Tất nhiên, bản thân vụ nổ của nước không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Lãnh Chúa Chồn Đêm cấp Quỷ, nhưng âm thanh của vụ nổ tại thời điểm phát nổ là một đòn chí mạng.
Lãnh Chúa Chồn Đêm thính giác nhạy bén ngược lại lại thành tử huyệt của nó. Vụ nổ dưới lòng đất trực tiếp phá hủy màng nhĩ của nó và cũng lấy đi thính giác của nó. Khi nó xuất hiện trở lại từ mặt đất, cả hai tai đã đầy máu.
Rõ ràng là không có tầm nhìn trong không gian dưới lòng đất, nên nhiệm vụ xác định phương hướng và khóa chặt kẻ thù chỉ có thể bằng tai.
Bây giờ mất thính giác, nó đã không còn có thể tung ra các cuộc tấn công bất ngờ từ lòng đất được nữa.
Ánh mắt của Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tô Diệu trở nên có chút phức tạp.
Cô cũng biết nguyên lý nổ của nước, tác dụng truyền âm ở thể rắn không thể không biết được là kiến thức ở cấp hai. Cô không ngờ rằng Tô Diệu lại có thể nghĩ ra được một chiêu đẹp như vậy.
Không, cô ấy thậm chí trước đó đã không nhận ra rằng "Kẻ thù phân biệt được vị trí bằng âm thanh".
Thành thật mà nói, khi nhìn lại chỉ mất ba đến năm phút từ cuộc chạm trán của họ với Lãnh Chúa Chồn Đêm để tình hình hoàn toàn đảo ngược như lúc này.
Vì là cuộc gặp gỡ tình cờ nên phần lớn tình hình của kẻ địch không thể biết trước được, không thể điều tra và lập kế hoạch trước được. Mọi thứ phụ thuộc vào khả năng phân tích và thích ứng tại chỗ. Ngoài ra, Lãnh Chúa Chồn Đêm bị khuất tầm nhìn và tần suất tấn công cực cao. Bạn rất khó vừa chiến đấu vừa giữ vững suy nghĩ tỉnh táo.
Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy cô không thể làm được, nhưng thiếu niên bên cạnh cô dường như làm được điều đó một cách dễ dàng.
Có vẻ như tất cả những gì hắn ta cần là một khoảnh khắc, một cơ hội và một loạt các giải pháp thiết thực sẽ ngay lập tức được ghi lại trong đầu của hắn.
Có cảm giác như chiến thuật là bản năng trong gen của hắn ta vậy.
"Đóng băng!" Tiếng hét của Tô Diệu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Bây giờ dùng băng của bạn lần nữa!"
Giang Hiểu Nguyệt đã được đưa về thực tại bởi giọng nói của của hắn.
Cô ấy không cảm thấy rằng Tô Diệu có bất kỳ vấn đề gì với việc đưa ra những chỉ thị cho cô ấy, như thể đó là một điều tất nhiên.
Không do dự, Giang Hiểu Nguyệt sử dụng năng lực đóng băng một lần nữa, những tinh thể băng được phóng ra từ chân cô với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và toàn bộ mặt đất bùn lầy lập tức bị đóng băng.
Cả hai ngừng lún xuống, Tô Diệu giẫm lên lớp băng rắn chắc dưới chân, nhảy ra ngoài, cơ giáp kích hoạt, lao thẳng về phía Lãnh Chúa Chồn Đêm cách đó không xa.
Thừa dịp nó bệnh muốn mạng nó!
Lúc này, Lãnh Chúa Chồn Đêm vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau đớn tột cùng vì màng nhĩ đang vỡ tan, thính giác mà nó thường dựa vào để hành động đã biến mất. Hiện tại trong lỗ tai nó chỉ tràn ngập giống như một đàn đoàn ong vò vẽ khẽ kêu ong ong, làm cho nó trông giống như phải mất rất nhiều nỗ lực để duy trì sự cân bằng.
Lại thêm nó trước đó bị Tô Diệu ẩu đả cho một trận thương thế vốn dĩ vẫn chưa thể khôi phục. Ở trạng thái này, không thể tiếp được đòn tấn công của Tô Diệu.
Tô Diệu xông đến trước mặt nó, quyền ảnh giả thoáng, lấy một tay làm động tác giả dẫn nó đưa tay trở về thủ, đường quyền theo sát lấy bỗng nhiên biến đổi, kéo theo gió táp và dòng điện dùng hết sức đánh vào dưới bụng của nó.
Sinh vật cấp Quỷ phát ra rên rỉ lần nữa. Thân thể nó không tự chủ được cuộn tròn lên, miệng há ra ọe ra một ngụm máu tươi.
Tô Diệu giơ tay nắm đấm quét qua, Lãnh Chúa Chồn Đêm vừa vặn nâng cánh tay lên chặn lại, sức lực không tốt chút nào, thân thể bị thương nặng, sức lực càng thêm thiếu sót vội vàng.
Tô Diệu một quyền vung đến, đánh mạnh vào chỗ bên cạnh má nó liên đới cùng với nguyên cả cánh tay của nó, lực đạo đánh cực mạnh làm cho cánh tay nó gần như vặn vẹo biến hình.
