Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 133: Ví Vàng Ví Bạc



Trương Ảnh, mười chín tuổi, là người không nghề nghiệp.

Bỏ học trung học để tồn tại bằng cách ăn trộm, từng ăn trộm một chiếc xe điện, và tự nhận mình là bậc thầy của vụ trộm lớn huyền thoại Guevara.

Gã bị bắt cách đây một năm và bị đưa vào trại tạm giam, nhưng gã ta nói không chút xấu hổ rằng "Không phải là không thể làm việc", nói rằng "Trại tạm giam tốt hơn nhiều so với ở nhà", và nói những điều mà người khác nghe không hiểu.

Sau khi ra ngoài Trương Ảnh ban đầu định quay lại nghiệp cũ và tiếp tục đi theo quỹ đạo của "Người thầy tâm linh" đánh cắp Guevara, lại vạn không nghĩ tới trời xui đất khiến thu được năng lực thức tỉnh.

Từ góc độ phân loại năng lực thức tỉnh thông thường, có vẻ như năng lực thức tỉnh của Trương Ảnh nên là cấp bậc thấp nhất.

Nói một cách đơn giản, đó là "Giảm bớt cảm giác tồn tại của mình"

Đó không phải là tàng hình hay biến mất, đơn thuần chỉ là làm cho mình ở bên trong tầm mắt của người ta trở nên không đáng chú ý mà thôi. Gã bất ngờ phát hiện ra thiên phú của mình. Đôi khi gã ta lướt qua người khác một cách rõ ràng mà không nhận ra, ngay cả khi gặp một người quen thuộc, người đó cũng không thể biết được gã là ai.

Từ quan điểm của một chiến binh, điều này tất nhiên là méo có cái tác dụng gì, nhưng không chừng nó có thể có tác dụng trong những lĩnh vực khác.

Ví dụ như việc mà gã am hiểu nhất, trộm cắp.

Kể từ đó, gã ta từ bỏ ý định "Trộm xe điện và trở thành ông lớn trong ngành ở đỉnh cao của cuộc đời mình", quyết định khởi nghiệp và viết nên một huyền thoại mới. (Nói trắng ra, gã ta chuyển sang trộm cắp ví tiền)

Kể từ khi ra mắt, gã đã ăn trộm hàng nghìn lần, và tổng số tiền ăn trộm vượt quá hai mươi vạn tệ. Một ngôi sao mới đang nổi lên trong giới trộm cắp..

* * * Cho tới hôm nay mới thôi.

Trương Ảnh giờ đang trốn trong một góc trống và đếm số chiến lợi phẩm cho đêm nay. Gã đặt ba lô "Làm việc" của mình xuống, lấy từng chiếc ví từ trong túi ra và đếm từng thứ một. Tiền giấy các giấy tờ và thẻ từ khác nhau.

Gã mở một chiếc ví. ".. Tô Diệu? Một cái tên quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó?"

Sau đó lật giở một chiếc ví tiếp theo, lần này là màu hồng, bên ngoài có trang trí một dải ruy băng, trông giống kiểu con gái.

"Giang Hiểu Nguyệt? Hình như cũng đã từng nghe qua.."

"!"

Trương Ảnh gần như nhảy dựng lên suýt chút thì sợ hãi.

Vãi lúa, đây không phải là thí sinh dự thi trong giải Liên đấu học sinh trung học quốc gia này sao?

Bởi vì Du Đô là sân nhà của trận đấu năm nay, thành phố đã làm rất tốt công tác quảng bá trước trận đấu. Những khán giả chú ý một chút đến trận đấu đã được nghe thông tin về những đại diện được cử đến từ nhiều nơi, đặc biệt là đại diện của các tỉnh thành được yêu thích giành chức vô địch.

Đội đại diện Kinh Sở không phải là đội ưa thích đoạt chức vô địch, nhưng nhiều chuyên gia dự đoán rằng đây là đội có thể rất thú vị, vì vậy mức độ nổi tiếng ở đây cũng không tính là thấp.

Trương Ảnh hiện tại bắt đầu hơi đần mặt ra.

Gã chỉ đi làm việc vào buổi tối theo ngày thường, và gã ta thậm chí còn không biết rằng khu phố này là nơi các thí sinh sống.

Gã ta đã xem một số trận đấu trước đây, gã biết rằng mặc dù cùng tuổi, nhưng lực chiến đấu của những Dị Năng Giả không cùng trình độ với gã ta.

Không quá lời khi nói rằng những thiên tài hệ chiến đấu muốn giết gã ta trong vài giây quả thực không khác gì bóp chết một con kiến.

Nếu Trương Ảnh biết trước sẽ gặp mấy con quái thai trong cái khu vực này, thì cho dù có mượn mười phần dũng khí gã cũng không dám chạy đến đây làm việc!

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Trương Ảnh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, chậm dãi ung dung thở ra một chuỗi vòng tròn khói.

