Sau khi tiến Cung, ta bị Thẩm Đình Chi phong làm chiêu nghi.
Thẩm Đình Chi đăng cơ không lâu, giang sơn chưa ổn định, trước mắt vẫn chưa có lập hậu.
Trừ ta được hắn đích thân sắc phong ra, hậu cung còn có hai vị phi tử đều là trắc phi của đông cung, cùng hắn nhập cung.
Ta ở tại Chiêu Hoa điện, cách Dưỡng Tâm điện không xa.
Vào đêm nghi thức sắc phong, Thẩm Đình Chi liền đến Chiêu Hoa điện.
Ánh mắt hắn lạnh lùng thâm sâu, từng bước đi đến lộ ra một loại khí thế.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Hắn vươn tay đỡ ta đứng dậy, nhưng lại ngửi ngửi trên người ta.
Mặt ta đỏ lên, liền nghiêng người, tránh hắn ra.
Thẩm Đình Chi vui vẻ mà cong môi:
“Nàng uống rượu rồi?”
Rượu mạnh khiến người can đảm hơn, nếu như không phải đã uống chút rượu, ta e rằng không thể cùng hắn hoàn thành nghi thức của đêm tân hôn.
Ta hơi mím môi, thẹn thùng nói:
“Ma ma nói để ta hầu hạ ngài tốt, uống chút rượu sẽ chủ động hơn chút.”
Nói thế, ta chủ động nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Thẩm Đình Chi đứng thẳng người, nhắm mắt một nửa, che đi ý cười trong mắt, yên lặng nhìn ta:
“Được a, để trẫm xem xem nàng hầu hạ như thế nào.”
Ta xem trong thoại bản không ít, một sờ hai hôn ba ôm.
Vì thế, ta câu lấy cổ hắn, nhón chân lên, chủ động hôn lên môi hắn.
Cơ thể tùy ý lười biếng của hắn đột nhiên cứng lại.
Cảm nhận được sự khác thường của Thẩm Đình Chi, ta giống như là nắm lấy được bí quyết nào đó.
Ta lại hôn lên lần nữa, ngón tay thay hắn cởi y phục ra.
Thẩm Đình Chi chỉ cười nhạt.
Hắn cười âm trầm chọc ghẹo, mặt ta không nhịn được mà đỏ lên.
“Xem ra, học được không ít?”
Ta gật gật đầu:
“Có tranh để học hỏi, nhưng tư thế này nàng có thoải mái hay không?”
Thẩm Đình Chi nhướng nhướng mày, y phục cởi một nửa, giống như một quân tử phong lưu.
“Nàng đem tranh ra đây, chúng ta thử xem.”
Ta đem bức tranh giấu ở dưới gối nằm đưa cho hắn.
Vào lúc làm một linh hồn, đã từng xem qua chuyện của nam nữ.
Nhưng ta lại chết sớm, đối với chuyện này chẳng biết gì cả, cũng không thấy hứng thú.
Cho đến hiện tại cũng chưa thông suốt.
Thẩm Đình Chi cùng ta xem tranh, ôm lấy nửa đầu, cười lên:
“Trẫm dường như hiểu rồi.”
Ta kinh ngạc hỏi hắn:
“Ngài chưa từng làm sao?”
“Phi tử trong hậu cung đều không thích trẫm, bọn họ là bị gia tộc ép buộc gả cho trẫm, trẫm cũng không cưỡng cầu bọn họ.”
“Đương nhiên trừ Lương phi ra, Lương phi tâm tư đơn thuần, đối với trẫm không biết là ỷ lại hay là thích trẫm, nhưng cô ấy tuổi vẫn còn nhỏ, trẫm thật sự không thể xuống tay.”
Nói thế, hắn tiện tay vứt tranh đi.
Ôm lấy ta vào lòng, ngón tay hơi lạnh sượt qua cổ của ta.
“Đêm nay, để trẫm đến hầu hạ nàng.”
