Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 15: Em có muốn ở bên tôi không?



Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Kỳ thi tháng tính chất chuyên nghiệp hơn khảo sát chất lượng nhiều, phân phòng thi dựa trên thành tích thi cuối kì, một người một bàn, một phòng hai giám thị.

Kỳ thi diễn ra vào cuối tuần thứ 3 của tháng, sau khi thi xong sẽ có kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn.

Đối với kỳ thi lần này, Thời Hạ cũng không ôm nhiều kỳ vọng lắm, thành tích cũng không phải chuyện ngày một ngày hai mà thăng hạng thế được.

Chẳng qua so với lần thi khảo sát chất lượng lần trước thì tâm tình của Thời Hạ lần này bĩnh tinh hơn nhiều rồi.

Dù sao, mấy năm vừa rồi thứ cô học được nhiều nhất chính là cách chấp nhận sự thật.

Cô hiện tại bắt đầu thích ứng được với thân phận học dốt của mình rồi.

Coi thành tích như rác rưởi.

Thứ 6 thi xong môn cuối cùng, mọi người quay về phòng học thu thập đồ đạc về nhà.

Chủ nhiệm lớp lại bắt đầu lải nhải trên bục giảng.

"Nghỉ cũng đừng có chơi không, lần thi này mọi người ở trình độ nào chắc cũng tự hiểu lấy thân rồi, về nhà tự đúc rút nguyên nhân các loại.."

"Bài tập giáo viên giao cho nhớ làm, đúng giờ nộp, đừng có trễ bài..."

"Còn nữa, gần đây nhiều bạn bị cảm lắm, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, mặc nhiều quần áo vào, trời bắt đầu trở lạnh rồi..."

"Về nhà nhớ phụ giúp bố mẹ làm việc nhà nhiều vào, các em lớn hết cả rồi, đừng có nghĩ mình là trẻ con nữa, phải biết thông cảm..."

....

Thời Hạ vừa dọn dẹp sách vở trên bàn, vừa nghe chủ nhiệm lớp luyên thuyên.

Một thanh niên mới tốt nghiệp được hai năm, sao mà nói chuyện cứ như cán bộ kỳ cựu 50, 60 tuổi vậy trời.

Thời Hạ sắp xếp sách vở muốn đem về trong kỳ nghỉ vào cặp.

Đầu ngón tay lại sờ được cái gì đấy lành lạnh mềm mềm.

Thời Hạ sờ sờ ấn ấn hai cái, trong trí nhớ của cô, cặp cô chẳng có cái gì như thế cả.

Thời Hạ vừa nghĩ vừa thuận tay kéo thứ đấy ra.

"Á...." Thời Hạ hét chói tai lên, quăng vật kia ra ngoài.

Cùng với tiếng thét chói tai của mình, Thời Hạ vội lùi về sau, ghế ngồi bị cô xô đổ, cả người dúi dụi về sau, vừa lúc ngồi ngay lên đùi của Thẩm Nhất Thành ngồi cách cô một hàng.

Thẩm Nhất Thành duỗi tay ôm lấy cô, giúp cô ngồi vững.

Cả lớp bị tiếng hét kinh hoàng của cô dọa cho khiếp cả vía.

Chủ nhiệm lớp nhíu mày, "Sao vậy?"

Mãi đến khi nhìn thấy thứ bị ném trên chồng sách, cả phòng học bắt đầu xuất hiện mấy tiếng hét chói tai cùng với tiếng bàn ghế bị xô đẩy loạn xạ, nháo nhào.

"** mé, mé, sao lại có rắn ở đây?" Thịnh Thác Lý đi lại chỗ bàn học, mắt trừng còn to hơn cả chuông đồng nữa.

Một con rắn nước dài mười mấy cm đang nằm co trên chồng sách của Thời Hạ, lưỡi thè lè ra, cảnh giác nhìn bốn phía.

Mày Thẩm Nhất Thành cau hết cả lại, ôm Thời Hạ lùi về sau bước một, cầm tay Thời Hạ nhìn thoáng qua.

Thời Hạ vẫn đang trong trạng thái kích động tột độ, cũng không nhận ra được động tác của cậu.

Mấy người ngồi quanh Thời Hạ dẹp hết vào góc tường trong chớp mắt.

Lý Hoàn cũng không dám lại gần, trực tiếp vọt qua bàn nhảy ra.

"Thời Hạ, em có bị cắn phải không?" Chủ nhiệm lớp cũng ngạc nhiên, đây chẳng phải là vùng núi hoang sơ gì, sao lại có rắn được?

Thẩm Nhất Thành vịn tay lên eo Thời Hạ, nhận thấy rõ cô đang đổ mồ hôi lạnh, cả người run rẩy không ngừng nổi, Thẩm Nhất Thành lắc đầu với chủ nhiệm lớp, "Không có ạ."

