Trên thực tế, cùng thời điểm Hình Sở từ bỏ cuộc thi và lựa chọn cách bỏ cuộc, thì những tình huống tương tự liên tục xuất hiện khắp khu vực.
Chỉ trong vòng mười phút, hơn hai mươi người chơi đã từ bỏ cuộc thi. Tình huống của họ tương tự như Hình Sở bị bao vây bởi hơn một con quái vật, và sau đó tuyệt vọng phát hiện ra rằng nó được coi là một con Thủy Quỷ "Yếu nhất trong không gian này". Bọn họ đều không thể xử được.
Tuy nhiên, ban tổ chức đã sớm coi như chuyện thường ngày ở huyện. Hệ số mức độ khó khăn của không gian Rừng Rậm quả thực là như thế này, kỳ thực sẽ có một lượng lớn người chơi bị loại vào ngày đầu tiên của mỗi trận thi đấu, chỉ là những hình ảnh sơ bộ chưa từng được công khai nên nhiều người không biết mà thôi.
Lúc này ở cứ điểm không gian Rừng Rậm, bên trong phòng điều khiển chính, vô số màn hình đang đồng thời phát hình ảnh thời gian thực của các khu vực khác nhau trong khu vực thi đấu. Một số nhân viên đang ở trong phòng điều khiển chính để theo dõi thời gian thực và điều động kịp thời các chiến sĩ Dị Năng Giả trong khu vực thi đấu để tiến hành hỗ trợ cứu viện.
Nhìn thấy từng học sinh lần lượt bỏ cuộc thi đấu trên màn hình, một nhân viên không khỏi lẩm bẩm: "Tôi nói rồi, "Rừng Rậm" thực sự là quá khó đối với những học sinh này? Rốt cuộc.. đây không phải là nơi mà bọn họ nên đến vào giai đoạn này."
"Bởi vì chính là như thế, thì mới có nghĩa là tuyển chọn chứ."
Khi những lời này vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía bàn của trọng tài Sở Mặc Hoàn.
Thực ra, nếu ông ấy cứ im lặng không nói chuyện, mọi người vẫn cứ nghĩ là ông ấy đang gục trên bàn mồm chảy nước miếng..
Lúc này, vẻ mặt uể oải lại không nghiêm túc của ông chú đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta có chút ngứa cả mắt.
Sở Mặc Hoàn hừ một tiếng "Nếu như đem một lũ nhóc con kéo vào bên trong Hoang Nguyên đủ tay đủ chân một lần mà có thể giết Goblin, thì cái cuộc thi này không bằng đừng làm nữa cho xong."
Các nhân viên nhìn nhau.
Có người thì thào nói: "Nhưng cho dù nói như vậy, mức độ khó khăn lớn của Rừng Rậm cũng hơi quá, cũng không phải chuyện học sinh bình thường có thể gánh vác được.."
Trên thực tế, đây không phải là ý kiến của riêng anh ấy, đây cũng là một điểm mà ban tổ chức của Kinh Sở đã bị nghi ngờ trong nhiều năm. Nhiều người cho rằng Rừng Rậm chỉ đơn giản là địa ngục cho những Dị Năng Giả phổ biến ở cấp F, và điều đó hoàn toàn không phù hợp để được sử dụng như một địa điểm kiểm tra đánh giá.
Nhưng rõ ràng, ông chú Sở Mặc Hoàn không nằm trong số đó.
"Chả sao ca." Ông hừ một tiếng nói: "Dù sao mục tiêu của vòng sơ loại cũng chỉ là tám học sinh đứng đầu thôi, phải không? Vậy thì chỉ cần tám người xuất hiện cuối cùng là đủ, cho dù những người khác đều bị loại thì cũng chả sao cả."
Nói đến chủ đề này, ông chú hiếm khi vẻ mặt phai nhạt sự lười biếng mà trở nên nghiêm túc hẳn.
"Trận chiến của Dị Năng Giả không phải là trò chơi của một đứa trẻ." Ông ta nhìn những thí sinh đang vật lộn trên màn hình, và nói đầy ẩn ý, "Có thể nhận ra điều này càng sớm thì càng tốt. Nếu như cứ mang thái độ lỗ mãng như vậy mà bước lên chiến trường, thì bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày hại chết chiến hữu cùng đồng sinh cộng tử.
Nếu đủ may mắn, họ thậm chí có thể đủ may mắn để nhìn người bạn thân nhất của mình chết trong vòng tay của họ và cảm thấy dấu vết cuối cùng của nhiệt độ cơ thể anh ấy dần biến mất trong vòng tay của họ.
Lúc đó họ sẽ hiểu, sẽ tỉnh ngộ, sẽ hối hận nhưng đồng thời cũng đã quá muộn màng. Vì quá khứ.. đã trở thành quá khứ, và không ai có thể thay đổi được, dù có tiếc nuối đến mấy".
Nói xong những này, Sở Mặc Hoàn ngậm miệng lại, trầm mặc nhìn màn hình một lúc lâu không lên tiếng.
Ông không nói gì và những người khác cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh
Không khí trong phòng điều khiển chính đột nhiên trở nên nặng nề như chì đặc.
Qua một hồi lâu, vẫn là Sở Mặc Hoàn phá vỡ trầm mặc.
Giọng điệu của ông ta thay đổi trở lại vẻ ngoài thoải mái và lười biếng trước đây.
