Ba ngày sau đêm tiệc nướng "Giao lưu tăng cường tình cảm đồng đội", Tô Diệu nhận được thư mời.
"Bạn Tô Diệu thân mến, chào bạn!
Xin lỗi vì đã làm mất thời gian học tập và sinh hoạt của bạn. Nhưng để bạn chuẩn bị tốt hơn cho giải Liên đấu Dị Năng Giả trung học phổ thông quốc gia năm sau, đồng thời để bạn thích nghi tốt hơn với tập thể và làm quen với đồng đội của mình, chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp một không gian Thứ Nguyên cho bạn hành trình trải nghiệm.
Sự kiện này được lên kế hoạch vào ngày 22 tháng 10, và địa điểm là "Không gian Rừng Rậm" ở huyện Hùng Xám, tỉnh Kinh Sở (Lưu ý rằng không phải là lối vào Rừng Rậm giống như trong cuộc thi tuyển chọn trước đó).
Danh sách thư mời tham gia sự kiện này chỉ giới hạn cho Tô Diệu, Giang Hiểu Nguyệt và Hậu Tinh Vân, những người đã giành được vị trí thứ hạng trong cuộc tuyển chọn. Thí sinh cần mang theo thư mời và các giấy tờ tùy thân có liên quan để đến địa điểm chỉ định dưới đây vào lúc tám giờ sáng ngày 22 tháng 10. Chúng tôi sẽ đặc biệt mời thầy cô chuyên nghiệp dẫn đội.
Nếu bạn không thể tham dự sự kiện đúng giờ do hoàn cảnh đặc biệt, vui lòng gửi tin nhắn trước để thông báo cho Bộ trưởng Dương của Hiệp hội Dị Năng Giả. Thông tin liên hệ cũng được đính kèm ở cuối thư. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh thời gian trải nghiệm cho bạn."
Chữ ký ở cuối là "Hiệp hội Dị Năng Giả Kinh Sở".
Mặc dù nó có thể hơi buồn cười, nhưng trọng tâm đầu tiên của Tô Diệu sau khi đọc bức thư này thực sự là nơi trải nghiệm.
Huyện Hùng Xám? Kinh Sở còn có cái nơi như thế?
Nó liên quan gì đến Raccoon City không? Có công ty nào liên quan đến cái ô trong khu vực địa phương không? (1)
* * * Được rồi chỉ là chửi thề mà thôi.
Thư này từ Hiệp hội cũng đã đúng như mong đợi. Đây là thông lệ trong các cuộc thi trước đây của Kinh Sở, ba thí sinh nổi bật trong cuộc tuyển chọn sẽ có cơ hội cùng nhau cọ xát trước khi tham gia cuộc thi quốc gia.
Bởi vì giải Liên đấu toàn quốc và hình thức tuyển chọn cấp tỉnh có phần khác nhau.
Mục đích của việc tuyển chọn trong tỉnh chỉ để xác định ba kỳ thủ mạnh nhất làm đại diện tham gia giải Liên đấu quốc gia, còn mục tiêu cuối cùng của giải Liên đấu quốc gia là xác định ra tỉnh vô địch hàng năm.
Nói cách khác, đơn vị tác chiến của giải Liên đấu quốc gia là một tỉnh chứ không phải một cá nhân.
Ngay từ đầu vòng sơ loại, tất cả các thí sinh đều phải hoạt động như một tổ đội, dù là sinh tồn và hoàn thành nhiệm vụ trong không gian Thứ Nguyên hay đối mặt trên sân, tất cả các phần thi đều được thực hiện giữa thành viên của đội đến từ nhiều nơi trong tỉnh thành.
Không có cá nhân nào trên sân này, chỉ có các đội đại diện cho danh dự của toàn tỉnh.
Sáng sớm ngày 22, Tô Diệu cầm thư mời, đúng giờ đến nơi đã được chỉ định trên thư.
