Chiêu Ngươi Phiền

Chương 58



Editor: Sn

"Phong Quy" thanh toán nhuận bút mỗi nửa năm một lần. Đầu tháng, Nghiêm Khiếu đã rút hết tiền nhuận bút của nửa năm qua, một lần nữa cân nhắc việc mua nhà ở Sam Thành.

Thực ra, ngay khi mới đến Sam Thành vào tháng Bảy, anh đã xem qua một vài căn nhà, nhưng lúc đó số tiền kiếm được từ cuốn tiểu thuyết đầu tiên vẫn bị "Phong Quy" giữ lại, việc vội mua nhà cũng không phải là một quyết định sáng suốt. Bây giờ tiền đã có trong tay, nhưng mua ở đâu vẫn cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Chiêu Phàm sau khi chân lành hẳn đã quay lại đồn cảnh sát làm việc, nhưng tương lai chắc chắn sẽ phải lên sở cảnh sát thành phố. Vấn đề nằm ở chỗ Chiêu Phàm sẽ ở đồn cảnh sát Vũ Dân bao lâu —— nếu năm sau tốt nghiệp xong thì lên sở cảnh sát thành phố, thì chắc chắn sẽ mua nhà ở gần sở cảnh sát thành phố; nếu còn phải làm việc ở đồn cảnh sát hai, ba năm nữa, thì mua một căn nhà ở quận Vũ Dân cũng được; còn có khả năng là năm sau sẽ được điều động đến đồn cảnh sát Kim Tuyền có nhiều nhiệm vụ nhất, thì việc mua nhà lại phải tính toán lại.

Nói tóm lại, chỉ cần thuận tiện cho cuộc sống của Chiêu Phàm là được.

Nhưng chuyện này lại không thể bàn bạc với Chiêu Phàm. Nếu Chiêu Phàm biết anh ta muốn bỏ tiền mua nhà cho mình, chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung, mối quan hệ giữa hai người vất vả lắm mới khôi phục rồi sẽ tan tành. Đến lúc đó mua nhà rồi, Chiêu Phàm không ở, còn phân rõ giới hạn với anh, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn bị đổ vỡ.

Chỉ có thể nói với Chiêu Phàm rằng, mua nhà là để đầu tư.

Chờ đến khi sửa sang xong, có thể dọn vào ở, rồi lại tìm lý do để Chiêu Phàm chuyển đến.

Lập nghiệp ở một thành phố, nói thế nào cũng phải có một căn nhà, mãi đi thuê nhà không ổn, mà với mức lương của Chiêu Phàm, cộng thêm các loại tiền thưởng, muốn mua nhà ở Sam Thành ít nhất cũng phải mất sáu năm. Sau đó còn phải gánh khoản vay mua nhà, sửa sang cũng là một khoản chi phí không thể bỏ qua. Tính cách của Chiêu Phàm lại nhất quyết không để Lâm Hạo Thành hỗ trợ một phần tiền đặt cọc. Một khi mua nhà, cuộc sống sẽ trở nên tằn tiện, còn không mua nhà, cuộc sống sẽ luôn có cảm giác bấp bênh —— tất cả những điều này anh đều đã cân nhắc.

Giải pháp lý tưởng nhất là ghi tên nhà trực tiếp cho Chiêu Phàm, nhưng Chiêu Phàm không thể để anh làm vậy. May mắn là ghi tên anh cũng không có gì khác biệt, miễn là có thể thuyết phục Chiêu Phàm dọn vào ở là được.

Dù ở vai trò nào, sẽ tiến xa đến đâu, anh đều muốn Chiêu Phàm được sống sung túc.

Bây giờ anh có khả năng đó.

Điều Chiêu Phàm không nghĩ tới, anh nghĩ hộ.

Điều Chiêu Phàm không làm được, anh làm hộ.

Nhưng nghĩ đến mức lương của Chiêu Phàm, anh lại bật cười.

Gia hỏa này hoàn toàn không biết cách bảo vệ sự riêng tư. Cậu vừa nhận lương liền rút hết ra, tiền nhà, tiền sinh hoạt, ngồi đếm từng đồng một, rồi than vãn rằng mình lại chẳng còn đồng nào.

Ban đầu anh không muốn tiêu tiền của Chiêu Phàm, còn định mở một tài khoản riêng để cất giữ, nhưng sau này phát hiện ra rằng khi tiền của hai người lẫn vào nhau, lúc tiêu xài cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nên anh cũng không mở tài khoản đó nữa.

