Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 92: Bốn Mươi Hai Giây



Nhiều người có thể nghĩ rằng kết quả của vòng sơ loại đầu tiên đơn giản là khó tin, không chỉ bởi vì kết quả quá nhanh, mà còn vì kết quả trái ngược với suy đoán của hầu hết mọi người.

Ai đó đã đặc biệt chú ý đến toàn bộ quá trình, chỉ mất chưa đầy hai phút. Và nếu bạn xem xét quá trình của trận đấu một cách cẩn thận, bạn sẽ thấy rằng Tô Diệu về cơ bản đã đứng đó trong một phút rưỡi trước khi di chuyển, chờ cho đến khi Phùng Kỳ Nham chủ động tấn công trong trạng thái tàng hình.

Cho nên ngoại trừ thời gian chờ đợi, song phương thực sự đã giao thủ cho đến khi phân ra thắng bại, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy nửa phút.

Không ngoa khi nói rằng hoàn toàn bị nghiền nát từ đầu đến cuối.

Cho đến tận lúc này Tô Diệu bắt đầu càng ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người, nhóm chuyên gia cũng không dám nói nhảm như trước.

Đặc biệt là đạo diễn Trương, người được mệnh danh là bóp dái đồng đội, lúc này sẽ phải gõ bản thảo rất lâu mới nói được một chữ. Tuyệt đối không dám nói câu nào là phi long kỵ mặt (1).

Trong diễn đàn Cát Điêu đám dân mạng trên mạng lúc này khi trận đấu vừa kết thúc cũng đã bắt đầu, sự xuất hiện của mấy chữ "Trương bóp dái đồng đội" gần như chỉ đứng sau chủ đề là Tô Diệu.

Theo lời kể của một số "Người có tâm huyết", lẽ ra lúc đó Phùng Kỳ Nham đã có trong tay tấm vé chiến thắng trong trận đấu, lại không nghĩ chiến đến nửa đường đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh thần bí không biết đến từ phương nào, trong lòng bàn tay lòng bàn chân điên cuồng chảy ra sữa, dao cũng cầm không được đứng cũng không vững, lúc này mới bị Tô Diệu trong nháy mắt phản sát.

Cuộc thảo luận sôi nổi này Tô Diệu cũng thấy thú vị, xem qua thảo luận trực tuyến và phân tích của chuyên gia trên nhiều nền tảng khác nhau, có vẻ như không ai đoán được rằng hắn đã nhìn thấu tàng hình với vết máu trên con dao.

Trận đầu kết quả khá lý tưởng.

Tô Diệu đã chuẩn bị xong tâm lý trước đó để sử dụng áo giáp, nếu Phùng Kỳ Nham phản ứng kịp thời trên sân và ném con dao hoặc quần áo dính máu đi, thì hắn ta sẽ phải dùng biện pháp dự phòng.

Nhưng may mắn thay, đối thủ không đủ tinh nhanh, cứ như vậy Tô Diệu liền có thể tiếp tục giữ lại lá bài tẩy của mình đi nghênh chiến với đối thủ bán kết.

Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã không coi Phùng Kỳ Nham là một thách thức lớn, nếu có thể, Tô Diệu hy vọng sẽ bộc lộ năng lực của mình trong trận chiến với những đối thủ thực sự mạnh mẽ đó.

Nói tóm lại, hiện tại là đã vào bán kết.

Mục đích của các cuộc tuyển chọn là để xác định ba suất thi đấu của đại diện tỉnh Kinh Sở, hay nói cách khác là tranh chức vô địch, hạng nhì và hạng ba. Chỉ có một người trong bán kết sẽ bị loại, nghĩa là Tô Diệu chỉ cần giành suất đi tiếp chiến thắng trong một trận đấu là đủ.

Đánh xong trận này hắn hôm nay cũng đã kết thúc thi đấu, tiếp theo sẽ là những trận so tài tấn cấp tứ kết của người khác, cũng liên quan đến đối thủ tiếp theo của hắn sẽ là ai.

Tô Diệu đi qua hành lang trở về phòng chờ, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy giai điệu du dương của điện thoại di động vang lên từ tủ khóa.

Hắn mở cửa tủ lấy điện thoại di động ra, là bố hắn gọi.

"Vâng, con vừa trở lại phòng chờ."

Hắn nhận cuộc gọi điện thoại.

"Gì ạ? Con không sao.. Đó chỉ là một chút vết thương nhỏ, bị thương ngoài da mà thôi không có gì đáng ngại, con cảm ơn.. À? Bố mẹ cũng không cần đến đâu, đợi ngày mai trận đấu kết thúc.. Gì cơ? Ăn mừng á? Gấp làm cái gì trận đấu còn chưa có đánh xong mà.."

Hắn giản lược nói tóm tắt một cách ngắn gọn để ổn định bố mẹ hắn đang cấp thiết muốn đến, nói cho bọn họ mọi chuyện đều ổn.

Sau khi cúp điện thoại, hắn ta thản nhiên nhìn lại, quả nhiên, trên điện thoại lại có một giỏ tin nhắn chưa đọc, từ nhiều phần mềm và nhiều kênh khác nhau.

Tô Diệu không kịp trả lời từng người một, dự định buổi tối sẽ xử lý tin nhắn.