Hai người đồng đội khác của hắn ta đã đến đây trước một bước.
Giang Hiểu Nguyệt hôm nay mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen dài vừa phải, với quần dài màu đen ở thân dưới và một chiếc khăn quàng cổ rộng che đi chiếc cằm thanh tú của cô ấy.
Hình tượng của Hậu Tinh Vân thoải mái hơn rất nhiều so với trên sân, anh mặc áo khoác, mặc quần ống rộng, đầu đội mũ lưỡi trai khiến Tô Diệu cảm thấy trông thật buồn cười.
"Yo." Hắn ngoắc tay ra hiệu chào hỏi với hai vị đồng đội đã dự định, "Các bạn tới thật sớm."
Hậu Tinh Vân hơi gật đầu ra hiệu với hắn, Giang Hiểu Nguyệt cũng chỉ "Ừ" một tiếng.
Sau đó.. Là không có sau đó.
Tô Diệu quan sát một chút Giang Hiểu Nguyệt "Nhìn bạn cũng rất có tinh thần."
"Cảm ơn."
"Bức thư nói rằng chúng ta phải đi đến không gian Rừng Rậm ở huyện Hùng Xám. Bạn đã nghe nói về nơi đó chưa?"
"Chưa."
"..."
Thôi được rồi, hiện tại hắn cũng không còn lời nào để nói.
Rõ ràng, nếu Giang Hiểu Nguyệt cứ đối phó với hắn ta bằng một hai từ như thế này, thì cuộc trò chuyện sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Ba người tựa như không hề quen biết nhau đứng ở nhà ga chờ xe, ngẫm lại có vẻ như cũng rất lúng túng.
Tô Diệu thản nhiên xé một miếng kẹo cao su, cho vào miệng nhai.
Cho nên còn có thể nói cái quái gì nữa đây?
Tô Diệu không khỏi nghĩ đến cô giáo dạy tiếng Anh ở trường trung học cơ sở, cô ấy nói trong lớp rằng người Anh thường thích bắt đầu nói về thời tiết khi gặp nhau để tìm chủ đề.
Vậy hay là..
* * * Thử một chút "Gió hôm nay huyên náo nhỉ"?
Cũng may, hắn rốt cuộc cũng không cần phải lấy ra cái chiêu đòn sát thủ này, bởi vì hắn sớm sẽ không cần đi tìm đề tài.
Chiếc xe màu đen từ cuối phố chậm rãi dừng lại bên đường nơi ba người đang đứng. Thân xe trơn bóng phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, và logo kim loại hình con báo màu bạc ở phía trước xe trông đặc biệt chói mắt.
Cửa ghế lái mở ra, người bước xuống xe là một người đàn ông mặc quần áo siêu đen, quần áo đen che kín người, mặt đeo kính râm, vẻ mặt như biểu hiện "Nếu có chuyện không vui thì đừng có giỡn mặt với ông đây".
Ông ta đảo mắt qua ba người một chút.
"Các em là thí sinh đại diện của cuộc thi?"
Ba người nhẹ gật đầu.
"Được rồi, vậy tôi xin tự giới thiệu bản thân. Họ của tôi là Tôn và tên của tôi là Hành Thiên. Tôi là thầy hướng dẫn được gửi đến bởi Học viện Siêu Năng thành Lâm Giang để phụ trách dẫn dắt các em trong lần hành động này.."
Tôn Hành Thiên?
Tên này cảm giác lại có chút địa vị. Đổi chữ cuối thành Tôn Hành Giả, nếu xóa họ mà chỉ để lại tên thì sẽ lại trở thành thần chiến tranh Hình Thiên, tên này thoạt nhìn đã có dáng dấp của một vị hoàng đế vĩ đại.
Sau khi giới thiệu và chào hỏi nhau, ba người họ lên xe của Tôn Hành Thiên.
Hậu Tinh Vân ở ghế lái phụ, còn Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt ở hàng ghế sau.
