Cấu trúc của sàn sân đối chiến cũng được nghiên cứu qua từ lâu bởi Tô Diệu.
Trên thực tế, chỉ có lớp trên cùng của tầng sàn sân võ đài này được phủ bằng một lớp đặc biệt, và lớp dưới được lấp bằng đất.
Lý do cho thiết kế này cũng là do ban tổ chức cuộc thi cố tình thực hiện, để chăm sóc những Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ. Dị Năng Giả Cấp F và cấp E năng lực Thổ Hệ có hạn, nếu đấu trường đều được làm bằng vật liệu kim loại, thì năng lực của Dị Năng Giả Thổ hệ sẽ bị hạn chế đáng kể trong đấu trường.
Và may mắn mà có thiết kế như vậy, Tô Diệu mới có một ý tưởng táo bạo tiếp theo, một kế hoạch mà hắn chưa từng có cơ hội thực hành, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nắm chắc được có hoàn toàn khả thi hay không.
Giang Hiểu Nguyệt không ngờ Tô Diệu lại có thể dùng sàn võ đài làm tấm lá chắn, nhưng ảnh hưởng cũng không đáng kể.
Giang Hiểu Nguyệt chắc chắn có thể vượt qua chướng ngại này và tấn công từ một góc độ khác, nhưng trong trường hợp đó Tô Diệu sẽ chỉ lặp lại những chiêu cũ, điều đó là vô nghĩa.
Cô cũng không muốn lại gần, chắc chắn là một lựa chọn cực kỳ thiếu khôn ngoan khi chủ động áp sát rút ngắn khoảng cách khi biết rằng đối phương có lợi thế tuyệt đối trong cận chiến.
Cho nên cô chỉ cần đánh xuyên qua tầng chướng ngại này là xong.
Kỹ năng thức tỉnh Tia Nước Băng Tinh không có đủ sức xuyên thấu qua, nhưng không có nghĩa là Giang Hiểu Nguyệt không còn thủ đoạn khác.
Thủ thế của cô biến ảo, chấm dứt việc phóng ra các Tia Nước Băng Tinh. Dòng nước định hình lại thay đổi một lần nữa thành hình thương như thể xuyên thủng tất cả, với tiếng gầm rú dưới sự chỉ huy của chủ nhân oanh tới.
Dòng nước đánh mạnh vào sàn nhà đang được nâng lên, thổi bay bề mặt ngoài của tấm chắn thành một chỗ lõm nhẹ.
Động tác Giang Hiểu Nguyệt không ngừng, dòng nước lần lượt bắn ra, giống như thủy triều bên trong biển động không biết mệt mỏi, hóa thành búa Lưu Tinh vô hình liên tục đập nện vào tầng lá chắn kia.
Sàn của đấu trường đang được nâng lên bị thổi tung dưới áp lực cao của nước, như thể bị xé toạc ra. Tấm lá chắn sụp đổ hoàn toàn, để lộ ra khung cảnh ở phía bên kia của đấu trường.
Giang Hiểu Nguyệt sững cả người.
Cô không tìm thấy đối thủ của mình.
Đúng vậy, đúng nghĩa đen là vậy. Cô ấy đã phá vỡ tấm chắn và quét sạch chướng ngại vật, kết quả lại chỉ để thấy rằng Tô Diệu, người được cho là đang trốn ở phía bên kia, biến mất trong làn không khí mỏng manh, chỉ còn lại một.. Một cái hố sâu đen sì?
Giang Hiểu Nguyệt đã nhận ra điều gì đó không ổn ngay khi nhìn thấy cái hố kia.
Cô vội vàng quay lại muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng lại chậm một bước.
Phía sau cô chưa đầy một mét, sàn của võ đài đã bị xuyên thủng.
Giống như một khẩu đại bác vọt lên khỏi mặt nước, sàn nhà vỡ tan, thân thể sắt thép trồi lên khỏi mặt đất, toàn thân lượn lờ nhảy nhót chớp động, bụi đất và bùn tinh theo thế lao ra bị ném lên cao.
Từ khoảng cách này từ vị trí này hầu như không có nửa điểm hồi hộp, Giang Hiểu Nguyệt ngay cả cơ hội chớp mắt cũng không có.
Việc dựng lên sàn võ đài của Tô Diệu trước đó không chỉ để chống lại sự tấn công của các Tia Nước Băng Tinh bắn ra mà thôi, đồng thời còn để che khuất tầm nhìn của Giang Hiểu Nguyệt.
Từ lúc dựng tấm lá chắn, hắn đã đào hố trốn vào lòng đất, dùng cơ giáp đào đường hầm trong lòng đất đến tận sau lưng Giang Hiểu Nguyệt.
Mặc dù hắn không phải là người có năng lực Thổ hệ, hắn ta không thể chui ra chui vào mặt đất dễ dàng như Lãnh Chúa Chồn Đêm, nhưng hắn có tốc độ đủ nhanh và sức mạnh đủ mạnh để đào một cái hố hay thứ gì đó.
Vâng, tất nhiên bạn cũng có thể nói rằng đạo diễn hành động là Naruto Uzumaki, Jotaro Sorajo, và một số lượng lớn các nhân vật chính chiến đấu đã sử dụng thói quen cổ điển này..
Khi lao ra khỏi mặt đất, Tô Diệu không có chút nào dây dưa dài dòng, một đấm thẳng tắp oanh ra!
Nắm đấm bằng sắt bọc kim loại kéo theo dòng điện bức thẳng về phía trước mặt Giang Hiểu Nguyệt, giống như một tử thần sắt thép đưa ra một câu tuyên án "Chết", bao trùm cảm giác áp bức phô thiên cái địa của núi Thái Sơn.
