Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 99: Giáp Chiến



Quá nhanh rồi.

Đó là tốc độ mà ngay cả quyền kính của Tô Diệu cũng không thể bắt kịp. Hậu Tinh Đào một lần nữa di hình hoán vị của mình vào lúc hắn ta xuất quyền, xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Tô Diệu không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể cảm thấy cái chân lướt nhanh mãnh liệt đánh trúng vào thân dưới của mình, hắn mất thăng bằng trước khi có thời gian để ý, cả người ngã nghiêng xuống đất.

Đạo tàn ảnh trước người hắn theo sát lấy nhảy lên đến giữa không trung, thân hình lăng không lượn vòng, động tác mau lẹ trôi chảy.

Hậu Tinh Đào bay giữa không trung, cả người giống như con quay chuyển động, đùi phải giống như trường tiên vung nhanh xuống, lao nhanh đánh xuống với tốc độ vô hình.

Hai tay Tô Diệu đưa lên thành hình chữ thập giao thoa, bảo hộ ở trước người.

Ầm!

Một tiếng nổ chát chúa vang lên, sau đó là tiếng kinh hô của khán giả. Cú trùng kích tốc độ cao đã thổi bay toàn bộ cơ thể của Tô Diệu chìm vào sàn đấu, làn khói bốc lên mù mịt che khuất tầm nhìn của khán giả.

Bóng người bay ngược ra khỏi màn khói, ôm người và lăn mình về phía sau liên tục, cuối cùng ngồi xổm xuống đất.

Hậu Tinh Đào kéo dài một khoảng cách, đầu gối và tay phải chống đất, miệng thở hổn hển.

Anh ấy cũng đã vắt kiệt tất cả mọi thứ vừa rồi.

Tất cả các át chủ bài và tất cả các sát chiêu đều được sử dụng hết, nguyên năng và thể lực gần như cạn kiệt.

Nếu như cái chiêu này đều vô dụng, vậy thì anh cũng triệt để không còn chiêu nào khác nữa.

Tim của tất cả mọi người trong toàn bộ khán đài đều đã nhảy lên đến cổ họng của họ rồi.

"Đó thật sự là một diễn biến bất ngờ không tưởng." Bình luận viên Lý Hải Đông lau mồ hôi "Thí sinh Tô Diệu đã thể hiện một năng lực chưa từng có trong trận đấu này, thể hiện một thực lực khiến tất cả chúng tôi phải ngạc nhiên.

Nhưng không ngờ thí sinh Hậu Tinh Đào lại có con át chủ bài mạnh như vậy. Có vẻ như tuy không ai đoán trước được trận đấu, nhưng xét về kết quả thì.."

"Chờ một chút," Lâm Tử Diễm ngắt lời anh, "Hình như còn chưa có kết thúc!"

Hậu Tinh Đào trên sân là người đầu tiên nhận thấy sự kỳ lạ.

Đồng tử của anh hơi co lại, hơi thở gấp gáp trở nên rối loạn hơn, như thể anh không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt.

Anh nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt lấp ló sau màn khói dày đặc, giống như loại lửa ma quỷ mà anh nhìn thấy khi đi một mình vào ban đêm, thật u ám, và dọa người.

"Vốn dĩ tôi không muốn phơi bày chuyện này quá sớm."

Giọng nói của Tô Diệu vang lên sau màn khói, nhưng giọng nói của hắn ta rõ ràng là khác trước, và có cảm giác như một âm thanh điện tử được cơ giới hóa.

"Nhưng là tôi đã đánh giá thấp bạn, bạn so với tôi tưởng lợi hại hơn rất nhiều." Hắn nói, "Bạn cũng làm cho tôi coi trọng không thể không nghiêm túc đối đãi."

Màn khói hoàn toàn tan biến, bộ giáp kim loại đầy khí chất khoa học viễn tưởng hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Tô Diệu toàn thân mặc áo giáp, khi đứng dậy phát ra tiếng kim loại cọ xát rõ ràng, bộ phận tầm nhìn của mũ giáp lóe lên tia huỳnh quang màu lam nhạt.

Khán giả lại một lần bạo động, trận đấu cũng bởi vậy bị đẩy lên một cái cao trào mới.

"Điều này thật đúng là.. Không nghĩ tới." Lâm Tử Diễm nói, "Không ngờ đến lúc này mà thí sinh Tô Diệu vẫn có chút dè dặt giữ lại. Bộ giáp này cũng là sản phẩm hóa hình của năng lực anh ta sao?

Cô hỏi trong lúc ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía đạo diễn Trương.

" Có lẽ là.. thế. "Đạo diễn Trương mập mờ suy đoán.

Năng lực hóa hình ra cả bộ áo giáp?

Đạo diễn Trương cau mày suy tư, cảm giác là giống như quả thực chưa từng nghe nói qua. Hầu hết các năng lực hóa hình mà ông ta biết cho đến nay chỉ là một loại vũ khí chỉ định mà thôi, và bộ áo giáp khung vỏ ngoài thực sự chưa từng nghe đến.

Hậu Tinh Đào cắn răng, ép buộc mình một lần nữa đứng lên.

