Chiêu Ngươi Phiền

Chương 17



Thẩm Tầm thả cà phê nóng và giò cháo quẩy lên trên bàn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, đè thấp giọng nói bảo, "Khiếu ca, mày chưa từng đi làm thêm mà đúng không? Biết làm sao để phục vụ người khác không?

"Tắm chó thôi mà, có gì khó đâu? Cũng không phải trước đây tao chưa từng tắm cho chó." Nghiêm Khiếu đang gõ chữ trên word, bàn phím lạch cạch lạch cạch một trận, nháy mắt trên word liền có nhiều hơn ba bốn dòng.

Phòng máy tính sáng sớm gần như không có người, chim hót nắng sớm cùng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào bàn dài cạnh cửa, mang tới một loại cảm giác cổ xưa yên tĩnh.

"Gì mà "tắm chó thôi mà"?" Thẩm Tầm mặc một cái sơ mi chất liệu phức tạp, trước mặt cũng để một cái máy tính xách tay, "Mày có chút tự giác của người làm ngành dịch vụ hả? Cái thái độ không đoan chính này của mày, cẩn thận kẻo bị khách hàng khiếu nại đó."

Nghiêm Khiếu ăn bánh quẩy uống cà phê, còn không quên tiếp tục gõ chữ, đầu óc tay miệng đều không rảnh, có lệ bảo, "Được rồi được rồi, mày đừng làm phiền tao nữa, hôm nay thời gian gấp gáp, một buổi sáng tao phải gõ xong phần của một ngày lận đó."

Thẩm Tầm ngó màn hình hai cái, "Được rồi, vậy mày tranh thủ gõ đi, gõ xong buổi trưa mời tao ăn cơm."

Nghiêm Khiếu hàm hồ "ừ" một tiếng, dư quang đều không loạn động chút nào.

Thẩm Tầm uống cà phê của mình, cũng bắt đầu làm việc.

Hôm nay nghỉ ngơi, không cần tới phân cục điểm danh, anh tra một chút vụ án không gắn mác cơ mật, định học tập một chút, tránh cho cứ luôn luống cuống. Kí túc xá không phải là nơi để xem vụ án, dễ bị phân tâm, thư viện là một lựa chọn không tệ, nhưng Nghiêm Khiếu muốn tới phòng máy tính, ngoài mặt anh tỏ vẻ không có gì nhưng trong lòng vẫn là rất để ý chuyện Nghiêm Khiếu với Chiêu Phàm nên đi theo luôn.

Đội quân chơi game vẫn chưa giết tới phòng máy tính nên trong phòng cơ hồ chỉ nghe tiếng Nghiêm Khiếu gõ bàn phím lộc cộc.

Thẩm Tầm sớm biết Nghiêm Khiếu muốn đi theo con đường viết văn này, cũng có đọc qua vài bộ tác phẩm viết dưới tên "Cuồng Nhất Khiếu" rồi, nhưng ở cự ly gần nhìn Nghiêm Khiếu làm việc vẫn là lần đầu tiên.

Không thể không nói, Nghiêm Khiếu lúc này đúng là rất có mị lực.

Ít nhất là so với "Khốc ca" (coolguy) trước đây đi theo anh Nghiêm Sách kéo bè đánh nhau khắp nơi thì có mị lực hơn nhiều.

Thẩm Tầm vừa đọc vụ án vừa thất thần quan sát Nghiêm Khiếu, nửa buổi sáng trôi qua, vụ án chưa xem được bao nhiêu, chuyện loạn thất bát tao lại nghĩ một đống.

Lần trước nửa đêm anh Nghiêm Sách gọi điện thoại cho Nghiêm Khiếu nói là trở về rồi, sẽ ở trong nhà một khoảng.

Định hướng này của Nghiêm Khiếu, anh Nghiêm Sách sớm muộn gì cũng biết.

Mình và Nghiêm Khiếu cùng nhau lớn lên, lúc nhỏ mọi chuyện cơ bản là đều cùng nhau trải qua, đối với tính tình anh Nghiêm Sách cũng rất rõ ràng. Đại ca nhà họ Nghiêm phát tiết thì thật sự rất đáng sợ đó.

Tình huống bây giờ, Nghiêm Khiếu có theo đuổi được Chiêu Phàm hay không, khó nói.

Anh Nghiêm Sách sẽ tiếp nhận sao?

Nếu anh Nghiêm Sách không tiếp nhận, Nghiêm Khiếu sẽ thế nào? Chiêu Phàm sẽ thế nào?

