Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 72: Đi Lạc Vào Khu Vực Cấm



Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt đếm và phân chia chiến lợi phẩm, thời gian cũng đã đến ba giờ rưỡi chiều rồi.

Không còn thời gian nghỉ ngơi, hai người liền phải tiếp tục lên đường.

Vị trí này gần rìa khu vực thi đấu, đồng thời cũng là nơi ở tập trung của bọn Thủy Quỷ, thuộc khu vực thường xuyên xuất hiện của quái vật Thứ Nguyên nên rõ ràng đây không phải là nơi thích hợp để qua đêm.

Họ phải quay trở lại tuyến đường ban đầu càng sớm càng tốt, cố gắng tìm một điểm dừng tốt trước khi trời tối, nếu không có thể hơi nguy hiểm vào ban đêm.

Điều đáng mừng là họ đã kiếm đủ điểm tích lũy, ngày mai là ngày cuối cùng của trận đấu, chỉ cần về nhất trong ngày đó thì về cơ bản là họ đã lọt vào tứ kết.

Trải qua quãng đường hơn hai mươi phút, cuối cùng cả hai cũng tìm được một chỗ dừng chân không tệ lúc gần bốn giờ, tuy cũng là ở trong rừng nhưng tương đối trống trải, đường kính khoảng hơn hai mươi mét. Thậm chí có kẻ địch trong rừng họ cũng có đủ thời gian để phản ứng lại.

Mặc dù đến bốn giờ có lẽ hơi quá sớm, nhưng sau một ngày chiến đấu hai người đều có phần mệt mỏi, cũng không biết có tìm được chỗ nghỉ ngơi thích hợp tiếp theo hay không nên quyết định tối nay sẽ đóng quân ở đây.

Đầu tiên, bọn hắn cần ăn một chút gì đó.

Hoạt động chiến đấu tiêu hao năng lượng, ăn uống là phương tiện bổ sung năng lượng rất quan trọng, bọn hắn đã lâu không ăn gì kể từ sáng nay, hiện tại đang cần bổ sung gấp.

Giang Hiểu Nguyệt cởi ba lô ra, mở ngăn để thức ăn và kiểm tra lượng thức ăn dự trữ còn lại của mình.

Thịt khô, hạt, thanh năng lượng..

Lương khô hình như không còn, tựa hồ là đêm qua đã ăn hết rồi.

"Ê."

Cô nghe thấy tiếng gọi của Tô Diệu quay lại nhìn hắn, Tô Diệu giơ tay ném một túi lương khô nhỏ, cô đưa tay bắt lấy.

"Hôm qua bạn ăn hết lương khô rồi hả?" Tô Diệu cười, "Tớ còn có hai túi."

"Tớ vẫn còn đồ ăn." Giang Hiểu Nguyệt nói.

"Không sao đâu cứ giữ lấy đi, coi như là khao, dù sao hôm nay bạn xuất lực cũng tương đối nhiều." Tô Diệu xua xua tay, "Bạn cứ coi như là báo đáp công ơn đi. Nên khi gặp lại ở trận tứ kết, thì tớ cũng sẽ có thể không cần nương tay."

Giang Hiểu Nguyệt không có nói thêm nữa, chỉ yên lặng cất đi.

Tô Diệu thẳng cho đến thời điểm trước khi sự việc xảy ra mới nhận ra rằng có điều gì đó không đúng.

Từ lúc nhận ra sự bất thường cho đến khi ra tay, hắn ước tính khoảng thời gian phản ứng không quá 0, 1 giây.

Một bàn tay ấn vào dây đeo của chiếc ba lô hắn vừa cởi ra.

Tô Diệu không biết tên kia đến từ đâu, cảm giác như có một bàn tay vươn ra từ khoảng không vô hình, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ phía sau hắn, giống như một cô hồn dã quỷ lang thang ở trong rừng.

Nhưng Tô Diệu phản ứng cực kỳ nhanh, liền vỗ vào cổ tay của đối phương, cắt đứt sức mạnh của đối phương, đồng thời rút dây đeo ra khỏi tay đối phương.

