Chiêu Ngươi Phiền

Chương 21



Nói xong lời này, Nghiêm Khiếu liền thu tay trở về, tự hỏi có nên nói "Xin lỗi" hay không.

Có lẽ không cần phải nói, bởi vì loại đụng chạm này giữa nam giới trong mắt Chiêu Phàm chỉ là loại tiếp xúc tứ chi bình thường nhất.

Nói "xin lỗi" có vẻ hơi kì.

Anh biết hôm nay mình rất không thích hợp, loại không thích hợp này bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Chiêu Phàm vào buổi trưa.

Cơ thể hưng phấn xao động, giống như mỗi tế bào đều được bơm đầy máu gà. Thậm chí có một giọng nói trong đầu không ngừng kêu gào:

- Cậu ấy đang quyến rũ mày!

Mặc dù hai đường mực có thể nói là "yêu nghiệt" dưới mí mắt Chiêu Phàm đã biến mất không còn dấu vết, thanh âm kia vẫn không chịu dừng lại, kêu đến mức khiến hắn ý loạn tình mê, tâm tư rối loạn.

Chiêu Phàm nhẹ nhàng "A" một tiếng, không có lập tức trả lời, tay phải nâng lên, xoa xoa gáy hai cái, "Cái này..."

"Hả?" Nghiêm Khiếu khó hiểu.

Chiêu Phàm người này đặc biệt sảng khoái, làm việc mạnh mẽ vang dội, tính cách càng gọn gàng, chuyện gì được là được, không được thì không được, ít nhất trong khoảng thời gian ở chung này, hắn chưa từng thấy Chiêu Phàm do dự.

"Chờ trên lầu" và "chờ dưới lầu" có khác lắm không?

Chiêu Phàm đột nhiên khó xử.

Cậu lên lầu là vì xem truyện của "Cuồng Nhất Khiếu", cái này không có gì mờ ám, trong tiệm Lý Giác biết, trong ký túc xá Lỗ Tiểu Xuyên cũng biết. Nhưng tình huống của Nghiêm Khiếu tương đối đặc thù - - lần trước ở phòng đọc điện tử, Nghiêm Khiếu tựa hồ rất ngạc nhiên đối với chuyện cậu xem truyện H.

Cậu ngược lại muốn cho Nghiêm Khiếu xem "Sắc đẹp kinh hồn", phán đoán một chút mình và nhân vật chính Chiến Phi Hoa có giống nhau hay không, nhưng cũng chỉ là tùy tiện ngẫm lại mà thôi. Nghiêm Khiếu chướng mắt truyện sảng văn, thậm chí còn tương đối phản cảm, hắn không cần phải cố ý đem sảng văn đẩy tới trước mặt Nghiêm Khiếu.

Đây thuần túy là làm cho người ta không thoải mái.

Hiện tại Nghiêm Khiếu đề nghị lên lầu, lầu hai mặc dù có vài gian phòng, nhưng để máy tính chỉ có một gian, tự mình lên "Thiết Hán Tình" đọc tiểu thuyết, Nghiêm Khiếu tất nhiên cũng lắc lư theo trong phòng đó.

Lắc lư một cái, không phải lại xuất hiện tình huống lần trước sao?

Bên này Chiêu Phàm ở trong lòng tính toán, bên kia Nghiêm Khiếu cũng có thể nhiệt tình cân nhắc -- vì sao không thể ở trên lầu chờ? Trong máy tính có bí mật gì không? Tôi chỉ muốn lên lầu chờ thôi!

Tiệm làm đẹp cho thú cưng không lớn, hai người đàn ông một mét tám chen chúc hầm hè nhau giữa cầu thang, nhìn thế nào cũng thấy không được.

Lý Giác nói: "Chiêu Phàm, mày lại muốn gây chuyện phải không?"

" Người mới này là tao mang đến, tao khi dễ ai cũng không khi dễ anh ta." Chiêu Phàm hướng Lý Giác vẫy tay, ý bảo đối phương đừng quản.

Lý Giác "Xì" hai tiếng, quơ cánh tay đang bó thạch cao đi quản chuyện của những người khác.

Bị Lý Giác ngắt lời, không khí giữa hai người hơi thay đổi.

