Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 57: Quá Quen Rồi



Một ngày sau, nhóm Dị Năng Giả từ trường trung học cơ sở số hai thành Bắc bắt xe buýt do nhà trường sắp xếp đến địa điểm tổ chức cuộc thi.

Trường chỉ bố trí một xe buýt duy nhất vì không có nhiều thí sinh.

Trước hết, các học sinh lớp mười cấp ba về cơ bản đã bị loại trong quá trình kiểm tra, trừ khi thực sự là những thiên tài có năng khiếu đặc biệt, thì hầu hết các tân sinh lớp mười đăng ký đều có tâm lý đi dạo một vòng để tham gia cuộc vui.

Trong trường hợp này, nhà trường đương nhiên không thể có khả năng cho họ vào danh sách đề cử.

Sau đó những Dị Năng Giả có kiểu "Nói chuyện với cá", thoạt nhìn tưởng như vô dụng, nghiễm nhiên sẽ bị nhà trường từ chối.

Mặc dù một Dị Năng Giả Sức mạnh hệ thuần túy như Tô Diệu ở trên sân thi đấu ăn thiệt thòi, nhưng tốt xấu quả thực hắn ta có sức chiến đấu phi thường. Với hạn ngạch dồi dào, nhà trường không ngại cho hắn ta một cơ hội. Nhưng năng lực như "Nói chuyện với cá" thì vẫn hay là bỏ đi..

Kết quả là người cuối cùng đến chuyến xe này tổng cộng chỉ có hơn chục người mà thôi.

Khi Tô Diệu lên xe, hắn quan sát một lúc, trong xe căn bản không có gương mặt quen thuộc nào, nói chính xác hơn là hắn dường như không quen ai ngoại trừ Giang Hiểu Nguyệt, người rất nổi tiếng trong trường.

Thật ra thì, theo nghĩa nghiêm khắc mà nói, Giang Hiểu Nguyệt không thể nói là biết, bởi vì Tô Diệu đoán chừng cô ấy có lẽ cũng không biết chính mình.

So với trong thành phố, khoảng cách vẫn còn hơi xa, sau hơn năm mươi phút lái xe, cuối cùng bọn họ cũng xuống xe bên ngoài cửa khách sạn.

Thầy giáo dẫn dắt đội cũng được cho là Dị Năng Giả, trước khi xuống xe đã nhấn mạnh với mọi người rằng trong quá trình thi đấu nếu không có tình huống gì đặc biệt thì tất cả không được rời quá xa khách sạn. Coi như thật sự là có việc gấp cũng nhất định phải xin báo cáo chuẩn bị, nếu không sẽ bị xử lý là bỏ cuộc.

Sau vài câu giải thích ngắn gọn, thầy giáo tuyên bố giải tán, mọi người vào bàn lễ tân ở sảnh để nhận thẻ phòng, kéo vali lên tầng và ổn định chỗ nghỉ.

Nhà trường rất hào phóng cho cuộc thi này vì đã đặt một phòng riêng cho mỗi thí sinh, điều này đảm bảo rằng thí sinh có thể có một môi trường độc lập đủ yên tĩnh để điều chỉnh và nghỉ ngơi sau trận đấu.

À.. theo ý định ban đầu của trường thì nên là như thế này.

Chỉ là sự thật luôn có thể có bất ngờ.

Tô Diệu lên phòng, không bao lâu sau khi cẩn thận thu dọn hành lý, chuông cửa phòng vang lên.

Có linh tính không tốt, Tô Diệu vừa mở cửa ra, thì chỉ thấy hai anh em tốt của mình là Trương Tường và Ngô Dật Tranh xuất hiện ở ngoài cửa, ngẩn người, cười ngu ngốc không ngừng.

Cô gái sống ở phòng bên cạnh tình cờ mở cửa bước ra khỏi phòng vào lúc này, cô quay đầu lại trong vô thức, chỉ thoáng nhìn thấy hai người đàn ông thô bạo chặn cửa phòng Tô Diệu, trên mặt họ nở một nụ cười bất hòa ngu ngốc.

