Chiêu Ngươi Phiền

Chương 2



Cửa thư phòng bị đẩy mở ra, tiếng dép lê loạt xoạt truyền qua. Nghiêm Khiếu không cần quay đầu cũng biết là ai đang tới.

Chắc chắn là nhóc quỷ Thích Nam Tự 10 tuổi của Thích gia kế bên.

"Nghiêm Khiếu!" Thích Nam Tự là con một Thích gia, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tư thái rất lớn, tới nhà Nghiêm làm khách mà cứ như về nhà chính mình, đó giờ chưa hề khách sáo, cũng chưa từng gọi Nghiêm Khiếu một tiếng "anh" nào, muốn tới là tới, muốn đi là đi, còn tiện miệng ăn luôn kem que và bánh quy, giành luôn máy tính của Nghiêm Khiếu.

"Em lại tới rồi!" Miệng Thích Nam Tự ngậm một que kem, trong tay cầm theo một que khác, bước tới trước mặt Nghiêm Khiếu rồi vô cùng rộng lượng đưa tay ra, "Cho anh nè."

Nghiêm Khiếu liếc nhóc một cái, nhận lấy que kem, "Này không phải hôm qua anh vừa mua rồi bỏ ngăn đá à?"

"Cho nên em mời anh ăn nha." Thích Nam Tự dõng dạc đáp.

"Chậc." Nghiêm Khiếu xé vỏ ngoài ra, lười để ý tới vị khách không mời mà tới này, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trạng thái của Jiba vẫn là đang online.

Jiba không off, anh liền không off. Anh có linh cảm rằng hôm nay Jiba sẽ tiếp tục tìm lỗi sai của mình.

"Cho em chơi chút đi." Trong thư phòng chỉ có một cái máy thích, Thích Nam Tự ngậm theo que kem mới ăn được phân nửa đi qua chen chúc chỗ ngồi với Nghiêm Khiếu hòng ép anh lọt ghế.

Nghiêm Khiếu vươn tay trái ra, bàn tay thô bạo bẹp một cái lên mặt cậu nhóc, dễ dàng đẩy cậu qua một bên, "Hôm nay không được, anh có chính sự."

Thích Nam Tự ỷ vào chuyện mình biết đánh nhau nên từ mẫu giáo tới tiểu học đều xưng vương xưng bá quen rồi, nay trước mặt Nghiêm Khiếu lại chợt thành nhóc con chân ngắn với không tới thì không cam tâm, lập tức chuẩn bị phản kích. Có điều nắm đấm còn chưa kịp vung ra thì nhóc đã bị Nghiêm Khiếu xách gáy ném lên sofa.

"Anh Nghiêm mày hôm nay có việc thật." Vẻ mặt Nghiêm Khiếu hơi mất kiên nhẫn, "Muốn ở lại đây thì ngoan ngoãn nghe lời cho anh, còn không thì đi về."

Thích Nam Tự đanh mặt, "Anh định méc với ông nội em à?"

"Anh muốn em thành thật thôi." Nghiêm Khiếu xoa đầu cậu, chỉ chỉ kệ sách, "Bên đó có truyện tranh, muốn đọc thì tự qua lấy, đừng làm phiền anh."

Thích Nam Tự buồn bực ngồi trên sofa một chút rồi đứng dậy đi về phía cửa.

Nghiêm Khiếu nhìn một phát liền biết cậu muốn làm gì, hét lên, "Đứng lại!"

Thích Nam Tự đen mặt quay trở về.

"Định đi đâu đó?" Nghiêm Khiếu thừa biết còn hỏi.

"Em đi xuống lầu chơi chút." Con ngươi Thích Nam Tự đảo lia lịa.

"Không được vào phòng anh trai anh." Nghiêm Khiếu cầm điện thoại đang để trên bàn lên, lắc lắc, "Nếu không bây giờ anh gọi điện thoại cho Thích thủ trưởng luôn."

