Để nói ai là người hạnh phúc nhất trong cuộc thi năm nay thì phải thuộc về hiệu trưởng trường trung cấp số hai thành Bắc rồi.
Không phải sao, không lâu sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, ông hiệu trưởng xuất hiện trên máy quay tivi. Tóc của ông chuốt keo bóng loáng, ăn mặc chỉnh tề hơn bình thường, thần thái sáng láng, nói chuyện trước ống kính máy quay với giọng điệu của một nhà giáo dục vĩ đại.
"Rất nhiều người thường hỏi tôi làm thế nào mà trường chúng tôi lại nuôi dưỡng những tài năng xuất chúng như vậy. Đối với những câu hỏi như vậy, câu trả lời của tôi luôn giống nhau."
Tô Diệu, người đang ngồi trước tivi của khách sạn, không thể không chửi thề khi nhìn thấy điều này.
Vãi cức, trường trung học số hai thành Bắc không thể ra nổi được một cái tên Dị Năng Giả nào có thể đi vào đấu bán kết, chẳng có ma nào thèm hỏi ông ấy loại vấn đề này ấy?
"Câu trả lời của tôi là tuân thủ phương châm dạy học theo định hướng lấy con người làm gốc, nghiêm túc và nghiêm khắc, đối xử nghiêm túc và có trách nhiệm với mọi học sinh.." Ông Hiệu trưởng cầm cuốn sách lên, có lẽ là bản thảo vừa hết dòng.
Bạn đừng nói rằng là ông đọc được vẫn rất lưu loát, ông ấy có vẻ đã tốn rất nhiều công sức trước khi nhận lời phỏng vấn.
Nhưng mà thành tích trận đấu Dị Năng Giả và trường học có cái quan hệ méo gì vậy?
Dù sao bạn có mở lớp dành cho những học sinh hứng thú với Dị Năng Giả, dù là khi đưa ra một cái tên không bao giờ đi học chém gió là anh ta rất trâu bò thì cũng phải có chút căn cứ chứ?
Nhưng dù thế nào thì trường trung học số hai thành Bắc cũng nổi tiếng rồi.
Dù sao Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt, những người được tấn thăng vào nhóm chiến thắng, đều đến từ trường này.
Có thể thấy tình hình tuyển sinh của trường trung học cơ sở số hai thành Bắc trong năm tới chắc chắn sẽ rất khác so với trước đây. Trường trung học phổ thông là giai đoạn dễ dàng nhất để trẻ thức tỉnh và vô số phụ huynh sẽ cố gắng tìm cách đưa con nhét vào đây.
Gì cơ? Bạn nói thức tỉnh và trường học cũng không có cái quan hệ méo gì á?
Sự thật này là sự thật, nhưng không phải cha mẹ nào cũng nghĩ như vậy.
Cái này giống như trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh đại học ở một trường nào đó, dù là tuyến mười tám trường học nhỏ như vậy, ngoại trừ trạng nguyên những người khác thành tích đều khó coi, vậy đến năm sau cũng sẽ có một đống người liều lĩnh chui vào.
Tất cả mọi người sẽ tự nhiên nghĩ rằng vào một trường học tốt giống như đặt con bạn vào một chiếc két sắt -- có cảm giác như con bạn sẽ có cơ hội thức tỉnh cao hơn sau khi bước vào một ngôi trường mà một thiên tài đã từng theo học.
Không chỉ hiệu trưởng, mà các giáo viên chủ nhiệm lớp của Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt cũng được mời phát biểu ý kiến.
Tô Diệu phát hiện Lão Vương kế bên, giáo viên chủ nhiệm lớp của mình thật ra ăn mặc chỉnh tề, ít nhất cũng không ăn mặc kiểu cổ quái như thường ngày, tóc cũng có vẻ chải chuốt một chút, nhưng cái đầu bóng bẩy kia thật sự không dễ chăm sóc chút nào..