Sau khi nhìn thoáng qua, hắn khóa màn hình và cất điện thoại.

Hắn lấy một cốc nước và bật tivi trong phòng chờ.

Tivi ở đây có thể dùng để xem truyền hình trực tiếp trận đấu thời gian thực bên ngoài, cũng thú vị là thí sinh được ngăn cách với đấu trường bên ngoài bằng một vài bức tường, nhưng họ vẫn phải dựa vào tivi để xem trực tiếp đến trận đấu.

Tô Diệu vừa mở tivi vừa uống nước, hắn ta nghe thấy tiếng còi của trọng tài trước khi hắn uống một miếng nước và những tiếng hét như sấm sét từ dàn âm thanh tivi từ bên ngoài phòng chờ cùng truyền tới.

"Trận thứ hai, Giang Hiểu Nguyệt trường trung học số hai thành Bắc, thắng!"

Tô Diệu suýt chút nữa thì bị sặc cả nước.

Nhanh như vậy á?

Hắn đặt cốc giấy xuống, nhìn trên màn hình, trên sân đấu trường, Giang Hiểu Nguyệt bình tĩnh đứng ở nửa bước đầu cô đang đứng -- Tô Diệu nghi ngờ có lẽ cô đã đứng ở chỗ đó không nhúc nhích nửa bước.

Mà đối thủ của cô, Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ người được cho là "Khắc chế" cô, lúc này đang nằm trên mặt đất dạng chân dạng tay bốn phương tám hướng, trợn trắng mắt bất tỉnh nhân sự.

Anh chàng đó toàn thân ướt đẫm, dưới thân là một vũng nước lớn, ướt sũng trông giống như bị một thác nước cuốn xuống rồi cuốn vào bờ theo dòng nước xiết.

Nhìn thấy dáng vẻ này, bạn không khỏi thầm nghĩ "Tôi nhất định không muốn trở thành người đáng thương như vậy."

"Đúng như dự đoán, Giang Hiểu Nguyệt, được mệnh danh là át chủ bài của trường trung học số hai thành Bắc, đã chứng tỏ bản thân với tất cả chúng ta bằng sức mạnh tuyệt đối." Lý Hải Đông nói, "Cô ấy chỉ mất bốn mươi hai giây để đánh bại đối thủ của mình, mà lại thẳng đến khi trận đấu kết thúc vẫn còn đứng ở nguyên tại vị trí ban đầu của cô, nửa bước không động."

"Đúng vậy, và những gì cô ấy đang phải đối mặt là Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ, người có một mức độ khắc chế nhất định đối với thuộc tính năng lực của cô ấy. Thành tích như vậy chắc chắn đủ để được gọi là điểm tuyệt đối." Lâm Tử Diễm nói.

Chà, bốn mươi hai giây à?

Tô Diệu nâng cằm lên.

Tiểu cô nương Giang Hiểu Nguyệt thực sự rất giỏi, có vẻ như phải nghiên cứu chiến thuật chống lại cô ấy khi quay trở lại rồi.

Mặc dù đã tổ đội cùng hành động trong ba ngày, nhưng Giang Hiểu Nguyệt chưa từng bộc lộ ra thực lực chiến đấu trước mặt hắn.

Tô Diệu không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chiến thắng cô ấy.

Lúc này đạo diễn Trương trên tivi cũng tự hào, giọng điệu có vẻ tự tin. "Tôi đã nói từ lâu, khắc chế thuộc tính không phải là tuyệt đối, mấu chốt là nhìn vào thực lực cá nhân.

Tôi đã đưa ra ý kiến chuyên môn trước trận đấu, thí sinh Giang Hiểu Nguyệt chắc chắn thắng ngay từ đầu, không có gì bất ngờ.."

Có thể là do có quá nhiều lần bóp dái đồng đội thỉnh thoảng bị kích thích quá mức cho phép nên đạo diễn Trương càng ngày càng hăng hái, như thể ông cảm thấy rằng đây là một trận đấu mà ông chứng tỏ tầm nhìn chuyên nghiệp của mình, và ông đã trở thành một bình luân viên nổi tiếng quốc tế, còn kém một cái chiến thuật ngửa ra sau.

Đồng thời, hai bình luận viên tỏ ra có ý khinh thường nhìn ông ta ---- nếu không nghĩ đến sự ảnh hưởng tới chương trình phát sóng trực tiếp, họ có thể đã làm điều đó.

Không cần nhiều kiến thức chuyên môn, ai cũng biết Giang Hiểu Nguyệt có thể thắng trận đấu này, không chỉ một chuyên gia, mà ngay cả những người qua đường xem qua trận đấu cũng biết.

Mọi người đều ngạc nhiên vì quá trình kết thúc nhanh chóng như vậy.

Kỳ thực, đạo diễn Trương dự liệu như thần không đoán trước được như hiện tại, vừa rồi khi Giang Hiểu Nguyệt giải quyết đối thủ trong bốn mươi hai giây, trong lòng của đạo diễn Trương đại khái ở trạng thái gần như "Nằm trong cái rãnh lớn"..

Chú giải:(1) Phi long kỵ mặt là thuật ngữ mạng của dân game bên Trung Quốc ý nói rằng nói câu nào sai câu đấy hoặc ra con quái nào giết chết con quái đấy.