Đêm nay, ta và Thẩm Đình Chi đã hoàn thành nhiệm vụ của đêm tân hôn.
Hắn hầu hạ rất chu toàn, chỉ là đau đến lợi hại.
Nhưng ta thấy hắn rất thoải mái, nên không có can đảm để bảo dừng.
Ai biết được, hắn có thể kiên trì cả một đêm.
10.
Thẩm Đình Chi dường như đã thích chuyện này.
Mỗi đem đều lấy lý do là hầu hạ ta, đến giúp ta c ởi quần áo.
Nhưng lâu ngày rồi, khó tránh sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Dù sao, ta hàng đêm đắc sủng, bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Ta bị Lâm Ngữ Hi cho uống tức cơ hoàn, nếu như lâu dài không mang thai, e rằng sẽ dẫn đến tranh cãi không nhỏ.
Tiểu Điệp vẫn còn ở bên cạnh ta, ta không thể dễ dàng bị lộ, bắt buộc phải đưa nàng ta đi trước.
“Tiểu Điệp, ta muốn ăn chút bánh ngọt, ngươi đi nói với người ở ngự thiện phòng một tiếng.”
Đợi Tiểu Điệp rời đi, ta nhẹ nhõm thở một hơi.
Lập tức sai người đến mời Từ thái y ở thái y viện đến bắt mạch cho ta.
Trong lúc bắt mạch, sắc mặt của Từ thái y ngày càng khó coi.
Tim của ta cũng theo đó mà treo lơ lửng.
“Nương nương, có phải người đã ăn vào thứ không nên ăn không m?”
Ta không nói chuyện, xem như là thừa nhận rồi.
Từ thái y rất có mắt nhìn, không hỏi thêm nhiều.
“Nương nương, cơ thể hao tổn vô cùng, thể chất thiên về tính hàn, sẽ khó mang thai.”
“Thần thiếp có nhân chứng ở đây, nghe nói lúc mà chiêu nghi nương nương ở tự miếu, đã không an phận, lén lút cùng với ám gặp mặt ở hồ băng sau núi!”
Nghe xong, sắc mặt thái hậu liền thay đổi, tức giận quát lớn:
“To gan!”
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Ta quỳ ở dưới đất, mặt không đổi sắc, nhẹ giọng nói:
“Thần thiếp không hề có dính líu gì với ám vệ cả, xin thái hậu nương nương minh giám!”
Nghe xong, Lương phi cười lạnh một tiếng:
“Chiêu nghi nương nương, đến cả Tiểu Điệp nha hoàn bên cạnh của cô cũng chính miệng thừa nhận, cô với thị vệ tư thông, cô còn muốn giảo biện?”
Ta cố ý kinh ngạc mà ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bất ngờ:
“Tiểu Điệp?”
Tiểu Điệp quỳ bên cạnh ta, lập tức đứng dậy bước lên:
“Hồi bẩm thái hậu, nô tì chính mắt nhìn thấy nương nương nhìn vật nhớ người, cả ngày đau lòng đối diện với khóa đồng tâm.”
“Nô tì gần đây phát hiện một nửa còn lại của khóa đồng tâm ở trên người của thị vệ.”
Giưa eo của ta lộ ra khóa đồng tâm chỉ có một nửa.
Ta nắm chặt tay, ý lạnh trong mắt càng tăng.
Vào lúc ngước mắt, liền nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lâm Ngữ Hi.
Nàng ta đẩy Lương phi ra để tố cáo, bản thân lại có thể đứng ngoài cuộc.
Quả thật là kế sách hay!
Lương phi bước về phía trước, rút ra khóa đồng tâm trên tay ta:
“Đây chính là tính vật định tình của bọn họ!”
Sắc mặt của thái hậu thay đổi, tức giận trong mắt bùng lên:
“Lâm Thanh Thù, bây giờ ngươi còn có lời gì muốn nói không?”