Như chúng ta đã biết, cửa môn đình nhược thị tức chỉ là cái trán. Đình tức là thiên đình, dùng để chỉ trán. Môn đình nhược thị tức là tả một người cái trán to như cái chợ bán thức ăn rộng lớn, theo thuật ngữ của giáo dân, chính là chúng ta thường nói đường mép tóc lui về phía sau..
Lão Vương đối với điều này rất bất đắc dĩ, dù sao người đến trung niên có khi thân bất do kỷ.
Hồi còn đi học, ông ấy đã nói một cách nghiêm túc với các bạn trong lớp rằng mặc dù ai cũng còn trẻ nhưng phải chú ý đến điều đó trước, có thể đã quá muộn để chống lại chứng hói đầu ở tuổi như của tôi.
Dù sao trước khi bạn thực sự nằm xuống, mọi sợi tóc rụng ra đều không cảm thấy có trách nhiệm..
Nhưng đừng nói, không biết có phải vì ánh sáng cao áp trên ống kính máy quay mà Lão Vương thật sự trông như vậy trên tivi hay không, chỉ là bài phát biểu trong cuộc phỏng vấn hơi quá thành thật.
"Sao? Bồi dưỡng học sinh như thế nào à? Kỳ thật tôi cũng không làm cái gì cả." Lão Vương có chút ngượng ngùng gãi gãi cái đầu vốn dĩ không thừa nhiều tóc, nói, "Chủ yếu vẫn là do bản thân Tô Diệu, đứa nhỏ này có thiên phú đi, đúng vậy là kiểu như thế. Tôi thừa nhận ban đầu tôi cũng không nhìn ra..
Hả? Có quan hệ gì với trường học không à? Trường học của chúng tôi cũng không có lớp học có hứng thú với Dị Năng Giả, cũng không có giáo sư có kinh nghiệm chuyên môn liên quan.."
Tô Diệu nghe đến đó là cảm thấy Lão Vương không ổn.
Mặc dù Lão Vương là ăn ngay nói thật, nhưng chuyện này.. cũng quá là thành thật rồi, đúng không?
Thành thật như vậy thật sẽ không bị cô lập sao?
Lão Vương không sợ bị hiệu trưởng mời uống trà sao?
Quả nhiên, một lát sau thấy Lão Vương trong ống kính máy quay tựa như nhận ra được điều gì đó, lời nói đột nhiên biến đổi.
"Ồ, nhưng nói tất nhiên, nó có liên quan đến sự chăm chỉ vất vả mà chúng tôi đã bồi dưỡng ra.
Trường chúng tôi tuân thủ phương châm giảng dạy nghiêm túc và khắt khe, đồng thời tập trung vào việc ươm mầm những tài năng đa năng. Những học sinh ra trường của chúng tôi là những thiên tài trong nhiều ngành và lĩnh vực khác nhau.."
Tô Diệu gật gật đầu.
Ừm, đây mới là nhịp điệu bình thường. Đoán chừng Lão Vương khẳng định là thấy được ám hiệu của người nào đó bên ngoài sân khấu, không phải là dựa vào chính mình mà nhận ra được vấn đề..
* * *
Sau trận đấu hôm nay, danh tiếng của Tô Diệu đương nhiên được cải thiện tăng lên một bậc.
Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt chắc chắn là tâm điểm của ngày hôm nay, trước trận đấu, hầu như không ai nghĩ rằng hai người này sẽ tiến vào vòng chung kết tuyển chọn.
Đặc biệt là Tô Diệu đã được chú ý nhiều hơn, bởi vì hắn ta không có tiếng tăm gì chưa bao giờ xuất thủ, còn có bộ khung vỏ ngoài áo giáp giống như khoa học viễn tưởng kia cũng là một năng lực chưa từng xuất hiện trong nhiều ghi chép.
Trước mắt xem ra có vẻ như chỉ có những năng lực Hóa hình hệ là khá giống với năng lực này, hầu hết các chuyên gia đều có xu hướng phân loại áo giáp của hắn ta vào loại này, nhưng theo dự đoán, vẫn có một số khác biệt.