Khi xe nổ máy, nó rời khỏi đường phố mà không tiếng động, liền nghe Tôn Hành Thiên nói, "Nghe này, tốt hơn hết là các em nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì những ngày tới sẽ rất khó khăn.
Tôi nổi tiếng là người nghiêm khắc trong trường học của mình, và những học sinh mà theo học tôi chưa bao giờ là không sợ tôi.
Tôi biết rằng tất cả các bạn đều là thiên kiêu của Kinh Sở, là đã trải qua rất nhiều, chiến thắng vô số trận chiến khó khăn mới đến được đây. Nhưng nghe cho kỹ này, những thứ đó với tôi không được tính là gì khi ở đây!
Tôi khuyên các em mấy ngày nay chuẩn bị tâm lý mất đi lớp da thịt, nếu không các em đến sân vận động quốc gia thi đấu kéo khố, vậy thì không chỉ là làm mất thể diện của tôi, mà còn là cả toàn bộ Kinh Sở của chúng ta, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra, hiểu không?"
Ba người đều không lên tiếng trả lời.
Nói thì thật đáng sợ, nhưng đó chỉ là lời nói suông. Tô Diệu nghe xong biết đây là một thông lệ cũ, giống như giáo quan huấn luyện quân sự sẽ luôn nói "Các bạn là nhóm kém cỏi nhất mà tôi từng dạy qua" là đạo lý không sai biệt lắm, không cần thiết phải quá để tâm.
Thấy ba người không nói gì, Tôn Hành Thiên cho rằng lời đe dọa của mình đã có tác dụng, nên hài lòng gật đầu.
Uy nghiêm luôn là bước đầu tiên trong quá trình huấn luyện quân đội, điều này có thể giúp việc tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, sự im lặng kéo dài chưa đầy một phút, giọng nói của Giang Hiểu Nguyệt vang lên "Bạn ăn cái gì vậy?"
Tôn Hành Thiên "?"
Tô Diệu "Hả, kẹo cao su. Bạn cũng muốn ăn sao?"
"Cảm ơn." Giang Hiểu Nguyệt nhận lấy, cũng bắt đầu nhai kẹo cao su.
Tô Diệu đưa một miếng đến ghế lái phụ "Bạn có muốn không?"
Hậu Tinh Vân suy nghĩ, cũng tiếp lấy "Cảm ơn."
Sau đó cũng bắt đầu ăn.
Tôn Hành Thiên "?"
Vị thầy hướng dẫn của đội bắt đầu nghi ngờ tác dụng của việc ông ta vừa mới ra oai vừa rồi.
Sao mà cảm thấy rằng ba học sinh này không sợ ông ta một chút nào vậy?
Hay có lẽ ông ấy nên tự tin hơn và bỏ hai chữ "Hình như" đi?
Điều này là không thể được!
Có lẽ lời nói của ông ta nên tàn nhẫn hơn một chút, để ba tiểu quỷ này biết lợi hại là như thế nào!
Vừa nghĩ tới đây, đã thấy Tô Diệu từ ghế sau đưa tới một miếng kẹo cao su, "Thầy ơi, có muốn một miếng không?"
Ơ hay! Tiểu tử này tôi đang tính toán xử anh như thế nào đây, thế mà anh còn dám chủ động đáp lời?
Em cho rằng một miếng kẹo cao su có thể kéo gần được khoảng cách thầy với trò sao?
Mình..
* * * Chờ một chút, kẹo cao su này là của Doublemint?
Sau một lúc trầm ngâm, thầy Tôn khịt mũi một cách nặng nề, vươn tay cầm lấy miếng kẹo cao su, xé gói rồi cho vào miệng nhai.
Chú giải:(1) Raccoon City và công ty biểu tượng hình cái ô là trong loạt seri phim Residel Evil cực hay nếu bạn nào chưa xem có thể tìm hiểu nhé. Đảm bảo hay khó cưỡng ^^.