Cơ bắp gần như băng liệt, khả năng xương cốt cũng gãy mất tận mấy cái, chẳng qua là dưới trạng thái" Thuật Bạo Huyết"làm anh tê dại không thấy cảm giác đau đớn mà thôi.

Nhưng ngay cả khi không cảm thấy đau đớn, anh cũng biết rằng cơ thể mình đã đến cực hạn, và việc anh ngã quỵ bất cứ lúc nào cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Sẽ thua sao?

Có lẽ, trong sâu thẳm, Hậu Tinh Đào đã phần nào nhận ra sự thật này.

Nhưng cho dù có thua thì ít nhất cũng phải làm mọi cách.

Mà nếu bây giờ anh ấy vẫn có thể đứng và tiếp tục chạy, điều đó sẽ không được coi là kiệt sức.

Hậu Tinh Đào nghe thấy một tiếng gầm sâu trong cổ họng, tiếng gầm đó khiến anh cảm thấy cơ thể nặng nề của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, và anh không thể cảm nhận được sức nặng của mình nữa.

Nói cách khác, anh đã không còn cảm nhận được hầu hết mọi thứ.

Anh bắn vọt nhanh như điện chớp, một lần nữa kéo theo một tàn ảnh dài đằng sau, tung ra cú nước rút cực đại đến cơn ác mộng thép trước mặt!

Mà lần này, Tô Diệu đấm thẳng không thèm nhìn!

Hậu Tinh Đào nhận thấy rằng tốc độ nắm đấm của hắn ta dường như đã tăng lên nhanh hơn, nhưng nó không phải là vấn đề lớn đối với anh ta. Anh dựa vào tốc độ tuyệt đối để né tránh -- hay đúng hơn, anh ta nghĩ rằng mình đã né được.

Nhưng kỳ thật anh không có.

Một đấm của Tô Nghiêu chấn động không trung, áp suất không khí trong sân đột nhiên thay đổi, gió lốc cuốn lên mãnh liệt. Hậu Tinh Đào thân hình đang di chuyển với tốc độ cao đâm vào luồng không khí cuồng bạo, anh bị thổi ngược trở lại không thể kiểm soát bay ra ngoài.

Nhưng phản ứng của Hậu Tinh Đào cũng nhanh đến bất ngờ, anh vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trên cơ thể rã rời, lộn ngược lăn ra phía sau, đạp chân trên mặt đất, tốc độ cơ thể đột ngột tăng lên, giống như lôi đình điện thiểm, trong nháy mắt kéo đến hai bên sườn Tô Diệu.

Tuy nhiên, Tô Diệu lại một lần nữa như mong đợi đối phương giơ cánh tay áo giáp của mình lên, rồi.. vung tay.

Không sai, nó chỉ là một cái vuốt đơn giản từ quan điểm hành động.

Quyền kính phồng lên, gió lốc quét ngang. Hậu Tinh Đào lao tới trước mặt hắn ta với tốc độ cực nhanh, nắm đấm của anh ta gần như dính đến mặt nạ giáp mũ của Tô Diệu, nhưng một lần nữa anh ta lại đột ngột dừng lại dưới sức nặng của cơn gió.

Hậu Tinh Đào cảm thấy hơi thở của mình như bị cắt đứt, luồng không khí nóng nảy không thể không tràn vào phổi từ mũi, khiến anh không thể mở mắt và cơ thể bị thổi bay mất kiểm soát.

Trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên.

Đó là loại sức mạnh đáng sợ như thế nào?

Anh bay ngược ra sau xa khoảng mười mét, thân thể trên không trung nhưng lại nhìn thấy một màn khiến anh càng thêm kinh ngạc.

Anh thấy Tô Diệu hơi cong người, hạ thấp trọng tâm cơ thể, dòng điện từ đế đôi giày chiến hợp kim truyền đến mắt cá chân.

Tư thế đó giống như sự chuẩn bị trước khi chạy nước rút và nhảy lên.

Khoảng cách xa như vậy, tên này.. Chẳng lẽ muốn một hơi nhảy đến hay sao?

Tiếp theo một cái chớp mắt, ý nghĩ của anh thành sự thật.

Dòng điện phát ra từ đôi giày chiến hợp kim, đế giày của Tô Diệu bạo phát ra với một cú trùng kích đáng kinh ngạc.

Nền võ đài rạn nứt, đâm xuyên như thiểm điện, thân hình chiến sĩ áo giáp kim loại bay vụt đến.

Hậu Tinh Đào thân ở trên không trung, cũng không có bất cứ chỗ nào để lợi dụng mượn lực mà di chuyển, dù có nhanh đến mấy cũng vô nghĩa.

Anh trơ mắt nhìn nắm đấm bằng sắt hợp kim cuốn lấy dòng điện đang dần lớn trong tầm mắt của mình, nhưng anh cũng đã bất lực.

Anh nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào xương của mình.

Một vòng khí trong suốt nổ tung giữa không trung, cơn bão quét qua khán giả. Một bóng người bắn xiên về phía sau, bay ra từ tâm võ đài, giống như một viên đạn ra khỏi nòng súng, và bắn xéo vào bức tường ở ngoài rìa võ đài.