Cô gái sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngay lập tức lui vào trong phòng, vội vàng đóng cửa lại, giống như dùng hành động nói "Tôi không nhìn thấy gì cả".

Tô Diệu nhìn chằm chằm.

Hai đứa cậu muốn vào thì vào ngay đi, đừng có nở một nụ cười gây hiểu lầm và khốn nạn như vậy được chứ?

Hắn thở dài và cho hai tên dở hơi này vào phòng.

Thật ra Tô Diệu cũng đã đoán được cảnh tượng này từ lâu, dù sao cũng là trong ngày nghỉ, hắn dự đoán nếu không bận rộn gì thì hai người bạn thân này nhất định sẽ qua, trường cũng không cấm người thân bạn bè đến cổ vũ cho thí sinh.

"Nghe nói hôm nay cậu tới địa điểm bên này. Hai đứa tớ sáng sớm liền đặc biệt đi đến cổ vũ cho cậu." Trương Tường vỗ vỗ vai Ngô Dật Tranh, "Đừng quá xúc động, chúng ta là ai, là ai chứ? Giữa anh em không có gì phải khách sáo! Đừng ngần ngại hãy cứ bảo cho tớ biết nếu cậu cần sự giúp đỡ gì, tớ sẽ bảo Lão Ngô giải quyết thay cho cậu.."

Ngô Dật Tranh nghe nửa đoạn trước còn liên tục gật đầu, nhưng nghe đến cuối cùng rất nhanh liền nhận ra được là có gì đó không đúng "Chờ một chút, cái gì gọi là để cho tớ giải quyết chứ hả? Thế cậu làm ăn gì?"

"Tớ phụ trách chỉ huy điều hành!" Trương Tường nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Có quản sự phải có chạy việc, tớ chính là cái người quản sự kia còn cậu chính là cái tên chạy việc.."

Mắt nhìn thấy hai người lại có vẻ chuẩn bị chèn ép, Tô Diệu không khỏi khe khẽ thở dài.

Trên thực tế, hai người này đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt để đến giúp đỡ hắn ta, hắn vẫn rất là biết ơn, dù sao cũng là một trong số ít bạn bè của mình, nhưng hy vọng hai tên dở hơi này có thể giúp đỡ? Thì đó là tắm rửa và đi ngủ càng sớm càng tốt.

Tô Diệu tự hỏi nếu mang theo một con Husky đến đây, có lẽ nó còn tốt hơn hai người bọn họ..

Tuy nhiên, không phải là nữ chính sẽ đến đây theo thông lệ các câu truyện truyền thống sao? Lẽ nào hai cái con hàng này là nữ chính sao?

Đang lúc nghĩ như vậy tiếng chuông cửa lại vang lên.

Tô Diệu lại đứng dậy mở cửa lần nữa, không có gì ngạc nhiên, lần này chính là Nguyệt Khả Tuệ xuất hiện.

"Xin lỗi vì đã đến muộn." Tiểu cô nương tỏ vẻ ngượng ngùng, "Chúng ta vốn dĩ đã hẹn cùng nhau đi chơi, nhưng tớ là người bị mù đường nửa ngày không tìm được đường đi.."

Ngô Dật Tranh đang cùng Trương Tường giằng co vẫn có thời gian, kỳ quái hỏi: "Hả? Cậu không đi taxi tới sao? Làm sao mà vẫn có thể lạc được chứ?"

"Bởi vì tài xế nói không phải xe taxi và cũng không biết đường đến đây, nên nhờ điện thoại di động điều hướng chỉ cho tớ." Mặt Nguyệt Khả Tuệ hơi đỏ, "Kết quả là tớ vẫn cứ dẫn sai đường. Cuối cùng tài xế giúp tớ xem lại. Nói với tớ rằng điện thoại đã bị cầm ngược rồi, bản đồ nên được xem theo chiều ngược lại.."

Tô Diệu.. nhất thời không biết làm thế nào lại có thể chui ra được cái lứa này.