Thẩm Tầm chống cằm, trong lòng lo âu, đọc vụ án hoàn toàn không vô, dứt khoát nhìn đám chim sẻ ríu rít trên cây ngoài cửa sổ, chẳng được bao lâu lại cảm thấy mình đang lo lắng vô cớ.

Rốt cuộc thì tiền đề khiến anh Nghiêm Sách nổi trận lôi đình là biết em trai mình và người đàn ông khác ở bên nhau.

Nhưng Nghiêm Khiếu sẽ thật sự quen Chiêu Phàm sao?

Chiêu Phàm thẳng quá trời.

Đột nhiên, Nghiêm Khiếu như có thù hằn gì mà gõ Enter mạnh một cái, "xoạt" phát đứng dậy, thả lỏng duỗi eo, "Aizzz!"

"Viết xong rồi?" Thẩm Tầm hồi thần, ngẩng đầu hỏi, "Nhanh vậy à? Thần tốc thế Khiếu ca."

"Còn thiếu một chút, sắp xong rồi, tí nữa còn phải kiểm tra một lượt." Nghiêm Khiếu vừa nói vừa đi, "Tao đi xả nước cái."

Phòng máy tính và thư viện thuộc khu cũ của Học viện Cảnh sát Lâm Giang, vẫn luôn không được xây mới lại. Trong phòng máy tính không có nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh thì phải tới thư viện ở kế bên. Sau khi Nghiêm Khiếu đi, Thẩm Tầm lấy máy tính của anh qua, đọc một lượt từ đầu tới chương mới nhất chưa viết xong kia.

Lúc Nghiêm Khiếu quay lại thì Thẩm Tầm vừa đọc xong đoạn cuối cùng.

"Chậc, vị tiểu độc giả này thật nhiệt tình nha, bánh bao còn chưa hấp xong đã bắt đầu gặm rồi, cũng không sợ bị nóng phỏng mỏ." Nghiêm Khiếu cười bảo, "Thấy thế nào? Cho cái ý kiến đi."

Thẩm Tầm không đưa ra ý kiến, ngược lại nghi ngờ chất vấn một câu, "Chiêu Phàm rất ưu tú thật, nhưng có ưu tú cách mấy thì cũng không lợi hại như mày thổi phồng trong truyện này mà? Kiểu này thì cậu ấy thành cái gì rồi? Khai cuộc phong thần à? Ít nhất mày cũng phải viết cho cậu ấy vất vả tập luyện đã chứ."

"Cậu ấy còn hoàn mỹ hơn tao viết." Nghiêm Khiếu nhìn bản word của mình, ánh mắt phảng phất như đột nhiên trở nên nhu hòa."

"Người khác là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mày là tình nhân trong mắt hóa chiến thần." Thẩm Tầm ngừng một chút, lại nói, "Có điều mày so với "người khác" lợi hại hơn. Mày còn chưa là tình thân đã hết Tây Thi tới chiến thần rồi."

"Mày khong hiểu." Nghiêm Khiếu nhướng mày, lộ ra nụ cười của người từng trải.

Thẩm Tầm hừ một tiếng, "Này có gì mà không hiểu."

"Mày chưa từng xem ai là bảo bối." Nghiêm Khiếu nói, "Cho nên mày không hiểu tâm tình lúc cưng yêu người khác đâu."

Thẩm Tầm, "......"

Cẩu độc thân bị người anh em cẩu độc thân nhà mình bạo kích.

"Chiêu Phàm biết mày cưng yêu nó không?" Thẩm Tầm ngẫm nghĩ hai giây, cảm thấy mình nên phản kích."

"Sớm muộn gì cũng biết thôi." Nghiêm Khiếu nói xong thì vỗ vai Thẩm Tầm, kéo đề tài về lại, "Hơn nữa hệ liệt này vốn là "chiến thần lính đặc chủng" mà, khai cuộc phong thần với kết cuộc thành thần thì có gì khác nhau? Tác phẩm nghệ thuật đến từ đời sống lại cao hơn đời sống, độc giả nhiệt huyết đừng bàng hoàng đừng kinh ngạc, hãy đến với tiểu thuyết của tao để tìm ra chân lý sống cho đời mày."

Thẩm Tầm bình tĩnh đập rớt tay Nghiêm Khiếu, "Một bộ sảng văn thôi mà, còn có mặt mũi nói là chân lý. Mày kiếm đâu ra cái chân lý đó mà bịa vậy?"