Ta cúi đầu xuống, đem khóa đồng tâm giao đến tay của ma ma, run giọng nói:
“Tấm lòng chân thành của thần thiếp đối với bệ hạ trời đất chứng giám, nếu người không tin, có thể đi xét.”
Thái hậu hạ lệnh lục soát cả Chiêu Hoa điện.
Bao gồm chỗ ở của ám vệ, cũng phải lục soát toàn bộ.
Các đại thần trên yến tiệc ồn ào nghị luận.
Cha ta và nương ta sắc mặt ngày càng khó coi.
Ánh mắt lạnh lẽo của thái hậu lướt qua ta, mặt mày trầm xuống.
Bà ấy hiện tại nhất định không tin ta.
Tiểu Điệp nói rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn có vật chứng ở đây.
Kiến cho không ái có thể giải thích được tình hình bây giờ.
Rất nhanh, thái giám lục được một nửa còn lại của khóa đồng tâm ở trong phòng của thị vệ.
Ma ma lập tức tiến hành so sánh, phát hiện hai mảnh khóa đồng tâm vừa khít với nhau.
Thoáng chốc thái hậu nổi giận, ném khóa đồng tâm xuống đất thật mạnh.
“To gan! Thân là chiêu nghi của vương triều lại đi tư thông với thị vệ, đến đứa bé trong bụng.”
Thái hậu không nhẫn tâm nói tiếp, tức đến lồ ng ngực nhấp nhô dữ dội.
Còn Lương phi thuận thế quỳ xuống, thấp giọng nói:
Thái hậu, chiêu nghi nương nương và thị vệ đã sớm tư thông vào nửa năm trước, ở trong tự miếu.”
“E rằng thứ ở trong bụng chưa chắc là long thai mà là nghiệt chủng!”
Những lời ô uế ở trong đại điện đua nhau thốt lên.
“Rõ ràng là làm nhục hoàng thất, làm nhục mặt mũi của vương triều, nữ nhân này nên bị tròng lồ ng heo, tru cửu tộc!”
“Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, Lâm Thanh Thù còn có lời gì muốn nói không?”
“Lâm tướng quân, đây chính là con gái tốt mà ông dạy ra đó, không biết liêm sỉ đến như vây!”
Mọi người đều phẫn nộ, hận không thể băm ta ra từng mảnh!
Lâm Ngữ Hi vô cùng đắc ý nhìn ta, dường như đang nói:
“Từ nhỏ đến lớn ngươi đều không sáng bằng ta, dù cho là hiện tại!”
Thái hậu lập tức hạ lệnh:
“Người đâu, mau bắt lấy Lâm Thanh Thù!”
Giây lát, tất cả thị vệ đều tiến về phía ta.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần, một giọng nói tràn đầy uy hiếp vang lên từ đại điện.
“Ai dám nói con cháu của hoàng thất là nghiệt chủng, liền lôi ra ngoài trảm!”
13.
Thẩm Đình Chi từng bước bước đến, thần sắc càng trở nên lạnh nhạt.
Hắn nhẹ vươn tay, đỡ ta từ dưới đất đứng lên.
“Không sao chứ?”
Ta yếu ớt ngã vào lòng của hắn, đôi mắt ngậm nước:
“Bệ hạ, thần thiếp là bị oan.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, thái hậu tức đến nhìn chằm chằm.
“Hoàng đế, con sủng hạnh ai thì ai gia cũng không có ý kiến, ai gia không thể tha thứ cho loại yêu nữ này ở bên cạnh con hại con!”
Nói thế, thái hậu nhìn ma ma một cái.
Ma ma lập tức đem khóa đồng tâm ở dưới đất đưa cho Thẩm Đình Chi.
“Hai mảnh khóa đồng tâm này hợp làm một, đã chứng minh Lâm Thanh Thù và thị vệ tư thông!”
“Nhân chứng vật chứng đều đủ, cô ta đừng hòng giảo biện nữa!”
Nhìn thấy thái độ của thái hậu cứng rắn như vậy, Lâm Ngữ Hi lại càng đắc ý.