"Có điều nha, cũng đừng vì cái lũ nhóc con kia mà lo lắng." Ông khịt mũi, "Không gian Rừng Rậm, đối với bọn nó bên trong đại đa số mà nói thì cũng là có chút khó đi. Nhưng mà cũng đừng quá coi thường cái đám tiểu quỷ kia, nếu không thì có thể là sẽ bị chấn động ngạc nhiên đấy."
* * *
Đồng thời, ở phía bên kia trong không gian Rừng Rậm.
Cây cổ thụ cao sừng sững, ánh mặt trời chiếu rọi từ tán lá xanh mướt, một bóng Thủy Quỷ đang lơ đễnh dưới bóng cây ngoài rìa nắng, trông như đang hóng gió.
Tô Diệu ngồi xổm lưng chừng trên một cành cây cổ thụ rậm rạp cách đó không xa, cẩn thận quan sát và phân tích thông tin tình báo đã có trong tay.
Theo như ban tổ chức cuộc thi đã giới thiệu, thì Thủy Quỷ là loài yếu nhất và dễ dàng nhất trong không gian Rừng Rậm, nhưng ngay cả như vậy, Tô Diệu cũng không lập tức phát động tấn công.
Thu thập thông tin tình báo nhiều nhất có thể để hiểu được đối thủ, quan sát địa hình và lập kế hoạch đều là những chuẩn bị cần thiết trước khi bạn chính thức bắt đầu. Đặc biệt là khi bạn ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ và đối mặt với một giống loài mới, bạn không thể không cần sự cẩn thận.
Sự thật đã chứng minh cẩn thận vẫn là cần phải có.
Tô Diệu phát hiện ra rằng cái con Thủy Quỷ này nhìn hình như cũng không có ngốc nghếch như vẻ bề ngoài của nó như thế. Mặc dù nó trông giống như một thây ma không có mục đích, Tô Diệu nghiêm túc nghi ngờ rằng nó thực sự có thể rất thông minh và thậm chí là còn bố trí chiến thuật.
Bởi sau khi thay đổi nhiều góc độ và tìm kiếm một vài boong-ke để quan sát, hắn mới ngỡ ngàng nhận ra con Thủy Quỷ tưởng như lạc đàn này lại có hai đồng bọn ẩn nấp sau những bụi cây xung quanh.
Mặt khác hai con Thủy Quỷ còn lại đang ẩn nấp trong hai boong-ke từ nhiều hướng khác nhau, chúng không chỉ ẩn mình mà còn có tầm nhìn tuyệt vời để quan sát hành động của đồng bọn trong nhất cử nhất động.
Tô Diệu cảm thấy sắp xếp vị trí như vậy không thể là sự trùng hợp được.
Đưa ra một giả định táo bạo, Tô Diệu suy đoán rằng những con Thủy Quỷ đang đi vòng quanh khu vực thi đấu có thể đã nhận ra được tình huống của chúng.
Chúng được sử dụng như đá mài dao cho học sinh con người, và chúng bị coi như là con mồi.
Bị con người săn lùng, bị truy đuổi và biến thành đá nguyên năng thạch trong ba lô của học sinh, cuối cùng nó được chuyển thành một phần của vô số điểm tích lũy rồi trở thành một con số trên bảng thống kê.
Những con Thủy Quỷ này không phải là con người, nhưng có lẽ chúng đủ thông minh để nhận ra điều này.
Chúng thậm chí còn đủ thông minh hơn để học cách bố trí bẫy, lần lượt đề phòng những con người có ý định sử dụng chúng làm đá mài dao. Bọn chúng thả một con Thủy Quỷ lạc đàn làm mồi nhử để thu hút mọi người đến dẫm vào bẫy, còn những con đồng bọn khác có nhiệm vụ quan sát tình hình ở nơi ẩn nấp.
Nếu một con người phát hiện ra con Thủy Quỷ "Lạc đàn" và tiến tới chiến đấu với nó, thì hai con Thủy Quỷ khác trong bóng tối sẽ có cơ hội để quan sát trong bí mật.
Nếu thực lực của người tới không mạnh, một con Thủy Quỷ đủ sức đối phó thì hai con đồng bọn sẽ án binh bất động, còn con Thủy Quỷ làm mồi nhử sẽ có nhiệm vụ giải quyết rắc rối.
Nếu chúng đánh giá rằng sức của người đó quá mạnh cấp bậc không thể đối phó được, chúng sẽ âm thầm rút lui và cố tình tránh né người đó bằng cách lợi dụng sự hấp dẫn mà đồng bọn chúng đang gây chú ý.
Và nếu người tới chỉ mạnh hơn con Thủy Quỷ mồi nhử một chút, nhưng không vượt quá khả năng của chúng, thì hai con Thủy Quỷ phục kích sẽ nhân cơ hội mà đánh lén.
Bọn chúng có tổ chức, có chiến thuật, có phối hợp.
Tựa như đàn sói, làm cho người không rét mà run.
May mắn thay, Tô Diệu đã không lao lên quá vội vàng khi lần đầu tiên phát hiện ra con Thủy Quỷ "Lạc đàn", nếu không đã bị hai con hồ ly khác lẻn tấn công phía sau hắn ta giữa trận chiến, thì ngay cả một cao thủ cũng không chừng sẽ lật úp trong rãnh nước.
Có điều như là đã sớm dò xét tra ra bố trí của bọn chúng, đằng sau sẽ dễ nói hơn.
Tô Diệu ngồi xổm lưng chừng trên một chỗ cao, lấy ra con dao găm hợp kim do ban tổ chức cuộc thi cung cấp. Đồng thời tâm niệm vừa động, một chiếc băng tay màu đỏ và đen đã phủ lên vai hắn ta dọc theo cánh tay.