Trong một khoảnh khắc, Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy tim mình như ngừng đập, như thể có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim cô và buộc nó ngừng đập.
Cô cảm thấy hơi thở của mình như ngừng thở, bầu trời trong tầm nhìn, đấu trường và khán đài đều biến mất, chỉ còn lại nắm đấm sắt chiếm giữ mọi thứ trước mắt cô và quyền phong vang lên bên tai cô.
Sau đó.. Sau đó không có điều gì xảy ra.
Nắm đấm thép dừng lại khi sắp chạm vào chóp mũi của Giang Hiểu Nguyệt. Quyền phong bá đạo vén lên mái tóc của cô, thổi ra hất tóc mái của cô lên để lộ ra phần mắt đang bị che khuất.
Khuôn mặt bị gió đâm vào đau đớn của Giang Hiểu Nguyệt, cô bất giác chớp mắt. Cô nhìn thấy nắm đấm chỉ cách mũi mình vài cm, trong lòng không khỏi tưởng tượng ra cảnh khuôn mặt xinh đẹp của mình bị đánh cho máu me be bét vì cú đấm.
Tiếp theo đó là sự im lặng như thể không khí đông cứng lại, cho đến khi Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy mình đã kiểm soát được đầu lưỡi của mình.
".. Tôi nhận thua." Cô nói.
Tiếng còi vang lên.
Giọng nói lười biếng của trọng tài tiên sinh vang vọng khắp khán đài qua chương trình phát sóng "Trường trung học số hai thành Bắc, Tô Diệu thắng!"
Chức vô địch!
Bão rồi bão to rồi, toàn bộ khán đài đều như nổ tung rồi.
Trên thực tế, khán giả đã không giữ được bình tĩnh trước khi kết quả được công bố từ lâu.
Đứng giữa sân đấu, Giang Hiểu Nguyệt bị che khuất bởi sàn võ đài bị nâng lên, nhưng các khán giả khác thì không. Dưới góc nhìn của các khán giả và bình luận viên, có thể thấy rõ toàn bộ quá trình Tô Diệu dựng lên tấm lá chắn, đào hố và đánh lén từ phía sau.
Lúc đó, mọi người cũng đã bàng hoàng rồi, không biết câu này hiện lên trong đầu họ bao nhiêu lần --
- - Còn có loại việc này?
Theo quán tính của mọi người, độn thổ chỉ dành riêng cho Dị Năng Giả Thổ hệ mới đúng, không ai sẽ đề phòng năng lực này khi giao thủ với những người ngoài Thổ hệ này.
Giang Hiểu Nguyệt hiển nhiên cũng không ngờ tới điều đó. Nếu như cô đối mặt với Dị Năng Giả Thổ hệ chính thống thì tất nhiên cô không có khả năng để cho người ta tiếp cận đến dưới chân mình dễ dàng như vậy, nhưng đáng tiếc là không có, cô đang đối mặt là với Tô Diệu.
"Quán quân ra đời! Anh ấy là Tô Diệu đến từ trường trung học cơ sở số hai thành Bắc thành Lâm Giang!" Lâm Tử Diễm ngữ khí kích động nói, "Cuộc thi này nhất định sẽ để lại một dấu ấn mạnh mẽ trong lịch sử Kinh Sở của chúng ta!"
"Đúng vậy, sự kiện năm nay đã mang đến cho chúng ta quá nhiều điều bất ngờ." Lý Hải Đông cũng cho biết, "Bây giờ nhìn lại chặng đường của lịch trình này, để thấy rằng thí sinh Tô Diệu đã đi từ một kẻ vô danh và không được bất kỳ ai xem trọng như thế, vượt qua cả sự mong đợi của chúng ta hết lần này đến lần khác để đi đến bước này, quả thực rất ấn tượng khiến người ta xúc động mãi không thôi."
Đạo diễn Trương mỉm cười gật đầu, "Xem ra, giải Liên đấu quốc gia năm nay, vẫn còn rất nhiều điều đáng mong đợi."
Lúc này đạo diễn Trương nhìn bình chân như vại, với vẻ mặt "Tôi đã sớm nói với anh lúc nãy rồi mà", nhưng thực chất là ông ta đang hoảng loạn.
Nguy hiểm thật là nguy hiểm, xém chút lại bóp dái phát nữa rồi.
Trước trận chung kết, ông muốn bóp một phát dái vì Giang Hiểu Nguyệt, nhưng vì đề phòng, cuối cùng ông đã nhịn lại được.
Ông ấy đã có kinh nghiệm. Ông thấy rằng bất cứ trận đấu nào liên quan đến Tô Diệu đều phải nhịn đừng có liều mà bóp dái, nếu không rất dễ xảy ra tai nạn..
Là trọng tài, Sở Mặc Hoàn cũng liếc nhìn sân võ đài trận chung kết và nhếch mép.
"Quả nhiên là một tiểu tử thú vị."
* * *
"Bây giờ chúng ta xin mời quán quân, á quân và giải ba của cuộc tuyển chọn Kinh Sở này lên sân khấu nhận giải!"
Ban tổ chức cuộc thi khá hiệu quả, vào thẳng phần trao giải không có nói nhảm.
Dù trận chung kết diễn ra rất quyết liệt nhưng cả Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt đều không thực sự bị thương, họ trực tiếp lên sân khấu nhận giải sau một cuộc kiểm tra thông lệ đơn giản của nhân viên y tế.
Đương nhiên, còn có Hậu Tinh Vân với vị trí thứ ba.
Tô Diệu, Giang Hiểu Nguyệt, Hậu Tinh Vân, họ cũng sẽ là đội đại diện Kinh Sở sẽ thi đấu tại giải Liên đấu quốc gia năm nay.