“Lâm Thanh Thù, nếu như không phải ngươi ngăn ta dùng tức cơ hoàn, thì lúc hiến vũ sao lại bị bẽ mặt thành ra như vậy?”
Lâm Ngữ Hi sắc mặt trắng bệch, lửa giận trong mắt nàng ta cháy rực, ánh mắt lạnh lẽo như dao lướt qua ta.
Nàng ta khẽ hé môi, một tiếng hạ lệnh.
Tì nữ liền cưỡng chế nhét tức cơ hoàn vào miệng ta.
Ta bị sặc đến ho khan không ngừng, vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của bọn họ.
Hai chân quỳ dưới đất, ta liều mạng móc họng của mình ra.
Lâm Ngữ Hi mặt đầy ghét bỏ mà né tránh, lạnh lùng mỉa mai:
“Đúng thật là khiến người khác cảm thấy buồn nôn, ngươi cho rằng làm như vậy có thể nôn ra tức cơ hoàn sao? Chúng sớm đã trôi vào bụng của ngươi rồi, đời này của ngươi không còn hy vọng sinh nở nữa! Dù cho có gả vào hầu phủ, không lâu sau cũng bị ruồng bỏ mà thôi!”
Lòng ta rơi xuống đáy vực.
Ta chưa từng nghĩ đến, mình lại được sống lại vào lúc sắp ch, Lâm Ngữ Hi vẫn còn chưa hạ độc thủ.
Ngón tay ta run rẩy, sờ nhẹ vào khuôn mặt của mình.
Lúc này, mặt của ta vẫn nhẵn mịn như ban đầu, chưa bị Lâm Ngữ Hi hạ độc thủ.
“Tại sao ngươi có thể gả vào nhà quyền quý? Nếu như ta đã không có duyên vào Cung, trở thành hoàng hậu, vậy thì thứ nữ như ngươi, cũng đừng hòng bước chân vào Võ An hầu phủ!”
Vừa dứt lời, Lâm Ngữ Hi lộ ra vẻ dữ tợn, ra lệnh:
“Người đâu, hủy mặt của nàng ta!”
Ta bị người hầu cưỡng chế dưới đất, tì nữ của nàng ta tay cầm kéo tiến lại mặt của ta.
Vào lúc mà kéo sắp đâm xuống, ta dường như điên cuồng hét lớn:
“Thanh Thù bằng lòng từ hôn, xin tỷ tỷ thay ta gả vào hầu phủ, trở thành hầu phu nhân, phu nhân tôn quý trong Kinh Thành!”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của Lâm Ngữ Hi sáng lên, tay nhẹ nhàng nhấc lên.
Tì nữ lui xuống, ta thở phào một hơi, nhưng vẫn quỳ dưới đất chưa đứng dậy.
Bây giờ, Lâm Ngữ Hi mất mặt ở trong cung yến, con đường nhập Cung đã đứt đoạn.
Nhưng nếu như có thể trở thành thê tử của Võ An hầu, thì tỷ ấy vẫn là một tiểu thư được người người ngưỡng mộ trong Kinh Thành.
Giọng điệu của ta thành khẩn, từng chữ rõ ràng:
“Thanh Thù tự biết mình nợ tỷ tỷ, bằng lòng ở tự miếu tu hành, vì tỷ tỷ và mẫu thân mà cầu phúc.”
Sự tức giận của Lâm Ngữ Hi từ từ nguôi lại, người hầu xung quanh dần dần lui xuống.
Ta đè nén sự đắc ý trong lòng, cúi đầu quỳ xuống trước mặt nàng ta.
Xưa có Việt vương nằm gai nếm mật, đợi đến lúc ta vào Cung lần nữa.
Lần này, ta nhất định sẽ khiến những kẻ đáng ch đó phải trả giá!
02.
Ngày mà ta và Lâm Ngữ Hi ra đời.
Phủ tướng quân nhận được hai đạo thánh chỉ.
Trưởng nữ gả vào đông cung.
Thứ nữ hứa hôn với Võ An hầu phủ, trở thành chủ mẫu.