Chiêu Phàm cũng lười băn khoăn, giống như người khổng lồ băng qua sông nhỏ, bước qua điểm mấu chốt không thể gọi là điểm mấu chốt trong lòng, nói với Nghiêm Khiếu: "Vậy lên đi, bên dưới nhiều người, phía trên yên tĩnh hơn. Nhưng tôi phải nói trước với anh, lát nữa anh thấy tôi làm gì bên máy tính, muốn châm chọc thì cứ nói, đừng buồn bực trong lòng. Phàm ca lòng dạ rộng rãi, chịu đựng được phê bình.

Nghiêm Khiếu càng thêm kinh ngạc: "Không phải cậu lên mạng sao?"



Cho dù là lên mạng cũng không có gì để chê bai chứ?

Tôi đúng là lên mạng thật — Chiêu Phàm nghĩ thầm, nhưng lần trước tôi ở trước mặt anh xem truyện H nhảm nhí, anh không phải rất ngạc nhiên đến mức ánh mắt đều dại ra sao? Tôi thậm chí còn mua cho anh một chai Coca-Cola để giúp anh bình tĩnh lại.

Máy tính vừa sửa xong, Tiểu Từ và Trương Tịch là đối tượng đầu độc máy tính nên tạm thời bị cấm đến gần. Chiêu Phàm mở máy, nghe trong loa truyền ra tiếng khởi động hệ thống, tâm tình không tệ.

Lại là một ngày kết thúc, "Cuồng Nhất Khiếu" nhất định đã được cập nhật nhỉ?

Hôm qua số chữ ít, hôm nay nói không chừng liền bổ sung lại.

Theo đuổi sảng văn có cái gì không tốt, tôi không thể đọc truyện sảng văn để thư giãn sau khi tắm chó à?

Hơn nữa, nhân vật chính của bộ truyện thu hút người xem vô cùng.

Nghĩ đến đây, Chiêu Phàm đã không còn để ý đến phản ứng của Nghiêm Khiếu nữa.

Nếu Nghiêm Khiếu thấy mâu thuẫn với truyện sảng văn thì cũng không đến mức bởi vì sảng văn mà quyết định tuyệt giao với mình chứ?

Đều là người lớn cả rồi.

Sau khi máy được định dạng lại, hình ảnh mông to trên màn hình nền đã biến mất thay, vào đó là một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ

Chiêu Phàm lười thưởng thức, mở trình duyệt lên lập tức mở " Thiết Hán Tình ".

Khi giao diện quen thuộc mở ra trước mặt, Nghiêm Khiếu hai mắt mở to, một dự cảm nào đó giống như kim băng từ trong mùa đông khắc nghiệt bay ra thình lình đâm hắn một cái.

" Đây là..... "

"Trên diễn đàn ''Thiết Hán Tình' lần trước, chúng ta đã gặp nhau trong phòng máy." Chiêu Phàm nhanh chóng tìm được "Sắc đẹp kinh hồn" trên bản tiểu thuyết, chỉ mở ra, không lập tức bắt đầu xem. Thành thật dặn dò: "Gần đây tôi đều xem tiểu thuyết này, cùng một tác giả với tiểu thuyết lần trước anh xem, tuổi còn nhỏ, chắc là học sinh tiểu học. Máy tính này cấu hình cao, tốc độ mạng nhanh, tôi tắm chó xong, trên cơ bản chính là xem xong chương mới nhất rồi trở về. Hôm qua không phải trúng độc sao, mới không xem được. Này cái gì, tôi biết anh bài xích loại tiểu thuyết này, cho nên sau đó cũng không nói với anh nữa. Hôm nay anh muốn lên, nhìn thấy liền thấy đi. "

Nghiêm Khiếu nhìn chằm chằm cái tiêu đề quen thuộc mà mình đặt ra -- sắc đẹp kinh hồn của chiến thần đặc chủng -- cư nhiên cảm thấy giống như không nhận ra chín chữ kia!

"Jiba " đã thật lâu không có login, Chiêu Phàm cũng không có chạy đến phòng máy, cho nên hắn căn bản không nghĩ tới, Chiêu Phàm thường nói "Đi lầu hai lên mạng " chính là lên mạng xem " sắc đẹp kinh hồn".

Vì xem " sắc đẹp kinh hồn", Chiêu Phàm còn ở trên cầu thang biểu diễn lộn nhào!

"Tôi...." Hầu kết của Nghiêm Khiếu lăn một vòng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang bốc cháy.

" Tôi sẽ xem xong ngay, anh có muốn ngồi đó chờ tôi không?" Chiêu Phàm chỉ chỉ vào cái ghế da bên cạnh.