Anh đã sớm không thể thiếu Chiêu Phàm, vậy cần gì cố ý dùng một tài khoản để phân định ranh giới?

• wattpad: pod1803

"Tôi về rồi!" Chiêu Phàm đứng ở cửa hò hét: "Khiếu ca, hôm nay lẩu dê sao?"

Nghiêm Khiếu còn chưa kịp trả lời, lại nghe Chiêu Phàm nói: "Oa! Tôi ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu rồi!"

Ngực anh trào dâng niềm vui, bước vào phòng khách: "Không phải em nói trời lạnh muốn ăn lẩu dê sao?"

Nước lẩu sôi ùng ục trên bếp, thịt dê và các loại thịt khác cùng rau củ bày đầy trên bàn, chờ vị chủ nhân còn lại của ngôi nhà trở về.

"Tê tê tê!" Chiêu Phàm vừa rửa tay vừa reo lên: "Anh đúng là anh trai ruột của tôi đó Khiếu ca!"

Nghiêm Khiếu đổ nước lẩu vào nồi chuyên dụng mới mua, rồi lần lượt bưng các món ăn đã chuẩn bị ra bàn ăn trong phòng khách. Chiêu Phàm xắn tay áo phụ giúp, lấy bát đũa và gia vị, miệng tíu tít không ngừng kể chuyện xảy ra ở sở ngày hôm nay.

Hơi nóng nhanh chóng lan tỏa, xua tan đi hoàn toàn cái lạnh của mùa Đông.

Thịt được mua tại khách sạn, đầu bếp của khách sạn có kỹ thuật dao tốt, cắt thịt rất mỏng, chỉ cần nhúng vào nồi vài giây là chín, nếu để lâu sẽ bị dai.

Nghiêm Khiếu đứng bên bàn nhúng thịt, những miếng thịt chín đều được xếp vào đĩa.

Chiêu Phàm đã gắp liên tục mấy miếng thịt từ đĩa, sau mới giật mình nhận ra: "Khiếu ca, anh đừng chỉ mải nhúng thịt, tôi sắp ăn hết thịt trong đĩa này rồi."

"Ăn không hết." Nghiêm Khiếu nói: "Không phải tôi đang nhúng à?"

"Anh ngồi xuống ăn đi."

"Ừ, nhúng thêm vài lát nữa rồi ăn."

Thịt nhúng dấm ăn kèm nước chấm khi còn nóng mới ngon nhất, chỉ cần nhiệt độ giảm xuống một chút thì hương vị sẽ không còn được như vậy. Khi Nghiêm Khiếu ngồi xuống, thịt trong đĩa đã nguội đi phân nửa —— những miếng thịt có nhiệt độ vừa phải đã bị Chiêu Phàm tranh thủ ăn hết khi còn nóng.

Anh cười, gắp phần còn lại vào đĩa nước chấm của mình.

Chiêu Phàm ăn uống rất nhanh, thích ăn thịt hơn rau, chỉ chớp mắt đã thấy đĩa thịt nóng hổi không còn miếng nào brgn học theo dáng vẻ trước đó của Nghiêm Khiếu, đứng lên nhúng thịt.

Nhưng cậu không kiên nhẫn như vậy, lười nhác gắp từng miếng một, dứt khoát đổ cả vào nồi, rồi vội vàng vớt ra.

"Để tôi làm." Nghiêm Khiếu thấy cậu rất buồn cười —— Thực ra, bất kỳ biểu cảm nào, bất kỳ hành động nào của cậu, trong mắt Nghiêm Khiếu đều đáng yêu vô cùng.

"Để tôi, để tôi!" Chiêu Phàm miệt mài vớt những miếng thịt bị rơi của mình, mồ hôi chảy ra như tắm vì hơi nóng, cuối cùng cũng vớt được thịt ra, nhưng đã bị luộc quá chín.

Thịt thái mỏng hơi dai cũng không phải là không thể ăn được. Nhớ hồi trước đi ăn lẩu với anh em chuyên ngành chống khủng bố, lần nào cũng luộc thịt dai như mía, thế mà vẫn nhai ngon lành, thậm chí còn thấy cực kỳ sướng miệng.

Bây giờ ăn được thịt thái mỏng luộc vừa chín tới, bỗng dưng lại thấy thịt dai một chút cũng không ngon.

Tục ngữ có câu như nào? Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng từ giàu thành nghèo thì rất khó.

Trong thơ ca cũng có viết, Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ.

( Thơ Ly Tứ Kỳ 4 - Nguyên Chấn

離思其四

曾經滄海難為水,

除卻巫山不是雲。

取次花叢懶回顧,

半緣修道半緣君。

Ly Tứ Kỳ 4

Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

Dịch nghĩa

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.)