Thích Nam Tự trề môi, không cam lòng ngồi lại trên sofa, rì rầm, "Anh vừa không cho em chơi máy tính, vừa không cho em qua phòng ảnh. Anh muốn bức em chết ha gì!"

"Anh bức em chết?" Nghiêm Khiếu cười gằn, "Nhóc mày coi phim truyền hình ngược luyến tàn tâm nhiều quá à? Không ngoan thì đi về đi."

"Em không!" Thích Nam Tự không tình không nguyện đi lấy một cuốn truyện tranh qua cuộn chân bắt đầu đọc, trong miệng còn lầm bà lầm bầm, có lúc còn liếc Nghiêm Khiếu một cái.

Nghiêm Khiếu biết cậu nhóc đang mắng mình nhưng chỉ lấy tay đỡ trán lắc lắc đầu.

Thằng nhóc nhà họ Thích này từ lâu đã bị anh trai mình chiều hư rồi. Trưởng bối hai nhà Nghiêm, Thích là thế giao (nhiều thế hệ giao hữu qua lại), từ nhỏ Thích Nam Tự đã là cái đuôi tò tò theo sau lão đại Nghiêm gia, Nghiêm Sách, học được từ anh một thân bản lĩnh đánh nhau vô địch. Bây giờ Nghiêm Sách đang ở tít bộ đội dã chiến, một năm chả về nổi một lần, Thích Nam Tự liền như không có cha, cả ngày cứ tới tối là chạy qua Nghiêm gia như kiểu không qua Nghiêm gia tuần tra một vòng thì ngày đó sống không nổi. Mấy bữa trước trường tiểu học chưa cho nghỉ, Thích Nam Tự còn tuân thủ kỷ luật đúng giờ về nhà ngủ. Bây giờ được nghỉ rồi, nhóc thối cứ qua là lười về luôn, buồn ngủ thì ngủ ngay trên sofa phòng sách như kiểu ngủ dậy thì có thể thấy được Nghiêm Sách vậy.

Nghiêm Khiếu cạn lời, không hiểu sao Thích Nam Tự vừa gặp đã răm rắp gọi Nghiêm Sách là "anh" mà thấy mình thì cứ trống không gọi "Nghiêm Khiếu", càng không hiểu nổi cái sự dính Nghiêm Sách cứng ngắt của Thích Nam Tự là từ đâu mà ra.

Có điều hôm nay anh không có tâm tư cân nhắc tiếp, vì cái người tên là Jiba kia hiển nhiên là phiền hơn Thích Nam Tự nhiều.

Sẵn nói tới đây thì, anh cũng không tính là tác giả gì, viết truyện quân nhân trên "Thiết hán tình" chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn tìm một con đường khác cho tương lai của mình thôi.

Nghiêm gia mấy đời tòng quân, trong nhà đừng nói là đàn ông, ngay cả nữ nhi cũng khoác lên mình một bộ quân trang.

Nghiêm Khiếu là ngoại lệ duy nhất.

Không nói rõ được là do anh vốn không có ý định nhập ngũ, hay là ít nhiều do tâm lý nổi loạn ảnh hưởng. Mà năm mười tám tuổi đó, Nghiêm Sách đã sắp xếp cho anh một vị trí đẹp trong bộ đội rồi anh vẫn cứ không đi, vỗ vỗ giấy trúng tuyển đại học của mình nói, Không đi lính, muốn đọc sách.

Trường đại học đó không tệ, ngay trong thành phố, chuyên ngành kinh doanh quốc tế. Nghiêm Sách không cho anh sắc mặt tốt, nhưng cũng không cưỡng ép nhét anh vào trong quân doanh.

Anh còn nhớ rõ ánh mắt thất vọng đó của Nghiêm Sách.

Nhưng cuộc đời của mình, dựa vào cái gì lại do người nhà quyết định?

Cha là tướng quân, anh là lính đặc chủng, cho nên chính mình cũng phải đi lính?