Thời Hạ nghĩ lại cảm giác lúc chạm vào nó ban nãy, cả người cứng nhắc, không khỏi co rúm vào người Thẩm Nhất Thành.

Bảo vệ trường đến rất nhanh chóng, con rắn bị bắt đi, lớp học ồn ào cuối cùng cũng im ắng lại.

Nhưng trong lòng ai cũng sợ hãi cả, lấy cặp sách của mình ra lắc lắc mấy lần.

Rắn chui từ cặp sách của Thời Hạ ra, hẳn là có người cố ý bỏ vào trong đấy.

Chủ nhiệm lớp trước giờ đều rất ôn hòa, nhưng hôm nay cực kỳ giận, khăng khăng muốn tra xem ai đã bỏ rắn vào cặp sách của cô.

Tra hơn một tiếng đồng hồ vẫn không ra kết quả.

Các lớp còn lại trong trường đã về hết cả rồi, tra tiếp cũng không có ý nghĩa gì, chủ nhiệm lớp cũng bất đắc dĩ, đành cho mọi người tan họ.

Sau khi tan học, Thời Hạ bị giữ lại, chủ nhiệm lớp an ủi cô một lát, hỏi han xem có cần thầy đưa về hay không.

Thời Hạ từ chối ý tốt của chủ nhiệm lớp, "Thầy ơi em không sao đâu ạ, thầy không cần lo lắng quá đâu."

Chủ nhiệm lớp thấy Thời Hạ đã bình tĩnh lại, dặn dò thêm vài câu rồi cho cô về.

Thời Hạ xuống nhà xe lấy xe, trường học đã không còn ai nữa, sân trường lặng ngắt như tờ.

Ánh hoàng hôn xuyên qua lỗ hổng trên mái của nhà để xe, để lại một vệt nắng nho nhỏ trên mặt đất.

Thời Hạ không khỏi dừng bước, người ngồi trên xe địa hình ngẩng đầu nhìn cô, "Về nhà thôi."

Thời Hạ khẽ run vài giây mới gật đầu. "Được."

*

Thời Hạ phát sốt, nóng đến mức rối tinh rối mù luôn.

Cô mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.

Trong giấc mơ, cô thấy căn phòng nhỏ tối đen như mực, trong phòng có một cái rương pha lê, ai đó đang cố túm tay cô lôi cô vào trong rương.

Trong rương toàn là những con rắn đủ loai màu sắc hình dạng đang thè lưỡi, Thời Hạ không kìm chế được mà thét chói tai, lại nghe thấy những tiếng cười cợt vui vẻ.

Thời Hạ không ngừng giãy dụa, muốn trốn khỏi cái rương đấy nhưng chân lại nhũn ra, không thể bước nổi.

Những người đó cứ vây xung quanh cô, trừng mắt dữ dằn nhìn cô, "Nói, khi nào thì có tiền?"

Những thứ kia cứ không ngừng chạy qua tay cô, cái cảm giác trơn láng lạnh lẽo kia, Thời Hạ cả đời cũng không quên nổi.

Cô cảm thấy cổ họng như bị người ta bóp nghẹn lại, không thể thở nổi, như vừa được vớt từ nước lên, hoàn toàn ướt sũng.

Đúng lúc đó, tay lại nắm được thứ gì đó ấm áp mềm mại, như có một đôi tay đang ôm lấy bàn tay cô, khô ráo sạch sẽ, như là ánh nắng giữa trời đông vậy, tiêu trừ tất cả những u ám vắng lặng.

Thời Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng dưới ánh đèn 50W, nói, "Thời Hạ, tôi về rồi, tôi vội vàng trở về hiến thận cho em này."

Thời Hạ đứng dậy bước từng bước về phía anh.

Chỉ là cô càng lại gần, người đàn ông ấy lại càng lui về sau.

Thời Hạ vươn tay, gọi to tên anh, "Thẩm Nhất Thành..."

Đèn neon nháy nháy, đánh vào khuôn mặt của người nọ, ánh sáng loang lổ.

Như một cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, thước phim chuyển cảnh, người kia nằm trên bàn phẫu thuật nhắm mắt, nhẹ nhàng nỉ non, "Thời Hạ, bố của em mất rồi, mẹ tôi cũng ra đi nhiều năm."

"Lúc đấy bởi vì ỷ vào tuổi trẻ, mới vì cái tôi quá cao mà lãng phí nhiều năm như vậy, còn có thể bù đắp lại nữa không?"

"Thời Hạ, nhiều năm như thế rồi, em có muốn ở bên tôi không?"

- --------