Nghiêm Khiếu huýt sáo một tiếng, không nghe không để ý, lại tiếp tục cần cù gõ chữ.

Thẩm Tầm, "Chậc!"

Đại khái là nghĩ tới buổi chiều muốn cùng làm việc với Chiêu Phàm, tốc độ gõ chữ của Nghiêm Khiếu nhanh hơn hẳn, chưa tới giữa trưa đã gõ xong lượng của một ngày, kiểm tra chỉnh sửa xong thì đăng lên "Thiết hán tình", mau chóng thu dọn máy tính rồi chuẩn bị vọt.

"Chờ chút!" Thẩm Tầm gọi, "Mày đi đâu đó?"

"Đi tắm chó á." Nghiêm Khiếu nói, "Mày biết rồi mà còn hỏi?"

"Không phải buổi chiều à? Cơm trưa còn chưa ăn, mày chạy cái gì?"



"Tao ăn chung với Chiêu Phàm!"

Thẩm Tầm, "...... Tao đệt!"

Nghiêm Khiếu nhớ thương Chiêu Phàm nhưng cũng không quên anh em, lúc xông nhanh ra cửa phòng máy tính còn gọi với vào trong, "Đúng rồi, tao đã gọi điện thoại cho tiệm cá nấu ớt ở ngoài cửa Bắc rồi, chút nữa họ sẽ giao thẳng một phần cá đã nấu xong tới kí túc xá, nhớ quay về ăn đó. Mày, Hoàng Kiềm, Lưu Tiệm Thành đều có phần."

Thẩm Tầm bảo, "Coi như mày có lương tâm."

Thẩm Tầm lại nói, "Tao với Chiêu Phàm mới ăn ở tiệm đó, có mùi vị tình yêu, cho tụi bây ké chút vận may đó!"

Thẩm Tầm, "......"

Vô lực chửi.

Cảm thấy bi ai.

~

Lý Giác làm phó trưởng tiệm còn kính nghiệp hơn trưởng tiệm thật sự nhiều, người khác vết thương nhẹ là đã la ó đủ kiểu, y lại trọng thương cũng không nói gì, dù cánh tay bó thạch cao cũng không quên tới tiệm chỉ điểm giang sơn.

Sẵn tiện gọi cơm trưa cho nhóm nhân viên.

Lúc Nghiêm Khiếu đội nắng trưa gay gắt chạy tới tiệm, Lý Giác đang to mồm gọi, "Tiểu Từ, của cậu là cơm gà Cung bảo đúng không? Trương Tịch, cơm chiên thịt xắt sợi hương cá, đúng thì gáy một tiếng! Chiêu Phàm, một phần cơm thịt kho kiểu Đài Lan, một phần đồ ăn trẻ em... Tao đệt, Chiêu Phàm cậu có biết xấu hổ không hả? Lại gọi phần trẻ em?"

"Phần ăn trẻ em thì làm sao? Cơm trẻ em không chỉ dinh dưỡng phong phú mà còn an toàn vệ sinh. Anh nói coi cơm trẻ em có gì không tốt?" Chiêu Phàm từ phòng tắm hét ra, "Một phần cơm thịt kho tôi ăn không no, cơm trẻ em coi như cơm thêm đê."

"Ăn bể bụng cậu luôn đi!" Tuy ngoài miệng Lý Giác chửi nọ kia nhưng vẫn là ghi chú cẩn thận phần cơm lên giấy, đang định gọi điện thoại cho quán ăn gần đó thì ngẩng đầu đụng trúng tầm mắt Nghiêm Khiếu.

"Cậu là..." Lý Giác phản ứng cũng khá nhanh, "Cậu là người bạn mà Chiêu Phàm giới thiệu đúng không? Tới vừa đúng lúc, tụitôi đang gọi cơm trưa nè. Cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn cái gì tôi gọi luôn một thể. Chỗ này tụi tôi bao một bữa ăn, ăn trưa hoặc là ăn tối, giờ cậu tới rồi thì tính ăn trưa luôn nha."

Chiêu Phàm nhấc màn buồng tắm lên, có hơi kinh ngạc, "Khiếu ca, sao giờ anh đã tới rồi?"

L j thân là phó trưởng tiệm, trước mặt nhân viên mới vẫn cần chút mặt mũi, sợ Chiêu Phàm phun ra câu gì kiểu "anh chạy tới cọ cơm Giác ca à" nên vội bảo, "Giờ tới là đẹp mà, sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, cùng nhau ăn bữa cơm."