Không ngờ hôm nay Tô Diệu nhận được nhiều tin nhắn đến mức bạo tạc.
Nhưng bố mẹ hắn và đám bạn học ngược lại là cũng đều không có chạy đến. Dù gì thì cũng cân nhắc ngày mai là trận chung kết nên quan trọng hơn sự kiện hôm nay. Mọi người đều cho rằng Tô Diệu có thể cần thêm thời gian để điều chỉnh và chuẩn bị trong giai đoạn quan trọng này. Bởi vậy cũng đều chưa từng tới để quấy rầy nhiều.
Đêm đó, Tô Diệu đã nghiên cứu video trận đấu của Giang Hiểu Nguyệt vài lần.
Nói thực ra, nếu như muốn hỏi Tô Diệu muốn đối đầu với ai trong trận chung kết hơn, hắn tình nguyện đối đầu Hậu Tinh Vân hơn.
Trước trận đấu vào trưa hôm nay, hắn ta đã nói với Hậu Tinh Vân rằng đừng đánh giá thấp năng lực của Giang Hiểu Nguyệt, và điều này thực sự cũng có thể áp dụng cho chính bản thân hắn.
Hôm nay, sau chiến thắng của Giang Hiểu Nguyệt với Hậu Tinh Vân, phẩm chất chiến thuật của cô quả thực rất đáng kinh ngạc, mặc dù nói vậy có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng Tô Diệu thực sự cảm thấy rằng hắn đã nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong suy nghĩ và hành vi của Giang Hiểu Nguyệt.
Chiến lược chiến thuật hơi giống như ý tưởng giải các bài toán hình học, nó thực sự không phải là thứ bạn có thể dễ dàng học được bằng cách xem một bậc thầy giải một hoặc hai bài toán và bắt chước nó là có thể tuỳ tiện học được.
Quá trình này thường xảy ra khi bạn nhìn vào ba hoặc hai đường bổ trợ của cao thủ để giải một bài toán khó và nghĩ rằng bạn đã học được nó. Kết quả là khi cầm bút lên và nhận được một bài toán mới, bạn vẫn cảm thấy bối rối và không biết làm thế nào để giải quyết nó.
Mà Giang Hiểu Nguyệt lộ ra lại chính là loại thí sinh cực kỳ thiên phú kia.
Có thể cô ấy sinh ra đã có những tố chất như vậy nhưng trước đó chưa có ai giúp cô khai phá qua.
Đương nhiên, Tô Diệu vẫn không nghĩ sẽ thua, nhưng cũng không nghĩ ngày mai có thể thắng dễ dàng.
Sau khi nghiên cứu cả một đêm, Tô Diệu tắt máy, thấy thời gian đã đến gần mười một giờ, nhưng hắn không hề buồn ngủ, ngược lại còn cảm thấy hơi đói.
Hắn thuận tay mặc thêm cái áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.
Các nhà hàng trong khu vực thi đấu mở cửa 24/24, thậm chí nếu thí sinh đột ngột thức dậy lúc một hoặc hai giờ đêm và muốn ăn tối, vẫn có những đầu bếp làm thêm giờ.
Nhà hàng rất lớn, nhưng giờ này về cơ bản không có một bóng người.
Khi Tô Diệu mở cửa bước vào, hắn nhìn thấy người khách duy nhất đang ngồi ở bàn trong góc, trên bàn trước mặt là một bát cơm rang, một ít đùi gà, một đĩa sườn heo kho, một bắp cải xào nhỏ và một đậu phụ mapo, một tô súp và một tô mì.
Nếu không tận mắt chứng kiến, bạn có thể khó tin rằng thực khách đối diện với chiếc bàn lớn này lại là một cô gái.
Bạn có thể còn khó tưởng tượng rằng cô gái đó nhìn vẫn là điềm đạm nho nhã giống như một thiếu nữ học sinh lại là Giang Hiểu Nguyệt.