Không có đạo lý đó đâu.

Nghiêm Khiếu anh không muốn mặc quân trang thì có ảnh hưởng gì tới ai đâu?



Hai năm này ở trường đại học, nói thoải mái thì có thoải mái, mà nói nhàm chán thì cũng nhàm chán. Mãi tới học kì trước anh vô tình nghe được có một đàn anh năm tư không kiếm được việc làm nên dựa vào viết truyện chiến tranh thương trường mà kiếm được một khoản lớn, anh liền nhanh trí nhớ tới diễn đàn "Thiết hán tình" mình hay xem cũng có một mục về truyện.

"Thiết hán tình" là diễn đàn cho người yêu quân đội, truyện đăng trên đó hiển nhiên là về quân nhân. Anh đọc thử vài bộ, cảm thấy bản thân mình đã tìm được 'môn đạo' rồi nên không lâu sau thì bắt tay vào chuẩn bị viết.

Dù chưa từng chính thức mặc quân phục nhưng tốt xấu gì anh đã sống trong đại viện bộ đội hai mươi năm, viết truyện về quân lữ không thành vấn đề. Vì nhân vật có sẵn đó, lấy Nghiêm Sách làm hình mẫu. Câu chuyện cũng có sẵn đó, đều là những thứ mấy anh em đi lính chính miệng kể lại. Rồi thêm mắm dặm muối đánh bóng chút là ok rồi.

Vậy mà, truyện đăng lên, không ai đọc.

Người phụ trách bên mảng tiểu thuyết còn nhắn riêng với anh, "Người anh em à, cậu viết vầy là không được rồi!"

Anh khiêm tốn thỉnh giáo, "Tại sao lại không được?"

Người phụ trách kiên nhẫn bảo, "Mấy thứ cậu viết đều là người thật việc thật trong quân đội đó! Không thích hợp với trào lưu bây giờ đâu."

Anh rất không hiểu, "Hả?"

Người thật việc thật vì sao lại không phù hợp với trào lưu?

Bây giờ viết truyện không cần khảo chứng à?

Người phụ trách nói, "Nhân vật chính của cậu cả ngày chỉ biết cố gắng tập luyện, một chút tâm tư khác đều không có, tới cả em gái cách vách còn lười nhìn nhiều hơn một cái. Có chỗ nào được đâu? Anh em diễn đàn mình ai mà muốn đọc cái này? Ít nhất cậu cũng phải cho nhân vật trêu hoa ghẹo nguyệt chứ! Cậu nhìn mấy truyện đang nổi kia đi, nhân vật chính nào cũng ngày ngày đánh Mỹ đạp Nhật, xong chuyện còn gạ cả nữ tổng tài. Đã biết bao nhiêu! Còn cậu thì sao? Nhân vật chính của cậu ban ngày luyện tập, buổi tối cũng tập luyện, quá khổ luôn á chứ? Ít nhất hắn phải rờ được tới súng chứ! Tôi không phải là nói súng thật, là "súng" kia cơ, cậu hiểu mà! Mọi người muốn đọc sảng văn cơ. Sảng văn, cậu hiểu không? Đọc cái này của cậu ai mà sảng cho nổi! Nào nào nào, để tôi kiếm vài bộ sảng văn làm mẫu, cậu tham khảo một chút. người anh em à, tin tôi đi, tôi đọc biết bao nhiêu truyện rồi, nhìn ra được cậu có tài đó, chỉ cần đổi phong cách, viết thành mấy cái nhảm nhí thôi là tôi đảm bảo độ hot của cậu tăng vèo vèo liền. Tới lúc đó nha, tôi thêm tiền cho cậu, cậu thấy thế nào?"

Nghiêm Khiếu trầm mặc, nhớ tới bảo vật trấn thôn của "Thiết hán tình".

Bộ truyện đó rất chính thống, tuyệt đối không phải truyện nhảm nhí gì.