Nhưng trong giây tiếp theo, hàn mang chiếm trọn tầm nhìn của hắn ta bằng ánh sáng màu bạc, có thể đó là một con dao ngắn, có thể đó là một con dao găm.. Hắn không thể nhìn rõ từ góc nhìn của mình.

Tô Diệu bất đắc dĩ phải tạm thời buông cổ tay người đó ra, đồng thời chân trái bay lên đá trúng đối thủ, nhưng người đó cũng nhanh nhẹn và xảo quyệt, lùi về phía sau ẩn nấp, tiếp sau đó bước được hai bước nhảy lên lùi ra ngoài xa vài mét.

Người đó ngồi xổm trên mặt đất, cười lạnh thăm dò hắn.

Đó là một nam sinh có mái tóc xoăn màu vàng, trên mặt có nụ cười quái dị, trông đơn giản giống như một kẻ đầu đường xó chợ tiêu chuẩn, tóm lại dáng dấp không giống người tốt.

Đương nhiên, việc mà anh ta làm cũng không giống như là nhân vật chính diện cho lắm.

Nếu vừa rồi Tô Diệu phản ứng chậm, ba lô của hắn hẳn là bị tên này lấy đi mất, cũng có nghĩa là hắn có thể nói lời chia tay vòng sơ loại ngay lập tức.

"Rất lợi hại nha." Tên tóc vàng nói, "Thật kỳ lạ khi tôi không thấy bạn trong danh sách ứng cử viên tiềm năng. Không có nhiều người thoát khỏi cuộc tấn công lén lút của tôi đâu".

Tô Diệu vẫn duy trì một khoảng cách, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Tên này hơi mờ ám.

Thông qua hiệp đấu ngắn ngủi có thể thấy được chiến pháp của đối phương không hề yếu, tuy rằng không được như Tô Diệu, nhưng có thể coi là tốt nhất trong số các thí sinh.

Nhưng điều cần đề phòng lúc này là năng lực của tên này.

Năng lực của Dị Năng Giả thiên kì bách quái, trong đó có một số năng lực đặc biệt thích hợp cho người nhìn thấy người đã chết. Dưới tình huống thiếu hiểu biết thì không lạ khi kẻ mạnh bị kẻ yếu phản sát giết chết bằng những kỹ năng đặc biệt.

Chỉ cho đến khi đối phương gần sát tới sau lưng mình, Tô Diệu đều không có phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, kém chút đã trúng kế của anh ta.

"Vậy năng lực của bạn," Tô Diệu không trả lời câu hỏi đó của tóc vàng mà ngược lại hỏi, "Đó có phải là loại năng lực ẩn nấp tương tự như ngụy trang quang học không?"

Giống năng lực tàng hình như tắc kè hoa, kết hợp với kỹ năng thức tỉnh có thể ẩn giấu hơi thở, thậm chí là cả nguồn dao động nguyên năng. Cuối cùng là thêm chiến pháp khinh thân có thể di chuyển âm thầm lặng lẽ, đến và đi không dấu vết, về cơ bản trở thành một sát thủ tuyệt mệnh đến không thấy bóng đi không thấy người.

Tóc vàng không trả lời, nhưng Giang Hiểu Nguyệt đã trả lời thay cho hắn ta.

"Phùng Kỳ Nham ở Hoàng Châu trường trung học mười bốn có đúng không?" Giang Hiểu Nguyệt bước lên, "Thức tỉnh năng lực là tàng hình."

Nam sinh tóc vàng cười "Tên của tôi thế mà bạn cũng đã nghe qua? Vậy tôi thật sự là được sủng ái mà lo sợ rồi."

"Năng lực của bạn rất thích hợp để sinh tồn trong không gian Thứ Nguyên. Nhiều người lạc quan tin tưởng rằng bạn có thể vào tứ kết." Giang Hiểu Nguyệt bình tĩnh nói.

"Vậy thì "Nhiều người" có thể là nói đúng đấy." Phùng Kỳ Nham mỉm cười, "Cái khác tạm thời không có nói đến, nhưng tôi phải chắc chắn nằm trong được tám vị trí cao nhất trong cuộc thi này."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Tô Diệu.

