Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 122: Đường Cong



Chỉ có bốn con Thủy Quỷ mà thôi, kỳ thật đối với Tô Diệu, Giang Hiểu Nguyệt và Hậu Tinh Vân ba người mà nói, việc bố trí trận hình trong tình huống này căn bản không thành vấn đề.

Dù sao trong ba người bọn hắn bất cứ ai đi lên đều có thể dễ dàng diệt gọn được bốn con Thủy Quỷ này, khi thực lực tuyệt đối chênh lệch chiến thuật trước mặt sẽ thành thứ yếu.

Những con Thủy Quỷ vừa mới chiến đấu chống lại kẻ thù hùng mạnh vẫn còn chưa kịp hồi phục, đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng thì không ngờ, một đám con người không biết ở đâu chui ra từ mặt đất, thậm chí chúng còn không kịp thở.

Hậu Tinh Vân một phi cước tốc độ cao đá thẳng vào Thủy Quỷ đối diện đứng mũi chịu sào, rồi theo đó con thứ hai nhận ra được có gì không đúng, lúc trở tay vung tay quét tới nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi, một chuỗi súng máy giống như liên kích tốc độ cao đánh mạnh vào thắt lưng và phần bụng con Thủy Quỷ kia.

Đám Thủy Quỷ có giác quan vốn cũng không được nhanh nhạy lắm, thính giác kém, tầm nhìn xa cũng không tính là nhạy cảm, Hậu Tinh Vân di chuyển tốc độ cao như thế này bọn chúng căn bản ngay cả cái quỷ ảnh đều nhìn không thấy. Hai con Thủy Quỷ toàn thân giống như đống cát mà vang lên tiếng phanh phanh phanh không ngừng, bị đánh đến nỗi liên tục lui lại.

Tô Diệu cũng đang đối mặt với một con bên này.

Có kinh nghiệm trong đấu vòng sơ loại, vậy đối với kiểu xuất chiêu đơn giản của Thủy Quỷ hắn cũng đã tìm tòi ra từ lâu rồi, đơn đả độc đấu một con Thủy Quỷ không bất cứ uy hiếp gì có thể nói.

Hắn ta chỉ vẻn vẹn kích hoạt lớp giáp của cánh tay phải, thân hình thấp bé né đòn của Thủy Quỷ nhẹ nhàng, chộp lấy khoảnh khắc bất động của đối thủ để đáp trả bằng một cú đấm.

Xuất lực giáp cánh tay được khống chế ở mức 70%, và lực quyền với luồng gió áp suất xuyên qua cơ thể của con Thủy Quỷ. Người sau văng ra như sợi mì luộc và đập vào thân cây dày với một tiếng rầm.

Thủy Quỷ cuối cùng đã bị Giang Hiểu Nguyệt giải quyết một cách dễ dàng, là một pháp sư tầm xa, Giang Hiểu Nguyệt đứng ở đó không thèm nhúc nhích, vừa giữ khoảng cách vừa điều khiển dòng nước cường độ cao, đánh cho Thủy Quỷ choáng váng không tìm được phương bắc.

Đúng vậy, mặc dù trước đó đã chửi thề qua một lần, nhưng ở lần này vẫn là phải nhấn mạnh lại lần nữa -- mặc dù tên là "Thủy" Quỷ, nhưng đó chỉ là do thói quen của sinh vật này là sống ở những khu vực ẩm ướt như đầm lầy và vùng trũng mà thôi.

Về bản chất, Thủy Quỷ là sinh vật sống trên cạn và không có khả năng tồn tại lâu dài dưới nước.

Kỳ thật điều này không có gì lạ, và những trường hợp tương tự cũng không phải là hiếm.

Nói ví dụ nhược điểm trí mạng của người Krypton là đá Krypton, nhược điểm trí mạng của người sao Hỏa là ngọn lửa, lại nói ví dụ khác như Vương Giả thời gian sợ nhất là bị người thời gian tạm dừng hay cái gì đó..

Cho nên ngược lại, Thủy Quỷ sợ nước dường như là chuyện bình thường.

Toàn bộ quá trình giao chiến trực tiếp thực sự chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn mà thôi, thời gian đối mặt với bốn con Thủy Quỷ liền lần lượt bị vùi dập giữa chợ. Chiến đấu cũng chỉ là hoàn toàn thiên về một bên, quá trình của nó muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.