Người phụ trách lại nói, "Cậu đừng thấy bảo vật web mình hot, cái đó đều là truyện của mấy năm trước rồi. Tùy tình hình thôi, năm đó diễn đàn chúng ta chỉ có mỗi cái truyện đó, không hot cũng phải đẩy cho nó hot chứ! Có điều bây giờ thời thế thay đổi rồi, anh em chỉ thích đọc kiểu truyện nhảm nhí thôi!"

Nghiêm Khiếu ngẫm nghĩ cả nửa ngày mới trả lời, "Được, cảm ơn anh, tôi sẽ cân nhắc."

Tắt trang web, Nghiêm Khiếu cả đêm không ngủ, tới lúc trời sáng thì nheo mắt nghênh đón ánh mặt trời, quyết định mẹ nó lần này thử một phen!

Nhân vật vẫn là lấy hình mẫu từ anh hai Nghiêm Sách, có điều lật ra thêm một mặt tổng tài bá đạo, giấu bớt đi một mặt chăm chỉ khổ luyện của Nghiêm Sách. Câu chuyện thì không còn là người thật việc thật nữa, cứ viết làm sao để vừa thú zị vừa sảng thôi.

Sau khi viết vài chương, anh đăng kí một tài khoảng mới, tên là "Cuồng Nhất Khiếu", trước khi đăng lên thì gửi cho người phụ trách xem trước.

Người phụ trách mừng rơn, "Người anh em! Năng lực lĩnh ngộ của cậu quá mạnh rồi! Truyện này vừa sảng vừa hăng, không hot tôi ở truồng luôn!"

Nghiêm Khiếu, "......."

Ở truồng thì không cần đâu nha.

Như người phụ trách dự đoán, từng chương từng chương truyện được đăng lên, độ hot của "Cuồng Nhất Khiếu" liền chậm rãi bò lên, mấy bài viết không có lúc nào là không đứng ở đầu web cả.

Dù Nghiêm Khiếu hơi không muốn nhìn thẳng truyện mình viết lắm thì tâm tình vẫn là khá tốt.

Anh nghĩ, có khi viết truyện quân nhân cũng là một con đường sống.

Chỉ cần không đi theo quỹ đạo mà người lớn sắp xếp thì con đường nào cũng có thể mò tới tay được!

Khoảng thời gian này, dựa vào trao đổi với người phụ trách và giao lưu với độc giả, anh dần hiểu rõ tâm lý mọi người. Thật ra độc giả đều biết sảng văn rất giả, nhưng lại cần chính cái sự 'hào hùng' sảng khoái quá, vì trong cuộc sống hiện thực vô cùng thiếu mất những thứ đó.

Vậy mà giang tinh (quỷ thích cãi nhau) Jiba lại xuất hiện.

Nghiêm Khiếu nhìn qua nhật kí đăng bài của Jiba, phát hiện ra cái người giang tinh này đó giờ chưa từng xuất hiện ở bài viết truyện nào, ai ngờ đâu vừa tới là văn dài chữ to, lời nói ra rất kinh người, giống như là vị trinh thám tỉnh táo duy nhất giữa thế gian ngàn người say để liều mạng tìm kiếm mấy chi tiết không hợp lý rồi lôi từng cái ra, dùng ngôn từ đầy chính nghĩa nói, chỗ này cậu không hợp lý, chỗ kia cậu không hợp lý, trong quân đội không thể như vầy.

Trong quân đội hiển nhiên không thể như vầy! Nhưng đây là sảng văn đó hiểu không? Sảng văn! Nghiêm Khiếu đỡ trán, trong lòng bốc hỏa, có cảm giác như bị học sinh tiểu học dạy cách làm người.

Jiba rất có khả năng chỉ là một đứa học sinh tiểu học ngu ngốc, sùng bái lính đặc chủng, sau khi lớn lên muốn làm lính đặc chủng nên đọc vài truyện khác trên "Thiết hán tình" xong thì tự nhận mình là chuyên gia.