Dù sao cũng là kẻ trộm già đời từng trải, rất nhanh Trương Ảnh bình tĩnh lại.

Gã đã dựa vào năng lực thức tỉnh tuyệt diệu của mình mà thành công vô số lần, cho tới nay vẫn chưa lỡ ra tay hoặc bị phát hiện một lần, gã ta vẫn rất tự tin vào năng lực của mình.

Ngay cả những học viên Dị Năng Giả có kinh nghiệm phong phú cũng không có manh mối gì về việc chiếc ví bị đánh cắp vào lúc này mới đúng. Hoàn toàn không thể tìm thấy gã ta..

Vừa nghĩ như vậy, ai đó đã dùng ngón tay chọc chọc vào vai gã.

"Này, anh giai, hỏi anh một chuyện được không."

"Cái gì thế, không thấy ông đây đang buồn phiền à!"

Trương Ảnh một giây trước dáng vẻ vẫn đang cau mày ngậm điếu thuốc trong miệng, một giây sau liền dọa đến nỗi nhảy lên, điếu thuốc trong miệng văng ra ngoài.

Tô Diệu đứng ở trước mặt hắn vẻ mặt vô tội, không khỏi kinh ngạc.

Sao cứ như nhìn thấy ma vậy, nhìn mình đáng sợ vậy sao?

Hắn ta còn chưa mở mồm nói chuyện, Trương Ảnh đã đưa ví tiền ra mà không nói gì, "Thực xin lỗi anh, em sai rồi!"

Tô Diệu "..."

Không phải là, những tên trộm này ngày nay đều có tính tự giác như thế chứ?

Chủ động đến mức làm người bị trộm như hắn cũng không dễ gì xử lý được nữa..

Ba người phía sau cũng ba mặt nhìn nhau.

Đây có phải là con hàng đã móc trộm ví của chúng ta không?

Luôn cảm thấy rất thất vọng..

Tô Diệu mở ra ví tiền và đầu tiên là phát hiện ra một giấy chứng nhận ".. Trương Ảnh? Đây là ai, đây không phải của tôi.."

Trương Ảnh vỗ trán một cái.

Đê ca mờ, căng thẳng quá nên đã lấy nhầm ví tiền của mình ra!

Nhưng cũng đã vào trong tay người ta gã cũng không dám đòi trở lại, thế là gã đành phải cười làm lành "Ơ thật có lỗi, thật có lỗi, anh nhìn làm cho em phát hoảng, không để ý lấy nhầm. Cái vừa mới đó coi như là nhận lỗi tặng cho anh, hắc hắc, cái này mới là của anh.."

Thế là gã lại đưa cho Tô Diệu một cái ví tiền.

Tô Diệu "..."

Sao mà lại vẫn còn trả một tặng một nữa nhể?

Có cảm giác như chiếc ví bị rơi xuống sông khi băng qua sông, thần sông hiện lên với ba chiếc ví "Xin hỏi bạn bị rơi ví tiền là ví vàng ví bạc, hay cái ví sắt rách nát này?"

Mấy người bên này vẫn chưa tìm ra cách đối phó với gã này, đột nhiên lúc này ở giữa lại là bất ngờ xảy ra dị biến.

Ánh sáng xanh lam xé tan màn đêm đen tối, như thể Zeus ném mạnh xuống ngọn giáo sấm sét huyền thoại.

Tia sét rơi xuống giữa mấy người mà không hề báo trước, bắn tung tóe như nước, phóng ra vô số dòng điện, với trùng kích màu xanh lam trong suốt.

Mọi người có mặt ở đây đều không chuẩn bị trước trùng kích, có cảm giác như bị cuốn vào một cơn lốc có dòng điện. Kích thích của dòng điện mang đến cảm giác tê dại dữ dội, ngay cả cảm giác đau đớn muốn ngã xuống đất cũng không rõ ràng.

Ba người xuất hiện dưới ánh đèn đường nhấp nháy mờ ảo cách đó không xa.

Cầm đầu là một gã cẩu thả, thân hình tương đối cường tráng, vạm vỡ, tư thế và tướng mạo hiển nhiên giống như cái loại thanh niên cuồng nhiệt kia. Vô số con rắn điện cực nhỏ đang quấn lấy anh ta, và có vẻ như tia sét vừa rồi chính là năng lực của anh.

Nhìn thoáng qua, Tô Diệu đã nhận ra người đó là ai.

Dù sao không chỉ vẻ ngoài này là có thể nhận ra, mà cả năng lực Lôi Điện hệ này, độ uy lực mạnh như vậy, dường như cũng là người duy nhất trong cuộc thi này mà thôi.

Lôi Kinh Hàng, Dị Năng Giả Lôi Điện hệ, đến từ đội đại diện Dự Châu, được biết đến là một trong những học viên "Mạnh nhất" trong năm nay.