Hai đạo thánh chỉ này vừa đến, các trắc phu nhân trong phủ đều bối rối chân tay.
Phụ thân tuyên bố.
Vì trưởng nữ phải gả vào đông cung, dù cho là chính thất hay là làm thiếp, thì thân phận cũng không thể thấp kém.
Cho nên, ai sinh ra trưởng nữ trước, sau này chính là phu nhân chính thất của phủ tướng quân.
Không lâu sau đó, chủ mẫu liền giả vờ té ngã, sinh ra đứa bé trước.
Đáng ra Lâm Ngữ Hi sẽ sinh sau ta một tháng, nhưng lại bị ép buộc trở thành đứa bé bị sinh sớm, ốm yếu nhiều bệnh.
Phụ thân nổi giận, nhưng chủ mẫu lại lấy lý do là thai mộng huyền học.
“Phu quân, Ngữ Hi trời sinh mềm yếu, là Triệu Phi Yến chuyển thế, sau này nhất định dùng điệu múa mà khuynh quốc khuynh thành, độc sủng hậu cung!”
Vì thế, Lâm Ngữ Hi từ nhỏ đã bắt đầu tập múa.
Từ lúc tám tuổi, vì để duy trì vóc dáng, nàng ta bắt đầu giảm bớt lượng thức ăn.
Sau đó theo năm tháng mà lớn lên, nhưng điệu múa trên băng của nàng ta vẫn chưa thể luyện thành.
Mỗi lần bắt đầu múa, băng dưới chân cứ không ngừng vỡ nát.
Trước khi Lâm Ngữ Hi nhập cung hiến vũ, biết được tức cơ hoàn có thể khiến cơ thể nhẹ nhàng hơn, liền muốn sử dụng để giúp cho điệu múa.
Nhưng tức cơ hoàn sẽ dẫn đến không thể mang thai.
Ta kịp thời ngăn cản nàng ta, còn khuyên nàng ta từ bỏ múa trên băng.
Nhưng nàng ta lại quá tự tin với tài múa của bản thân.
Lúc tiến cung hiến vũ, trước ánh mắt dõi theo của mọi người lỡ chân làm vỡ băng, tài múa sinh nhai đến đây là kết thúc.
Sau khi bẽ mặt trước mọi người, Lâm Ngữ Hi tức giận không nguôi, cưỡng ép ta uống tức cơ hoàn, hủy đi dung mạo của ta, vứt bỏ ta ở trong điền trang tự sinh tự diệt.
Mỗi khi đêm đến, ta đều bị nỗi đau thấu xương giày vò, ở trong bãi cỏ đau đớn không thôi.
Trước khi qua đời, ta đau khổ vạn phần, lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt.
Ta từng muốn từ bỏ, mặc cho cơ thể thối nát.
Nhưng ta lại không cam tâm!
Tại sao làm việc ác như Lâm Ngữ Hi lại có thể tươi đẹp rạng rỡ dưới ánh nắng, trở thành nhất phẩm phu nhân tôn quý!
Còn ta lại phải trải qua đau bệnh, trốn tránh trong phòng củi u ám.
Nước mắt tuôn rơi.
Hiện tại, ta đã sống lại một đời, đứng dưới ánh mặt trời, nhớ lại những ngày tháng đó, vẫn cảm thấy tuyệt vọng.
Đời này, ta nhất định phải khiến Lâm Ngữ Hi cũng phải nếm thử mùi vị đau khổ!
03.
Đến ngày xuất phát.
Vừa nghe thấy ta phải đi đến tự miếu cầu phúc, nương ta liền đỏ mắt, không nỡ mà níu ta lại, nhỏ giọng nói:
“Thanh Thù, đều là nương không tốt. Tranh giành không lại với Đại phu nhân.”
Những năm qua, nương ta vẫn luôn rất áy náy.
Vốn dĩ người sẽ sinh ra ta trước trở thành trưởng nữ của phủ tướng quân, nhưng lại bị người khác nhanh hơn một bước.