Nghiêm Khiếu nhìn qua Thích Nam Tự đang ôm truyện tranh đọc tới tức anh ách, cảm thấy mười phần đau đầu.

Mấy loại học sinh tiểu học tự cho mình là đúng rồi không nói đạo lý này là phiền phức nhất. Bọn chúng căn bản không biết trời cao đất dày, hiểu biết nửa vời thôi mà thích lên mặt dạy đời, không có gì cũng phải ráng kiếm chuyện cãi nhau một trận.

Nó đã đọc tới sảng văn rồi mà còn định so đo sao sảng văn không phù hợp với thực tế?

Giải thích á, thì bọn giang tinh học tiểu học này có chịu nghe vào đâu? Nói không chừng còn là càng cãi càng hưng phấn, cãi tới thiên hoang địa lão cũng không biết ngừng.

Không giải thích á, thì giống như là thừa nhận rồi, thì cứ đợi bị học sinh tiểu học đè lên đất chà đạp đi.

Mẹ nó chứ, kiểu gì cũng phiền.

Hôm nay vừa đăng một chương, Jiba còn chưa kịp tới để lại bình luận thì mấy học sinh tiểu học khác hiển nhiên đã bị Jiba ảnh hưởng, bắt đầu tự tìm lỗi sai rồi để lại mấy bình luận linh tinh trong khu thảo luận kiểu "Cái người Phàm gì gì nói cũng rất có đạo lý nhỉ", "Chắc chủ comment chưa gặp qua lính đặc chủng thiệt đâu ha."



Nghiêm Khiếu cáu kỉnh ném que kem vào thùng rác, thầm chửi, lời Jiba nói thì được mấy phần đạo lý chứ? (Jiba của Chiêu Phàm cũng là jiba – mấy phần; Nghiêm Khiếu chơi chữ, đồng âm)

Mắng xong anh sửa lại văn án của truyện, in đậm bôi đỏ hai chữ "sảng văn".

Đúng lúc này, có một bình luận mới nhảy ra.

Mắt Nghiêm Khiếu sáng lên, bấm mở thì quả nhiên là Jiba.

Ngữ khí của Jiba hôm nay nghiêm khắc hơn hôm qua không ít. Hôm qua còn khách khách khí khí đồ, nhìn ra được là một đứa nhỏ gia giáo không tệ, hôm nay lại hơi kiểu từ trên cao nhìn xuống, cứ nói tới nói lui là miêu tả về lính đặc chủng như vầy không đúng với thực tế, còn cường điệu thêm một lần là không thể có lính đặc chủng kiểu tổng tài bá đạo vậy được!

Nghiêm Khiếu phát điên, lại cảm thấy chính mình tức giận với bé học sinh thì mắc cười quá, không nhịn được cười lạnh một tiếng, ngón tay không ngừng nhịp nhịp trên bàn.

Thích Nam Tự ngẩng đầu lên, "Nghiêm Khiếu anh làm gì đó?"

Nghiêm Khiếu tận lực đè cơn giận xuống, nhìn chằm chằm Thích Nam Tự mấy giây, trong lòng nghĩ rằng Jiba khẳng định không chênh lệch mấy so với Thích Nam Tự đâu, đang ở độ tuổi 'chiêu ngươi phiền' nhất, nói lý sẽ không nghe đâu, cách duy nhất chính là không để ý!

Thích Nam Tự bị nhìn mà chả hiểu đầu cua tai nheo làm sao, dứt khoát bỏ truyện tranh xuống, chạy qua kế bàn máy tính rồi nghểnh cổ nhìn vào màn hình.

Nghiêm Khiếu làm bộ muốn che mắt cậu nhóc, cậu nhóc linh hoạt né tránh, "Em cứ muốn nhìn!"