Cho rằng dù hiện tại ta đắc sủng thì lại thế nào? Hoàng thượng cũng không bảo vệ được ta.
Đáng tiếc, phải khiến nàng ta thất vọng rồi.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Đình Chi lấy ra khóa đồng tâm y hệt.
Hắn tùy ý đem một nửa khóa đồng tâm vứt sang một bên.
Chỉ giữ lại mảnh khóa đồng tâm của ta, ghép lại với nhau, cũng vừa khít với nhau.
Thái hậu chau mày, ngơ ra giây lát.
Nụ cười nơi khóe môi của Lâm Ngữ Hi thoáng chốc thu lại.
Thẩm Đình Chi nhướng chân mày, nhẹ giọng nói:
“Chẳng phải là một cái khóa thôi sao? Trẫm cũng có!”
Chớp mắt, tất cả mọi người đều ngơ ra.
Đây là tình hình gì vậy?
Thẩm Đình Chi đem khóa đồng tâm vứt sang một bên, điềm tĩnh nói:
“Không những trẫm có, hạ nhân của cả Chiêu Hoa điện, đến công công của Dưỡng Tâm điện cũng có.”
Nghe thế, các nô tài công công lập tức đưa ra khóa đồng tâm ở ngay eo.
Khóe môi Lâm Ngữ Hi giật một cái, ánh mắt nhìn sang Tiểu Điệp trở nên u ám thâm trầm.
“Ngươi không có sao?”
Tiểu Điệp lập tức bị dọa đến quỳ xuống.
“Khẩn xin nương nương, bệ hạ thứ tội, nô tì biết sai rồi.”
“Nếu như ái phi không cho ngươi khóa đồng tâm, vậy chính là không công nhận ngươi.”
Ánh mắt của Thẩm Đình Chi lạnh dần, giọng nói vang lên.
“Lôi ra ngoài, dùng gậy đánh ch.”
Mọi người rơi vào một khoảng yên lặng.
Tiểu Điệp như sụp đổ dưới đất, liên tục quỳ bò đến trước mặt ta:
“Nương nương, cầu xin người cứu nô tì với.”
“Nô tì biết sai rồi, nương nương xin người tha cho ta một lần!”
Mũi tên đã bắ n ra thì không thể quay đầu.
Nếu nàng ta đã lựa chọn con đường này, thì phải trả giá.
Tiểu Điệp la hét khản tiếng mà khóc lóc, bị người lôi ra ngoài.
Chiêu Hoa điện rơi vào một khoảng tĩnh lặng.
Thái hậu thở dài, thấp giọng hỏi:
“Vậy thì, chuyện ở sau núi tự miếu lẽ nào cũng là bịa đặt?”
Nói xong, ánh mắt sắc mắt của thái hậu nhìn lên người Lương phi.
Lương phi sợ đến run lên, không dám lên tiếng.
Thẩm Đình Chi lại chủ động thừa nhận:
“Thật có chuyện này.”
Thẩm Đình Chi nắm lấy tay ta, thản nhiên nói:
“Chuyện ở sau núi là trẫm và Thanh Thù, không liên quan đến người khác.”
“Cái hồ đó là nơi định tình của trẫm và nàng ấy, lại bị người đem lòng vu khống thành nơi tư thông ô uế, đáng tội gì đây?”
Lương phi liền quỳ xuống đất, đùn đẩy:
“Xin hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng là bị tiện tì đó lừa gạt.”
Mặt của Thẩm Đình Chi trở nên lạnh lùng, ánh mắt dâng lên ý lạnh, nổi giận nói:
“Lương phi tâm tư không trong sạch, vô cớ bịa đặt vu khống chiêu nghi, đưa vào lãnh cung, đời này không được ra khỏi lãnh cung nữa bước!”
Lương phi ngã ngồi dưới đất một cái ầm, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng ta mới mười bốn tuổi, bị người khác lợi dụng.