"Khụ khụ, đối với trận chiến đầu tiên, biểu hiện của các em cũng tạm được, tôi coi như là miễn cưỡng hợp cách." Tôn Hành Thiên ho khan một cái, nói, "Nhưng tuyệt đối đừng bởi vậy là có thể phớt lờ.

Lần này tôi chỉ đạo các em một chút, nhưng lần sau sẽ không có chuyện tốt như vậy. Từ giờ trở đi, mấy ngày tới các em sẽ phải dựa vào chính mình.."

Nhưng mà lại là không có ai lên tiếng trả lời.

Trong khi ông ta đang nói, ba người bọn hắn đang bận rộn thu hoạch chiến lợi phẩm, và không ai thèm quan tâm đến những gì ông ấy nói.

Bốn viên đá nguyên năng thạch của Thủy Quỷ được phân bổ theo số lượng đầu người, Hậu Tinh Vân lấy hai viên, Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt mỗi người một viên.

Về phần viên Gấu Quái đen tự nhiên lượm được này.. À không phải, là đá nguyên năng thạch Gấu Quái Thứ Nguyên, mọi người từ chối lẫn nhau sau một lúc vẫn là Tô Diệu nhận lấy.

Trên thực tế, một hoặc hai viên đá nguyên năng thạch không đặc biệt cần thiết để bọn hắn phải so đo. Chuyến đi này của bọn hắn quét đá nguyên năng thạch cũng chỉ là nhân tiện mà thôi, mục đích cơ bản là để làm quen với nhau rèn luyện đội ngũ.

Hành trình ngày đầu tiên nhanh chóng kết thúc, đối với ba người được chọn làm đại diện của tỉnh, chỉ cần không gặp phải sinh vật cấp Quỷ hoặc nơi ở bầy đàn quy mô lớn, bọn hắn căn bản sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào ở khu vực xung quanh căn cứ.

Vào ban đêm, một nhóm người ghé vào bãi đất trống gần sông, và đốt lửa trại đóng quân ngay tại chỗ.

Thầy hướng dẫn Tôn Hành Thiên đi cùng nhìn mấy đứa bé nhóm lửa đóng quân, lo nghĩ, nói "Có một việc.. Mặc dù chỉ là làm theo thông lệ, nhưng tôi tạm thời vẫn là phải hỏi một câu."

Ba người dừng mọi chuyện lại, quay đầu nhìn sang.

"Đó là về khả năng lãnh đạo đội." Ông ấy nói, "Các em hẳn là cũng đều biết, các em xuất chiến với tư cách đại diện tỉnh là cả một đội. Không có cá nhân trong giải đấu quốc gia, chỉ có các đội đại diện cho các tỉnh tương ứng của mình. Vì vậy, chỉ huy đội là người có vai trò quan trọng nhất trong một đội."

Giang Hiểu Nguyệt nói: "Nhưng em nhớ trong quy định có nói quán quân được chọn ở tỉnh sẽ mặc định vào vị trí chỉ huy, đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng đó chỉ là mặc định lúc đầu." Tôn Hành Thiên gật đầu nói, "Xét thấy một số thí sinh có thức lực cá nhân mạnh, nhưng không giỏi trong việc lãnh đạo đội hay chỉ huy tác chiến, ứng cử viên này có thể thay đổi được.

Với tư cách là thầy hướng dẫn đi cùng, tôi cũng là người đánh giá đội của các em, nếu tôi nghĩ có người chỉ huy phù hợp hơn thì tôi có thể gửi báo cáo bằng văn bản để xin thay thế.

Tất nhiên, là một thành viên của đội, các em cũng có quyền lên tiếng. Nếu như ai trong số các em cảm thấy mình hoặc những người khác phù hợp với vị trí này hơn đội trưởng hiện tại, các em có thể nói ra bất cứ lúc nào."

Vừa nói, ông vừa liếc nhìn Tô Diệu từ khóe mắt, người sau chỉ xòe tay tỏ ý không quan tâm.

Giang Hiểu Nguyệt lắc đầu "Em không có phản đối với chỉ huy đảm nhiệm hiện tại."

Tất nhiên cô ấy sẽ không phản đối. Coi như Hiệp hội chỉ mặt gọi tên đem quyền chỉ huy trên tay giao cho cô, trong thực chiến cô ấy 80% vẫn là sẽ vô thức tuân theo mệnh lệnh của Tô Diệu.