Nghĩ đến kiếp trước nương ta vì ta mà khóc đến mù mắt, rơi vào kết cục ch thảm.
Tim ta bỗng nhói đau, đè nén nỗi đau ở trái tim.
“Nương, làm con cam tâm tình nguyện đến tự miếu cầu phúc cho phủ tướng quân của chúng ta, đây là chuyện tốt, người đừng lo lắng!”
Lâm Ngữ Hi thấy ta biết điều như vậy, vừa ý mà cười.
Nàng ta yểu điệu ho khan vài tiếng, bước lên tiễn ta:
“Thanh Thù, ta sắp phải gả vào hầu phủ rồi, sau này không thể thường đi tự miếu thăm muội rồi.”
Nàng ta ở trước mặt cha ta giỏi nhất là ngoan ngoãn nghe lời, ỷ vào sức khỏe yếu ớt, được không ít người yêu thương.
Ta lập tức nhận lấy áo choàng, đắp lên người nàng ta:
“Tỷ tỷ, sức khỏe crủa tỷ yếu ớt như vậy không thể gặp gió được, mau chóng quay về đi.”
Mắt tiễn hình bóng nàng ta rời đi, ta xoay người lên xe ngựa.
Ta thu lại nụ cười trên mặt, siết chặt ngón tay lạnh lẽo.
Ký ức của kiếp trước như sóng trào kéo đến.
Khi đó, nàng ta thay ta gả vào hầu phủ không lâu, Trấn Bắc tướng quân đến cửa cầu hôn, muốn ta làm tiểu thiếp thứ bảy của hắn.
Trấn Bắc tướng quân là lão tướng đã năm mươi, ta còn phải gọi con trai ông ta một tiếng ca ca.
Ông ta thích chơi đùa nữ nhân, dày vò bọn họ đến sống không bằng ch.
E rằng, ta trốn ở trong tự miếu không được bao lâu.
Lòng ta bỗng lạnh lẽo, ý lạnh vô tận tràn vào trong tim.
Bây giờ, ta chỉ có thể dùng hết sức lực, dựa vào bản thân để tránh khỏi mối hôn sự tai ương này!
04.
Sau khi vào tự miếu, không thể bằng với phủ tướng quân.
Hiện tại tự miếu lấy tu hành làm chủ yếu, không được làm rối loạn thanh quy giới luật.
Hằng ngày ăn chay là chính, buổi sáng ra ngoài quét sân giặt đồ, buổi chiều chép kinh Phật tĩnh tâm ngồi thiền.
Cũng may kiếp trước ta còn cực khổ hơn như thế, những chuyện này đối với ta chẳng là gì cả.
Vốn sư thái cho rằng ta sẽ không thể kiên trì đến cùng.
Không ngờ rằng ta ở đây nửa tháng không những có thể thích ứng, mà còn có thể cùng bọn họ dâng hương cầu phúc.
Dần dần, sư thái cũng không còn làm khó ta nữa, thỉnh thoảng sẽ cùng ta nói những chuyện lớn trong kinh đô.
Ví dụ như Lâm Ngữ Hi nở mày nở mặt gả ra ngoài, được đích thân hầu gia thú vào phủ.
Nàng ta trở thành nhất phẩm quý phụ, được những nữ tử trong Kinh Thành ngưỡng mộ.
Hoặc là hoàng đế bệnh nặng, tân đế đăng cơ.
Kiếp trước, sau khi ta ch linh hồn trôi dạt nhân gian nửa đời.
Nhìn thấy tân đế vô cùng hiếu thuận, trong âm thầm, cứ ở trong tự miếu tu hành cầu phúc cho vương triều.
Dù cho hắn ở trong tự miếu, nhưng lại không có ai biết được thân phận của hắn.
Ta tính toán thời gian, chắc là sắp đến ngày tân đế đến tự miếu rồi.
“Sư thái, gần đây tự miếu quét dọn sạch sẽ như vậy, có phải là có người nào sắp đến không?”
Nghe xong, sư thái cười nhẹ nhàng:
“Ngươi lại rất thông minh.”