Bây giờ cả đời cũng không thể ra khỏi lãnh cung, e rằng còn khó chịu hơn cả ch.
Ánh mắt của Lương phi tuyệt vọng mà nhìn về phía ta:
“Tỷ tỷ, ta biết sai rồi, cầu xin tỷ cứu ta với!”
Cái sai lớn nhất của nàng ta đó chính là tin lầm Lâm Ngữ Hi.
Cả quá trình Lâm Ngữ Hi đều đứng ở ngoài cuộc, căn bản không bị dính líu chút nào.
Cho đến Lương phi xông đến trước mặt Lâm Ngữ Hi:
“Tại sao lại là giả? Rõ ràng nhân chứng vật chứng đều có, tại sao là giả chứ? Tất cả mọi người đều lừa ta!”
“Các người đều lừa ta, đều lừa gạt ta.”
Hầu gia kịp thời bảo vệ Lâm Ngữ Hi, sai người giải Lương phi xuống.
Đợi sau khi Lương phi bị giải xuống, ta vươn tay che lấy bụng, yếu ớt mà ngã vào lòng của Thẩm Đình Chi.
Thẩm Đình Chi nhất thời hoảng loạn.
“Thanh Thù?”
Ta kịp thời nắm lấy cổ áo hắn, thấp giọng nói:
“Thần thiếp đau bụng.”
Mọi người thoáng chốc đều kinh ngạc, sợ đến không dám thở mạnh.
Thẩm Đình Chi sắc mặt hoảng loạn, gầm hét lên một tiếng:
“Mau truyền thái y!”
14.
Từ thái y mang theo hòm thuốc, loạng choạng mà tiến vào.
Nhìn thấy Thẩm Đình Chi sắc mặt u ám, Từ thái y sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Hắn thay ta bắt mạch xong, run giọng nói:
“Hồi bẩm bệ hạ, sức khỏe của nương nương không có gì đáng ngại, có lẽ là do bị dọa sợ, thần sẽ kê thuốc an thai cho nương nương.”
Nghe xong, sắc mặt của Thẩm Đình Chi dịu lại, thầm thở phào một hơi.
Thấy Từ thái y muốn đem hòm thuốc rời đi, ta lập tức nói:
“Từ thái y, bổn cung thấy Mục phu nhân cũng đang mang thai, chi bằng, ông cũng chẩn mạch cho cô ta, để được an tâm!” Lâm Ngữ Hi sắc mặt thay đổi, cơ thể cũng đang run rẩy, cô ta liên tục thấp giọng nói:
“Thần ohuj tạ ý tốt của nương nương, nhưng thần phụ đã mời đại phu chẩn mạch rồi, thai nhi khỏe mạnh, không phiền nương nương bận tâm.”
Ta thất vọng nhìn sang Thẩm Đình Chi, mím môi:
“Bệ hạ, thần thiếp cũng là có ý tốt.”
Thẩm Đình Chi quét mắt sang hầu gia, hầu gia lập tức nói lời khuyên nhủ.
“Phu nhân, đây là Từ thái y chẩn mạch cho nàng, cũng là tấm lòng của nương nương và bệ hạ, sao có thể phụ chứ?”
Nhìn thấy Lâm Ngữ Hi không thể trốn được, cô ta chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ta cong khóe môi, lộ ra một nụ cười.
Lâm Ngữ Hi chắc không cho rằng nàng ta có thể toàn vẹn rút lui chứ?
Từ thái y chẩn mạch cho nàng ta, nhíu mày càng ngày càng chặt, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
Đợi Từ thái y đứng dậy, ta lập tức quan tâm hỏi han:
“Như thế nào?”
Từ thái y chậm rãi quỳ xuống, giọng điệu vô cùng rõ ràng, vang vọng cả đại điện:
“Hồi bẩm bệ hạ,Mục phu nhân không có mang thai.”
Lời vừa thốt ra, mọi người nhất thời đều kinh ngạc!
Lâm Ngữ Hi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ở trán thoáng chốc rơi xuống.