Sau một ngày quan sát, Tôn Hành Thiên thực sự phát hiện ra rằng cô gái này về cơ bản nghe lời Tô Diệu bảo gì làm nấy, và hầu như không bao giờ hỏi hắn ta lý do để đưa ra bất kỳ quyết định nào.

Thế là cuối cùng Tôn Hành Thiên cũng nhìn chằm chằm vào Hậu Tinh Vân, đại khái có ý hỏi anh ta có nguyện ý muốn làm vị trí đội trưởng hay không.

Hậu Tinh Vân mặt vô cảm, đôi mắt của anh ấy dường như đang nhìn đi chỗ khác "Em là giải ba."

Tôn Hành Thiên "..."

Được thôi, coi như là anh ta có ý từ bỏ quyền lợi.

Khi màn đêm buông xuống, xung quanh Rừng Rậm lại trở nên u ám và tĩnh lặng.

Sau khi đơn giản ăn xong lương khô cho bữa tối, Tô Diệu chuẩn bị triệu tập hai người bạn đồng hành để bàn phương hướng di chuyển sau rạng đông ngày mai.

Lúc này, hắn nhìn quanh mới phát hiện hình như còn thiếu mất một người.

"Ơ? Giang Hiểu Nguyệt đâu?"

"Ở đây."

Tô Diệu theo tiếng kêu nhìn lại. Chỉ thấy Giang Hiểu Nguyệt lúc này đang giữ mái tóc ngắn ướt nhẹp của chính mình, những giọt nước liên tiếp không ngừng chảy dài trên trán cô ấy từ những đầu ngón tay mảnh mai.

"Vừa mới đi gội đầu." Cô nói.

".. Ồ"

Tô Diệu nuốt nước miếng.

Giang Hiểu Nguyệt vừa gội đầu xong, từ cổ áo đến thân trên ướt đẫm nước, quần áo ướt sũng dính vào làn da trắng nõn thanh tú, nhàn nhạt lộ ra vài phần phong cảnh có thể không được hài hòa cho lắm.

Thiên địa lương tâm, Tô mỗ hắn tuyệt đối không phải cố ý nhìn ngắm lung tung, chỉ có điều..

* * * Ừm.. Hình như là màu đen?

Tục ngữ có câu những thứ không phù hợp với đạo đức không thể nhìn, người chính nhân quân tử như Tô mỗ hắn thì đó là điều đương nhiên, trước tiên là quay đầu lại không có nhìn ngắm lung tung.

Nhưng mà vài giây sau Giang Hiểu Nguyệt xuất hiện bên cạnh túm lấy tóc nước đang nhỏ giọt, mang theo mùi thơm ẩm ướt.

"Sao? Nhìn bạn có chút kỳ lạ."

Cô dường như hoàn toàn không có tự giác, chỉ ngạc nhiên trước phản ứng của Tô Diệu.

Tô Diệu nghĩ về điều đó, và bắt đầu cố gắng dùng những từ xuất hiện ra trong đầu để tìm từ.

Đường cong.. À không đúng, màu đen.. Cũng không đúng..

* * *

Hắn ta còn chưa có lên tiếng, Giang Hiểu Nguyệt nhìn xuống bản thân, dường như cô đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Sau đó cô không nói lời nào, lẳng lặng lui ra một bên, đi đến bên cạnh, chậm rãi nâng lòng bàn tay dính đầy giọt nước.

Cô phát động năng lực.

Những giọt nước đọng trên đầu lọn tóc trên gò má cô bay ra ngoài giống như hóa thân thành tinh linh có linh tính, bao gồm cả nước đang thấm đẫm trên quần áo của cô, đều bị hút ra từng giọt tụ lại với nhau, như thể hóa thành những dòng nước dài bay về phía lòng bàn tay đang giơ lên của cô.

Trong nháy mắt, nước đang thấm đẫm quần áo cô đã bị rút hết sạch, theo thủ thế của cô rơi rầm rầm đầy đất.

Cô vẫn không nói gì, im lặng quay lại đống lửa trại, ôm đầu gối ngồi xuống.

"Khụ khụ". Tô Diệu khẽ ho hai tiếng, chỉ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, "Vậy thì bây giờ, chúng ta hãy thảo luận về lịch trình ngày mai thôi."