"Tôi tới đón cậu đi ăn." Nghiêm Khiếu nhẹ giọng nói.

Trương Tịch tắt máy sáy trong tay, nhìn nhìn Nghiêm Khiếu, lại nhìn nhìn Chiêu Phàm cái người đang tắm chó không thèm mặt áo kia.

"Đúng rồi đúng rồi, lần đầu tới, ra ngoài ăn cũng được." Lý Giác nói, "Hai người phải nâng cao tình hữu nghị nha hahaha."

"Tôi vẫn chưa tắm xong đâu." Chiêu Phàm nói.

Dáng người Nghiêm Khiếu cao, lại bị Nghiêm Sách quản thúc từ nhỏ, nghiêm chỉnh lên thì không tức giận vẫn có uy, có kiểu khí chất nghiêm nghị, rõ là tới làm công nhưng lại giống như khách vậy,

Lý Giác nhìn ra sự khác biệt của anh, lập tức im lặng.

"Không sao, tôi đợi cậu." Nghiêm Khiếu nói xong thì đứng sang một bên, gật đầu hữu hảo với Lý Giác.

Chiêu Phàm cầm vòi hoa sen, "xòa xòa xòa" xịt con chó Labrador, hét lớn, "Giác ca, vậy hôm nay tới với bạn đi ăn ngoài, không để anh tốn kém nữa!"

Lý Giác vốn định dập một câu "một mình cậu đặt lượng cơm cho hai người, ngày nào cũng khiến tôi tốn kém", thấy "người ngoài" Nghiêm Khiếu vẫn còn ở đây nên chỉ cười cười, tính tình dễ chịu nói, "Tùy cậu."

Tắm chó xong, Chiêu Phàm từ phòng tắm đi ra, trên người toàn là nước, quần công nhân nửa người dưới cũng ướt nhẹp. Chỉ thấy cậu vừa lấy khăn lông lau người vừa đi về phía Nghiêm Khiếu, "Không phải nói anh ngủ trưa một giấc rồi hẵng tới à? Anh xem xem thời tiết này, buổi trưa mặt trời là độc nhất đó, trên đường toàn là khói thôi."

"Hôm nay là ngày đầu tiên, tới sớm chút làm quen hoàn cảnh." Nghiêm Khiếu nói, "Lần trước qua mua rau, tôi thấy bên này quán ăn không ít, so với ngoài cửa Bắc còn nhiều hơn."

"Tôi đều ăn cả rồi, có mấy tiệm mùi vị không tệ, chốc nữa dắt anh đi coi." Chiêu Phàm nói rồi đi lên lầu, "Đợi tôi thêm hai phút nữa, tôi lên mặc quần áo."

Lý Giác đã gọi xong cơm cho nhân viên rồi, không khỏi đánh giá Nghiêm Khiếu, khách khí hỏi, "Bạn học, cậu cũng là sinh viên Cảnh viện à?"

Nghiêm Khiếu đang muốn nói "phải" thì Chiêu Phàm đã mặc xong áo đi xuống rồi, câu vai anh, báo tên đại học anh, cười bảo, "Bạn tôi là sinh viên giỏi trường danh giá đó nha. Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi lượn."

Ra khỏi tiệm chăm sóc thú cưng, Nghiêm Khiếu nói, "Cậu nói tôi là bạn học cậu cũng được mà."

"Không nhất thiết phải nói dối mà." Chiêu Phàm dẫn anh vào một tiệm cơm gia đình, "Có cái gì thì nói cái đó thôi, chúng ta cũng không làm công tác đặc vụ gì."

Nghiêm Khiếu nhìn nhìn thực đơn, "Cậu gọi đi."

Chiêu Phàm không hề do dự, như đói mốc meo rồi, gọi gọn lẹ vài món, xoa bụng nói, "Hôm nay anh thử tiệm này, mai đổi tiệm khác."

"Bữa này cậu đừng chia đôi tiền với tôi nữa." Nghiêm Khiếu nói, "Tôi mời."

Chiêu Phàm đang muốn cự tuyệt, Nghiêm Khiếu lại bảo, "Cậu giúp tôi tìm được việc, về tình về lý tôi cũng nên mời cậu bữa cơm. Cậu muốn cự tuyệt thì chính là không coi tôi là bạn bè rồi."

"Anh thế này..." Chiêu Phàm lười biếng chống cằm, "Được thôi, thế cảm ơn nhá."