"Nhưng còn thật là khiến người ta ngạc nhiên nha, thân là một trong những thí sinh triển vọng nhất trong cuộc thi này, thế mà bạn lại nguyện ý mang theo một tên vô danh tiểu tốt để hành động cùng nhau."

Vừa nói, mắt anh vừa lóe sáng.

"Hay là nói.. Các bạn quen biết nhau?"

"Đây là một câu chuyện dài." Tô Diệu nói, "Đó là một câu chuyện rất dài. Tôi có nên bắt đầu lại từ đầu không?

Trong khi hắn trì hoãn nói, hắn ta đang nhanh chóng đánh giá tình hình trong lòng.

Năng lực của Phùng Kỳ Nham là tàng hình, hơn nữa từ lúc nãy giao thủ qua xem ra anh ta có sở trường là một loại chiến pháp khinh thân nào đó, tốc độ rất nhanh. Nếu lao lên ở khoảng cách này, đối thủ sẽ lập tức rút lui và vào thế tàng hình, tuyệt đối không thể bắt được.

Nhưng đồng thời Tô Diệu cũng đoán được Giang Hiểu Nguyệt có lẽ đang điều khiển nước thấm vào lòng bàn chân Phùng Kỳ Nham thông qua lớp đất dưới chân họ, chỉ cần Giang Hiểu Nguyệt có thể đóng băng anh ta, cho dù anh ta có chạy được thì cũng chỉ là một con cừu non bị làm thịt.

" Tôi biết rằng các bạn đang trì hoãn thời gian, cũng biết rằng các bạn đang suy nghĩ về cách làm sao để tóm được tôi. "Phùng Kỳ Nham khịt mũi," Nhưng không phải tôi mà là các bạn mới phải lo lắng.

"Có ý gì?" Tô Diệu nhíu mày.

Phùng Kỳ Nham không trả lời, nhưng thay đổi cuộc trò chuyện. "Thực ra, tôi lần đầu tiên bước vào không gian này ngày hôm qua, gặp được "Nó" hoàn toàn là một sự trùng hợp.

Năng lực tàng hình của tôi có thể giúp tôi tránh được các giác quan của nó, vì vậy nó sẽ không tấn công tôi. Nhưng đối với những người khác đột nhập vào lãnh thổ của nó.. điều đó thật khó nói.

Nhưng mà, tất cả những người đến đây từ trước đến nay đều là do tôi cố ý lôi kéo, ngoài tôi ra thì thật sự là lần đầu tiên hai người tự mình xông vào nơi này.."

"Bạn đến cùng là đang nói cái gì?"

"Tôi đang nói, các bạn cứ từ từ mà thưởng thức." Phùng Kỳ Nham cười nhẹ, ném bom khói ngay tại chỗ, "Mặc dù đáng tiếc là không có lấy được điểm tích lũy của các bạn, nhưng vẫn là mời các bạn rút khỏi cuộc chơi ở chỗ này đi."

Một đám khói nổ "Bụp", khi tan đi thì Phùng Kỳ Nham đã biến mất.

Sau nửa giây, mặt đất phía sau Giang Hiểu Nguyệt chưa đầy một mét đột nhiên lõm phồng lên.

Giang Hiểu Nguyệt phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức xoay người lại, dòng nước như tròng mắt phút chốc dựng đứng lên, tạo thành một bức tường kết giới trước mặt cô.

Sau đó, một móng vuốt sắc bén xé toạc kết giới, dễ dàng như xé nát một tờ giấy in, những giọt nước bắn tung tóe vào đôi má trắng nõn của Giang Hiểu Nguyệt, kéo theo gió mạnh do móng vuốt đẩy ra. Và mùi hơi thở thối ẩm ướt quyện trong gió.

Cái móng vuốt từ vị trí khoảng cách chóp mũi của cô cơ hồ chỉ có một centimet vồ hụt quét qua.

Nếu như không phải cô đã kịp thời gọi ra dòng nước để ngăn cản trùng kích, thì hiện tại gương mặt xinh xắn của cô ấy đã bị chụp nát mất rồi.

Sinh vật cấp Quỷ!

Bọn họ đã lạc vào lãnh địa của một sinh vật cấp Quỷ.