Bản đồ có thể cầm ngược khi ai đó đang thực sự điều hướng chỉ đường sao? Chỉ e rằng không phải bộ phim hoạt hình vui nhộn mới có cốt truyện như vậy à?

Cuối cùng, nghe thấy Trương Tường vung tay lên cao hứng, "Ơ, thật trùng hợp! Tớ cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi! Bản đồ di động và những thứ khác quá khó hiểu.."

Tô Diệu "..."

Được thôi coi như hắn chưa có nói gì.

Có vẻ như hắn vẫn là ếch ngồi đáy giếng, cần phải biết Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên.

Sau đó tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Tô Diệu ánh mắt lại nhìn qua lần nữa theo tiếng chuông cửa.

Lần này lại là sao nữa đây?

Có vẻ như tất cả những người đáng lẽ phải đến cũng đã đến rồi. Lần này lẽ nào lại là bố mẹ của mình à?

Có lẽ là không. Vì vòng sơ loại không mở cửa cho khán giả, Tô Diệu đã nói với bố mẹ mình rồi, rằng họ sẽ đến xem và cổ vũ trận đấu cho đến khi hắn vào bán kết.

Vì vậy lần này còn có thể là ai?

Tô Diệu vừa mở cửa ra, phát hiện lúc này ngoài cửa là một người đàn ông to lớn mình không quen biết, cùng hai anh em nhỏ thó như chú ngựa con theo sau.

Cái con hàng này cao hơn một mét chín, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, khi đứng đó gần như chắn gần hết cửa.

Tô Diệu đã gặp qua những người này, ngay trên xe buýt khi họ đến.

Dù không biết tên nhưng họ cũng là thí sinh của trường trung cấp số hai thành Bắc và là cựu học sinh của trường.

Chẳng qua chỉ là loại không giống như một người tốt.

Quả nhiên, con hàng này dùng thân chặn cửa, tiến lên một bước với khí thế của một kẻ xấu xa, hung hăng hỏi: "Ê, nhóc con mày là Tô Diệu đúng không?"

"Là tôi, sao vậy?"

Gã to lớn khịt mũi, "Tao có nghe nói về mày, về việc mày đã đánh bại kẻ thù mạnh. Nhưng tao muốn nói, đó chỉ là may mắn! Trường học của chúng ta danh ngạch rất quý giá, loại Sức mạnh hệ phế vật như mày là không có hi vọng. Hiện tại nếu như thức thời tiếp theo trong trận đấu nên phối hợp một chút với ông đây, đem cơ hội nhường lại cho người có hi vọng.."

Hai anh em dở hơi đằng sau nghe xong là biết có người đến gây chuyện, lập tức liền nhảy qua.

Chỉ thấy Trương Tường và Ngô Dật Tranh hai người lập tức tiến lên chặn trước mặt Tô Diệu, với vẻ mặt "Đại ca làm gì tìm ai?"

"Ai yo, đến gây chuyện à, e rằng là không biết đến sự lợi hại của anh Tô chúng ta hả." Trương Tường chỉ chỉ vào người đàn ông cường tráng, "Tôi nói cho bạn biết này, bạn e rằng là chưa từng nghe qua câu nói này-- ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.."

Tô Diệu cứng họng "Được rồi coi như xong rồi đi."

Hắn sợ rằng Trương Tường sẽ có thể giết người ngay tại chỗ hơn là sau khi biểu diễn.

Lại nói, người ta cũng không phải thật đến để gây chuyện.

Đều là những năm 2020 rồi, ngay cả các nhà biên kịch sảng văn cũng không dám thuê một nhân vật phản diện đeo mặt nạ như vậy để làm người xấu những ngày này.

Quả nhiên ba người ở ngoài cửa cười tủm tỉm.

"Thật có lỗi thật có lỗi, chúng tôi chỉ muốn có toàn bộ phần phát biểu mở đầu ấn tượng." Anh chàng to lớn cười toe toét, đưa lòng bàn tay to ra. "Đây dường như là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của chúng ta. Tôi đã nghe đến tên của bạn, nhưng tôi sợ xấu hổ bằng cách gõ cửa để chào.."