"Là tôi phải cảm ơn cậu." Nghiêm Khiếu nói.

Trong tiệm cơm gia đình đều là những món ăn bình thường, nhưng mùi vị đúng là không tệ, cũng rất bắt cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chưa tới nửa tiếng đã ăn sạch đồ ăn trên bàn.

Nghiêm Khiếu ra quầy tính tiền, quay đầu lại nhìn thì bóng dáng Chiêu Phàm đã mất tiêu.

Ông chủ cười hề hề, chỉ chỉ bên ngoài, "Cậu ấy à, đi rồi."

Nghiêm Khiếu chạy nhanh đuổi theo, xém chút nữa đã đâm sầm vào người đang đi tới.

"Anh chạy cái gì?" Chiêu Phàm giơ túi nilon trong tay, cười bảo, "Mời anh uống coca lạnh. Lần này không phải là "cục đá" nữa, mở nắp ra là có thể uống."

"Cậu đi mua đồ uống à?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Đúng rồi." Chiêu Phàm nói, "Đồ ăn tiệm này ngon nhưng khẩu vị nặng, bỏ quá trời muối và dầu luôn, uống miếng coca bù lại."

Nghiêm Khiếu nhận lấy coca lạnh, vừa uống một ngụm thì bọt khí nổ đầy trong miệng cứ như tâm tình đang gào thét của anh.



~

Lúc quay lại tiệm, khách buổi sáng đã rời đi, khách buổi chiều còn chưa tới, tắm chó thổi lông chó ai nấy đều nhàn rỗi, Lý Giác đang ngủ gà gật, Tiểu Từ ở trên lầu chơi game, Trương Tịch không giành được máy tính, không cam lòng ngồi kế bên chỉ trỏ.

Nghiêm Khiếu không có đồ làm việc của mình.

Theo lý mà nói, anh làm thay phần việc của Lý Giác thì nên mặc đồ Lý Giác, nhưng anh cao hơn Lý Giác hẳn 20cm, đồ Lý Giác anh mặc chẳng vừa.

Mà dù có mặc được thì anh cũng không muốn mặc.

"Mặc của tôi đi." Chiêu Phàm đưa đồ làm việc dự phòng của mình ra, "Tôi có hai bộ. Bây giờ trời nóng, phơi một đêm là khô, tôi không cần đổi mỗi ngày. Bộ này cứ để đó mãi thôi à, cho anh."

Nghiêm Khiếu hiển nhiên là thập phần vui vẻ, nhận lấy xong lại chỉ mặc quần.

Anh cao hơn Chiêu Phàm, quần làm việc của Chiêu Phàm anh mặc lên chân, có hơi ngắn.

"Anh cũng cởi trần à?" Chiêu Phàm sớm đã biết cơ bụng anh không thua kém mình, lúc này thấy anh không mặc áo cũng không kinh ngạc mấy.

(gautrucp: ôkê đã hiểu sao Nghiêm Khiếu công)

"Tốt nhất là mặc lên à?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Mặc không mặc cũng không khác mấy, mặc lên cũng bị ướt, dính trên người không thoải mái." Chiêu Phàm dõng dạc, "Body siêu cấp tốt như tôi này, đương nhiên là lựa chọn không mặc."

Lý Giác thở dài, "Chiêu Phàm cậu có thể ra dáng nhân viên cũ chút không, đừng làm hư người mới chứ? Dụ dỗ cởi trần là phạm tội đó cậu biết không hả?"

"Không biết, hay là hôm nay tôi về hỏi bạn học ngành Luật một chuyến?" Chiêu Phàm bày vẻ đứng đắn, "Hơn nữa lời tôi nói đúng mà. Có cơ bụng sao lại không khoe? Này không phải cho mấy người không có cơ bụng chiếm tiện nghi à?"

Lý Giác, "......"

Nghiêm Khiếu thấp giọng cười, "Nói hay lắm."

Còn cho một tràng pháo tay nhỏ.

Đang nháo vui thì khách tới rồi. Lông vàng, husky, alaska... các loại chó lớn xếp hàng vào tiệm, không gian lập tức trở nên chật chội. Người chơi game trên tầng nghỉ ngơi trong phòng đều xông ra hết, dắt bọn chó vào phòng tắm. Chiêu Phàm huýt sáo gọi một con husky đang nhìn đông ngó tây, husky liền lè lưỡi đi vào phòng tắm.