Mà hai người đứng sau anh ta đương nhiên là Lưu Vũ Triệt và Tín Kỳ Chá.

Bọn họ là đội đại diện Dự Châu.

"Mày cái tên trộm vặt này thật sự khiến ông đây dễ tìm đấy nhỉ." Lôi Kinh Hàng đút hai tay vào túi quần, nhoẻn miệng cười đi về phía trước.

Lưu Vũ Triệt, một nam sinh cao và gầy, thì thầm ở phía sau, "Đại ca, sử dụng năng lực của mình ở bên ngoài đấu trường.. có phải là không được hay sao?"

"Hả? Không thành vấn đề chuyện vặt thôi." Lôi Kinh Hàng sốt ruột xua tay, "Sẽ giải quyết rất nhanh thôi."

Sau khi nghe điều này, chắc chắn Tô Diệu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Điều này có nghĩa là tên trộm vặt to gan trước mặt hắn ta không chỉ móc được ví của Tô Diệu và đội viên của hắn ta, mà còn cả đội đối diện. Mà thật không may, khi người bên kia tìm thấy thông qua một số thủ đoạn nào đó, tình cờ thấy rằng bọn hắn đang trộn lẫn với nhau, vì vậy bọn họ mặc nhiên cho rằng bọn hắn là một băng nhóm.

Nhưng đó chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, không có gì to tát cả. Cứ giải thích một cách thản nhiên là xong. Khi những chiếc ví còn lại được trả lại từ tay tên trộm vặt, Tô Diệu cũng không ngại khi giao tên trộm này cho đội đối phương xử lý..

Tuy nhiên, hắn đang nghĩ như vậy, một bóng người ở bên hắn lao ra, nhanh đến mức hắn còn không có cơ hội ngăn cản.. hoặc cho dù có ngăn cản cũng vô dụng.

Bởi vì chính Hậu Tinh Đào xông lên, nói đúng ra, anh ta không thuộc về đội của hắn.

Trước đây ở tỉnh Kinh Sở, Hậu Tinh Đào thường đi đến nhiều nơi khác nhau để tìm những thí sinh nổi tiếng thách đấu lẫn nhau. Anh ta có một nỗi ám ảnh sâu sắc về việc chiến đấu chống lại kẻ mạnh, tương tự như Võ Si truyền thống ở Cổ Võ vậy.

Vì lúc này đây là đối phương ra tay trước, anh tự nhiên không có để vuột mất cơ hội này.

Không cần quan tâm anh ta hiểu lầm hay không hiểu lầm, cứ đánh trước một trận rồi nói!

Tuy nhiên, chưa kịp đối mặt nhau, trong nháy mắt Hậu Tinh Đào đã chật vật bay ngược trở về với tốc độ nhanh hơn..

Không ai trong số ba đối thủ làm được bất cứ điều gì, và thậm chí có thể không ai kịp phản ứng lại với cuộc tấn công bất ngờ tốc độ cao của anh ta.

Vừa mới trong nháy mắt Tô Diệu thấy được, Tô Diệu là đụng phải dòng điện phóng xạ ra từ mặt ngoài thân thể của Lôi Kinh Hàng. Vô số dòng điện xung quanh anh ta dường như không chỉ để đẹp mắt mà thôi, hơn nữa còn có chức năng phòng thủ tự động, giống như một kết giới vô hình.

Nhưng đòn tấn công bất ngờ của Hậu Tinh Đào cũng khiến ba người phía đối diện bàng hoàng, rõ ràng là họ không hề nhận ra trước rằng có những Dị Năng Giả trong "Băng nhóm trộm cắp" này.

Thân thể Hậu Tinh Vân nhoáng một cái, chợt lóe lên quỹ đạo của em trai bay ra để đỡ lấy em trai mình.

Cùng một giây, hai cánh tay của Lưu Vũ Triệt rung lên, và không khí xẹt qua quần áo của anh ta, giống như một viên đạn thần công vô hình do chính không khí tạo ra.

Mà bên này Giang Hiểu Nguyệt nâng tay phải của mình lên, tròng mắt như khiên nước từ mặt đất dâng lên, đạn pháo bắn ra vô số tia nước trên tròng mắt, nhưng không xuyên thủng được phòng ngự.

Sắc mặt Lôi Kinh Hàng phát lạnh, điện quang quanh thân bỗng nhiên sáng lên một đoạn. Anh ta giơ tay phải lên như thể muốn tung ra một loại kỹ năng thức tỉnh nào đó, nhưng rồi cổ tay anh ta bị năm ngón tay bằng sắt thép giữ chặt.

Tô Diệu tay phải mặc giáp đỏ đen, năm ngón tay ấn dòng điện vào cổ tay đối phương, nhẹ giọng nói: "Bình tĩnh đi, chúng ta là người một nhà cả, chỉ là hiểu lầm một chút thôi."