn phải lo lắng, giờ đây mới bình lòng được.
Cho dù cậu biết người đàn ông này rất mạnh, nhưng vẫn không thể khắc chế lo lắng rồi lo lắng.
Sau khi đến không gian kỳ dị này, cậu luôn cảm thấy tâm trí đâu đâu, có lúc lại nôn nóng khẩn trương, rồi ký thác toàn bộ hy vọng lên người thượng tá, lúc này cậu không thể không thừa nhận, cậu chỉ rất muốn gặp người này mà thôi.
Hôm qua chỉ kịp vội vã nhìn một cái, căn bản không cách nào an ủi mình.
Trong vòng tay anh, có mùi mồ hôi sau khi vận động của đàn ông, nhưng không khó ngửi, mà do trước đó đã nằm trong bãi cỏ, nên hơi mang theo hương cỏ ngọt ngào.
Đường Vũ vốn chỉ muốn cảm nhận một chút rồi tách ra, nhưng lại phát hiện mình không cách nào đẩy người này ra.