Con husky này nghe lời thế à? Nghiêm Khiếu tạm thời không cần tắm chó liền đứng kế phòng tắm nhìn Chiêu Phàm tắm cho nó.

Husky trời sinh là diễn viên hài kịch, không ồn không nháo, chỉ cần trợn mắt nằm trên đất thôi đã có thể chọc người khác cười rồi. Chiêu Phàm vừa xoa xoa nó vừa nói chuyện dỗ nó, không biết nó có được dỗ vui hay không chứ Nghiêm Khiếu đã vui trước rồi.

Tắm cho chó lớn đúng là rất tốn công, Chiêu Phàm lau mồ hôi trên trán, đang muốn đứng lên vặn eo thì thấy Nghiêm Khiếu đang cười với mình.

"Cười cái gì?" Chiêu Phàm đùa, "Tôi chọc husky chứ có chọc anh đâu. Anh cười vui vẻ thế thì phải đưa tiền cho tôi."

Nghiêm Khiếu vốn định móc mười đồng ra, tay nhét vào túi rồi mới nhớ ra giờ đang mặc quần lao động, không có tiền."

"Nợ nha." Anh nói.

"Còn muốn nợ tiền cơ!" Chiêu Phàm dắt con husky sạch sẽ ra ngoài, lại câu dẫn một con alaska đang xếp hàng.

Alaska không hiếu động như husky, Chiêu Phàm không nói chuyện với nó nữa, ngữ hí thay đổi, bắt đầu làm thầy giáo, dạy Nghiêm Khiếu làm sao tắm cho chó.

Nghiêm Khiếu nghiêm túc học hỏi, lâu lâu còn "ừa" mấy tiếng, nhưng loại chuyện tắm chó này vốn dĩ anh không cần Chiêu Phàm dạy.

Ngày trước Nghiêm Sách nuôi mấy con chó chăn cừu đức siêu hung dữ, từ tiểu học anh đã tắm cho chó chăn cừu đức, coi như là tay nghề thuần thục rồi.

Khách trong tiệm càng lúc cnàg nhiều, cuối cùng cũng tới lúc người không đủ.

Chiêu Phàm nghiêng đầu hỏi, "Đồ đệ, có thể xuất sư không?"

"Bảo chứng không làm sư phụ mất mặt." Nghiêm Khiếu cười bảo.

Tới tiệm chăm sóc thú cưng tắm rửa đa phần là chó loại lớn, chó loại nhỏ không ít con tự tắm ở nhà nhưng cũng không hoàn toàn không có chó nhỏ.

Lý Giác nghĩ Nghiêm Khiếu là người mới, sợ vừa tới đã kêu anh hầu hạ chó lớn anh làm không nổi cho nên đẩy một con Teddy cho anh, kêu anh thử tắm cho chó nhỏ trước, tắm quen rồi lại tắm chó lớn.

Nghiêm Khiếu thì càng muốn tắm cho chó lớn hơn, tốt nhất là mấy con chó chăn cừu đức siêu hung dữ nhất ấy, nhưng đối mặt với con Teddy anh cũng không từ chối, dễ tính nhận lấy nó vô phòng tắm.

Chiêu Phàm tắm xong một loạt, ra ngoài thông khí, đột nhiên nghe thấy âm thanh cổ quái từ bên cạnh truyền tới.

Bị tiếng nước trong phòng tắm đè xuống, thanh âm đó không tính là rõ ràng, trừ cậu ra thì người khác căn bản không nghe thấy.

Cậu lần theo âm thanh bước tới, phát hiện âm thanh là từ phòng tắm sát mé bên phải truyền ra.

Càng gần càng nghe rõ âm thanh đó.

Giao lưu với đám chó mấy tháng rồi, cậu sao có thể không biết được đó là tiếng thở gấp dục tiên dục tử đám chó phát ra khi đang "phê".

"Hê!" Cậu vui vẻ, đi tới bên ngoài phòng tắm ngoià cùng bên phải, tay kéo màn lên, cười hề hề nói, "Để Phàm ca tới nhìn coi, là ai lại bị chó chịch thế..."

Trong phòng tắm, Nghiêm Khiếu đang ngồi trên ghế đẩu ngẩng đầu lên.

Cái chân dài khiến người ta hâm mộ kia, đang "treo" một con Teddy màu đen đang làm vận động không hài hòa.

"... này." Chiêu Phàm kiên trì nói hết câu.

Nghiêm Khiếu, "......"

Ba giây sau---

Chiêu Phàm ôm eo cười lớn, "Há há há há há há há!"