Điều này đã đánh bại hoàn toàn sự phòng thủ của Lãnh Chúa Chồn Đêm. Sinh vật cấp Quỷ hoàn toàn bị thu nhỏ thành một thế hệ bao cát mới. Tô Diệu một quyền đưa thân thể nó từ mặt đất bay lên không, đi theo là quyền ảnh bay tán loạn, nước chảy mây trôi liên kích mang đến một chuỗi âm thanh dày đặc theo nhịp bốp bốp bốp, nghe tựa như một cây đàn đang đánh một khúc hân hoan nhiệt liệt.
Sau một màn đấm đó, Tô Diệu ngừng nửa nhịp, nắm chặt tay tích lực, nhằm vào thân thể Lãnh Chúa Chồn Đêm từ giữa không trung rơi xuống, cất bước đạp mạnh, áo giáp xuất lực một hơi nâng lên đến cực hạn, lực quyền như hồng thủy vỡ đê như không giữ lại chút nào bộc phát ra!
Cú va chạm mạnh mẽ giống như xé nát cơ thể của một sinh vật cấp Quỷ vậy. Tác động vật lý trùng kích đáng sợ làm tan vỡ các tĩnh mạch bên trong, vỡ vụn xương cốt nó.
Nó thậm chí đã tắt thở ngay cả khi chưa chạm xuống đất lần nữa.
Giang Hiểu Nguyệt nhìn xác của Lãnh Chúa Chồn Đêm cuối cùng đã có thể hạ cánh xuống đất để nghỉ ngơi, nhìn vết cày dài trên mặt đất do xác chết kéo theo của quán tính, rồi nhìn Tô Diệu, người vẫn giữ động tác đấm.. và bộ giáp đang bao trùm trên cánh tay của hắn ta.
Khói trắng từ từ bốc lên từ đầu nắm đấm của bộ giáp, ánh kim loại phản chiếu trên bộ giáp.
Sau đó cô nhìn thấy bộ giáp trên cánh tay của Tô Diệu tan rã, vỡ thành vô số bộ phận và tản ra tiêu tan trong không khí.
"Được rồi." Tô Diệu thở dài một hơi, mở ra ba lô lấy ra đá nguyên năng thạch.
"Bây giờ, chúng ta nên dọn dẹp một chút."
* * *
Không gian Rừng Rậm, cứ điểm ban tổ chức sự kiện, phòng điều khiển chính.
"Thú vị, thực sự rất thú vị."
Sở Mặc Hoàn đột nhiên phá vỡ sự im lặng, gần như làm mọi người xung quanh sợ hãi.
Đặc biệt là nhân viên gần ông nhất, giật mình đến mức nhảy lên một bước, trong lòng thầm nói, mẹ kiếp ông tỉnh rồi à!
Dường như Sở Mặc Hoàn lúc trước còn đang khoanh tay nước miếng chảy thành sông lúc này đột nhiên giống như điên cuồng đến phấn khích "Đứa nhóc con này thú vị, rất thú vị!"
Các nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.
"Ai vậy?"
"Giang Hiểu Nguyệt." Có người nhỏ giọng thì thào, "Trước khi trận đấu diễn ra, nhiều người dự đoán rằng cô ấy sẽ thể hiện tốt, nhưng lần này cô ấy có vẻ đặc biệt sáng chói mắt. Dùng thủy kích để giết hàng trăm Thủy Quỷ, bây giờ cô ấy lại thắng được cả Lãnh Chúa Chồn Đêm khó nhất ở trong không gian này.."
Có thể là những người khác đã không nhận thấy chuyện đã xảy ra khi Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt chiến đấu chống lại Lãnh Chúa Chồn Đêm vừa rồi, nên tất cả đều cảm thấy đây hẳn là Giang Hiểu Nguyệt, người được coi là cổ vật tiềm năng chiếm công lao chủ yếu.
Tuy nhiên, trên thực tế, Sở Mặc Hoàn có thể nhìn thấy rõ ràng.. Mặc dù dường như lúc nào ông ta cũng như đang ngủ.
Giờ phút này, xem ra ông rốt cuộc cũng không buồn ngủ, giám sát Tô Diệu ở trên màn hình một hồi lâu cũng không có rời đi.
Một lúc lâu ông mới hỏi "Nam sinh này, nó tên là gì?"
Một nhóm người, bạn nhìn tôi và tôi nhìn bạn, dường như không ai nhớ ra được.
Có hơn năm trăm người dự thi, ngoại trừ những thí sinh triển vọng và nổi tiếng nhất ra thì căn bản không có ai còn có thể nhớ đến những người đóng vai phụ.
Một nhân viên ngồi trước máy tính nhanh chóng mở hồ sơ của các thí sinh, sau một hồi tìm kiếm, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên. "Anh ta tên là Tô Diệu, học sinh trường trung cấp số hai thành Bắc thành Lâm Giang.. và Giang Hiểu Nguyệt học cùng trường."
"Tránh ra, để tôi đến xem."
Sở Mặc Hoàn đi tới. Nhân viên công tác kia lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho ông ta ngồi xuống.
"Không có bất kỳ hồ sơ ghi chép công khai nào.. Hay là một tên khiêm tốn. Để tôi xem nào, Sức mạnh hệ Dị Năng Giả.. Ừm, chờ đã không đúng, là một năng lực Hóa hình hệ?"