Sư thái nói: ” Người này lai lịch không rõ ràng, nhưng lại có thân phận tôn quý, trừ phương trượng biết rõ tình hình ra, những người còn lại đều không biết.”
Thì ra, đến sư thái cũng không biết được thân phận của Thẩm Đình Chi.
Ta nén lại sự vui mừng trong lòng, trong đầu nảy ra một kế.
Hôm nay Thẩm Đình Chi cải trang đến tự miếu, bề ngoài chỉ đem theo hai hộ vệ bên mình.
Theo sự quan sát của ta, phát hiện mỗi đêm hắn đều đi đến suối nước nóng sau núi để tắm rửa.
Nhưng hắn không biết rằng, con đường đi ra sau núi phải đi qua một cái hồ.
Hồ nước dựa vào sau núi, quanh năm lạnh thấu xương, nước trong hồ đóng lại thành một lớp băng mỏng.
Mỗi khi đêm đến, thời tiết dần lạnh, lớp băng mỏng này trở nên dày và cố định hơn.
Còn ta thì ở trên mặt hồ nhẹ nhàng nhảy múa, dựa vào tức cơ hoàn, luyện thành múa trên băng tuyệt thế kinh diễm.
Đêm nay, ta mặc áo mỏng, lộ ra vóc dáng mảnh mai xinh đẹp.
Ánh trăng sáng chiếu rọi mặt hồ, đến hình bóng của nam nhân đó cũng rõ dần.
Thẩm Đình Chi chậm rãi tiến đến,mặt mày tuấn lãng, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, một đôi mắt sắc bén lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh mà rơi trên người ta.
Ta không nhanh không chậm mà nhảy múa, trong lòng nổi lên chút ý lạnh.
Chưa từng quyến rũ người khác như vậy, cũng không biết cá có mắc câu hay không.
Ta giả vờ chìm sâu trong điệu múa, không hề phát hiện hắn đang nhìn ta.
Cho đến khi điệu múa kết thúc, ánh mắt của hắn thâm trầm, ánh nhìn ghim chặt lấy ta.
Ta bị dọa đến hoảng loạn thất thố, bước chân mềm mại đạp lên băng mỏng, gấp rút bước xuống khỏi mặt hồ.
Ta lo đến mặt mày đỏ ửng, thẹn thùng đến toàn thân run rẩy.
Ta giả vờ chạy quá nhanh nên vấp ngã rơi vào lòng hắn.
Cơ thể ấm nóng áp sát trên lồ ng ngực hắn, mềm mại ngã trong lòng hắn, bị hắn ôm chặt lấy.
Có thể là do uống tức cơ hoàn vào nên cơ thể của ta hoạt bát nhỏ nhắn, da thịt mịn màng, va vào lòng hắn áp sát người hắn.
Tim ta đập vô cùng nhanh, chưa từng thân cận với nam nhân như thế này.
Trong thoại bản đều nói chỉ cần thân mật với nam nhân thì nhiệt độ cơ thể sẽ cao lên, tim đập nhanh hơn, thì ra đều là thật.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, nước mắt của ta rơi lã chã, trốn trong lòng hắn khóc thút thít.
Thẩm Đình Chi thấy ta khóc, liền cau mày, khàn giọng nói:
“Khóc gì chứ?”
Ta im lặng rơi lệ:
“Ta đều bị ngươi nhìn thấy hết rồi, ngươi cũng nhìn thấy ta nhảy múa, nếu như người đồn ra ngoài, khiến cho đại nhân và sư thái biết được, ta sẽ bị đuổi ra khỏi tự miếu.”
Ta vô thức ngẩng đầu, hốc mắt ngấn lệ óng ánh, vô cùng đáng thương.
Hắn thấy ta đáng thương như vậy, yết hầu có chút động đậy, vẻ mặt không tự tai liếc sang một bên.
Ta như đột nhiên nhận ra vẫn còn đang ở trong lòng hắn, lập tức đẩy ra, giọng run rẩy khẩn cầu:
“Khẩn cầu công tử đừng nói ra ngoài, quên đi chuyện của tối nay!”