Ghế da quá thấp, Nghiêm Khiếu không muốn ngồi.

Nhưng nếu đổi qua ghế sofa massage xa hoa, anh cũng không muốn ngồi.

Giờ khắc này, anh không muốn ngồi, chỉ muốn xuống lầu mang thêm phụ trọng chạy mười km.

Chiêu Phàm nói xong liền xoay ghế dựa, đưa lưng về phía anh, bắt đầu xem chương mới.

Điều này cũng cho anh cơ hội chậm lại một chút.

Hắn đi tới bên cạnh ghế da, từ đó nhìn về phía máy tính, thấy được một nửa khuôn mặt của Chiêu Phàm



Chiêu Phàm một tay chống cằm, một tay cầm chuột, trông có vẻ rất chăm chú.

Nhưng hơi thở của hắn còn chưa hòa hoãn đều lại, Chiêu Phàm đột nhiên nói: "Kỳ quái, sao hôm nay so với hôm qua còn ít hơn?

Bài post bên trong đã ầm ĩ lật trời, thói quen mỗi ngày bị "Cuồng Nhất Khiếu" nhét một vạn chữ nên độc giả không thỏa mãn với năm ngàn chữ này, chửi bới và la hét ầm lên đòi "Cuồng Nhất Khiếu" nội trong ngày hôm nay đem "phần còn lại " phun ra.

Không phun ra là thái giám!

Nhưng Nghiêm Khiếu làm sao còn có tâm tư viết chữ.

Bởi vì không muốn mấy người Tiểu Từ, Trương Tịch chờ quá lâu, Chiêu Phàm mỗi lần đều xem xong chương mới nhất liền cấp tốc rút lui, thỉnh thoảng liếc bình luận một cái, rất ít chủ động đi xem. Hôm nay không ai thúc giục, mà chương mới nhất quả thật ngắn đến thái quá, cậu liền quét qua khu bình luận.

Học sinh tiểu học đáng thương yêu thích sáng tác này lại bị mắng đến da cũng không còn một mảnh.

Lần trước "Cuồng Nhất Khiếu" bị đả kích, không hề đổi mới " Đặc chủng Chiến Thần chi bá đạo cuồng tình", bị một đống người đuổi theo mắng. Cậu thật sự nhìn không nổi, cảm thấy là mình đả kích "Cuồng Nhất Khiếu", vì vậy đi lên giúp "Cuồng Nhất Khiếu" nói vài câu.

Lần này cậu lười nói.

Ở trên mạng giảng đạo lý với người xa lạ là ngu nhất, chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa chương mới nhất của<< Sắc đẹp Kinh Hồn>>rút ngắn một nửa, hắn cũng rất muốn mắng "Cuồng Nhất Khiếu" một trận.

Nghĩ như vậy, liền tắt máy tính vừa mở chưa được bao lâu.

Trong phòng im lặng vài giây.

Nghiêm Khiếu làm bộ bình tĩnh, "Xem xong rồi?"

Chiêu Phàm giả vờ thờ ơ: "Xem xong rồi, chương này có thể xem bao lâu? Hơn nữa chương hôm nay cũng quá ngắn".

Nghiêm Khiếu nghe ra một chút bất mãn, còn có một chút khinh thường.

Bất mãn dễ hiểu, ngắn thôi.

Nhưng khinh thường thì sao?

Nghiêm Khiếu hồi tưởng lại lần đầu tiên bị "Jiba" công kích.

Khi đó anh còn không biết Chiêu Phàm, cho rằng "Jiba" là một học sinh tiểu học sau khi nghỉ không có việc gì làm. Học sinh tiểu học này tràn ngập khinh thường bộ truyện "Chiến thần đặc chủng".

Đúng, chính là khinh thường!

Muốn đập "Jiba", lại muốn yêu thương Chiêu Phàm.

Lại là lúc đèn sáng lên, hai người đi trên đường, Nghiêm Khiếu cuối cùng cũng viết xong bản thảo, "Chiêu Phàm."

"Ừ?" – Chiêu Phàm quay đầu lại, "Cái gì?"

" Tôi không bài xích những tiểu thuyết cậu đọc. "Nghiêm Khiếu nói," Ngày đó ở phòng đọc điện tử tôi chỉ hơi kinh ngạc, có thể khiến cậu hiểu lầm. "

Chiêu Phàm hai tay đút trong túi quần, thả lỏng đứng đó, giống như đang tiêu hóa lời hắn vừa nói.