Lúc này, bình luận của Jiba lại vọt ra, lần này là tận tình khuyên nhủ, Nghe lời anh một câu, lính đặc chủng thật sự không phải như nhóc viết vầy đâu, tuổi còn nhỏ quá thì nên đọc nhiều sách hơn, không nên viết lung tung.

Nghiêm Khiếu muốn phun ra một ngụm máu.

Còn "anh"? Cái gì anh cơ? Anh Jiba?

Thích Nam Tự tranh thủ lúc này chiếm lấy ghế dựa, đọc bình luận của Jiba xong thì nghiêng đầu hỏi, "Nghiêm Khiếu, người này hình như đang dạy anh làm người á!"

Nghiêm Khiếu, "......"

Á cái đầu mày, lăn xuống!

Thích Nam Tự lại nói, "Ảnh nói có lý đó chứ, lính đặc chủng sao mà giống tổng... tổng tài bá đạo được?"

"Em còn biết cả tổng tài bá đạo?" Nghiêm Khiếu lại xách Thích Nam Tự quăng xuống đất, "Em mới mấy tuổi hả bạn nhỏ Thích Nam Trư (heo)?"

Cái biệt danh Thích Nam Trư này là trước đây Nghiêm Sách gọi, chọc cho Thích Nam Tự khóc một trận.

Quả nhiên, Thích Nam Tự vừa nghe liền không vui, "Chỉ có anh em có thể gọi em như vậy!"

Nghiêm Khiếu đạp nhóc một cái cho nó nhanh phắn.

Ai ngờ đâu đứa nhỏ này nửa đêm lại lên tinh thần, hai chân giậm một cái vọt lên trên bàn, tạm thời kết đồng minh với Jiba, "Lính đặc chủng không thể giống tổng tài bá đạo được!"

Nghiêm Khiếu đau đầu, "Vậy lính đặc chủng nên giống kiểu gì?"

"Giống anh em!"

"Má!" Nghiêm Khiếu cạn lời rồi, hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết của anh toàn là Nghiêm Sách mà, bá khí, mạnh mẽ, đồng thời cũng siêu cấp cường đại.

Là giống cái gì nhỉ, tổng tài bá đạo.

"Anh em rất dịu dàng." Thích Nam Tự nói, "Không phải là tổng tài bá đạo đâu!"

Thích Nam Tự nói xong liền chạy, rõ ràng là tức giận rồi. Nghiêm Khiếu nhìn nhìn bóng lưng cậu nhóng, lại nghĩ tới biểu tượng đang online sáng lấp lánh của Jiba, trong ngực bị đè nén một trận.

Cùng lúc bị hai đứa học sinh tiểu học chê bai, cảm giác này thiệt mẹ nó đau đớn quá!

Một bên khác, trong phòng máy tính náo nhiệt, hai tay Chiêu Phàm đang ôm sau đầu, mắt lộ ra hơi lạnh, cả mặt rắn đanh.

Vừa rồi hùng hùng hồn hồn gõ một tràng dài, lúc gõ thì rất hưng phấn, giờ mới cảm thấy thật mất mặt.

Có nhất thiết phải vậy đâu?

"Cuồng Nhất Khiếu" chỉ là một đứa học sinh tiểu học, mà học sinh tiểu học tranh thủ kì nghỉ để viết triện, viết có xàm có tệ tới đâu thì cũng có liên quan gì tới mình đâu chứ.

Vì sao lại phí lời với nhóc nó cả một đêm?

Vị học sinh tiểu học này trễ vậy rồi vẫn còn lên mạng, là đang định thức trắng đêm viết truyện à?

Học sinh tiểu học thức đêm viết truyện, dù sao cũng đáng yêu hơn học sinh tiểu học thức đêm chơi game chứ?

"Má nó, điên rồi." Chiêu Phàm tắt trang web, chà mặt một phen, lần đầu tiên cảm thấy mình hơi ngu thiệt, đi hơn thua với học sinh tiểu học như vậy.

./. Hết chương 2./.