Chiêu Phàm thở dài, "Vậy hay là anh làm đi. Tôi... tôi nấu rau!"

Nghiêm Khiếu nhịn cười, lại bắt đầu vất vả nhúng thịt.

Bữa cơm đang diễn ra vui vẻ, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong phòng ngủ.

Chiêu Phàm ngóng cổ ra nhìn, "Khiếu ca, điện thoại anh reo kìa."

Nghiêm Khiếu đặt đũa xuống, "Đồ ăn đã nóng rồi thì ăn hết đi, đừng để lại cho tôi. Một lát nữa tôi lại nhúng thêm."

Chiêu Phàm thèm thuồng, "Được thôi!"

Điện thoại do Triệu Kỳ Phi gọi đến. Tên này gào thét ầm ĩ, "Khiếu ca, anh mau về đi, lão Từ nói anh mà không về nữa là cho anh trượt môn! Cán bộ chủ nhiệm cũng tìm đến tận nơi, hỏi anh còn muốn lấy bằng không. À mà, anh chuẩn bị luận văn đến đâu rồi?"

Tai Nghiêm Khiếu ù đi, đầu cũng đau nhức theo.

Anh đã dấn thân vào con đường viết lách, nửa năm nay ở Sam Thành, cuộc sống nhàn nhã, việc lấy bằng hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng Huân Đại là do chính anh cố gắng thi vào bốn năm trước, nếu thật sự không lấy được bằng tốt nghiệp, bằng cấp, nói không chừng sau này sẽ hối hận.

Nhưng hiện tại vừa mới an ổn với Chiêu Phàm, nếu anh tạm thời rời đi, quả thực hơi không nỡ.

"Khiếu ca, đây không phải là nói đùa đâu." Triệu Kỳ Phi lại nói, "Anh chỉ cần về vào lúc thi cuối kỳ, anh đừng quên, học kỳ này chúng ta còn hai môn học bắt buộc phải thi! Viết nốt luận văn, học kỳ sau không còn môn nào nữa, chúng ta lại tiếp tục rong chơi!"

Nghiêm Khiếu cúp điện thoại, quay về phòng khách với vẻ mặt u ám.

Chiêu Phàm hỏi một câu, rồi bật cười: "Đúng nhỉ, các anh còn phải nộp bài luận nữa. Vậy anh mau về đi."

Nghiêm Khiếu cảm thấy hụt hẫng, đồ vô lương tâm này, trong chén vẫn còn thịt anh gắp cho, vậy mà chẳng nói một câu níu kéo, cũng chẳng mảy may luyến lưu.

"Anh đi ngày nào?" Chiêu Phàm hỏi: "Nếu tôi có thời gian, tôi sẽ tiễn anh, còn giúp cậu mang hành lý nữa."

Vẫn còn nghĩ đến việc giúp mình mang hành lý. Nghiêm Khiếu thầm nghĩ: Thôi được rồi, tôi tha thứ cho em đấy.

• wattpad: pod1803

Ngày Nghiêm Khiếu trở về Huân Thành là thứ Ba, bay vào buổi trưa, trước 11 giờ đã đến sân bay. Chiêu Phàm phải đi làm, hơn 8 giờ đã đến đồn cảnh sát. Nghiêm Khiếu đương nhiên sẽ không vì cậu không thể tiễn mình mà tức giận, chỉ cần cậu có lòng là đủ rồi.

Nhưng vừa qua 9 giờ, Chiêu Phàm lại quay về, vội ném chìa khóa xuống rồi rồi nói: "Khiếu ca, đồ đạc thu dọn xong chưa?"

"Sao em lại về rồi?" Lòng Nghiêm Khiếu mừng rỡ.

Đúng như dự đoán, Chiêu Phàm nói: "Tôi xin đi tiễn anh đó!"

"Không ổn lắm đâu?"

"Không sao, Dư Khoa sẽ thay tôi mà."

Tuyến tàu điện ngầm đi thẳng ra sân bay ở Sam Thành vẫn đang được sửa chữa, chỉ có một tuyến đường cao tốc sân bay, tắc đường là chuyện thường xuyên. Chiêu Phàm sợ lỡ máy bay nên vừa về đã liên tục thúc giục.

Nghiêm Khiếu dự định 10 giờ mới đi, nhưng bị thúc giục nên 9 giờ rưỡi đã khóa cửa nhà.

Chiêu Phàm xách vali, bước nhanh xuống cầu thang, hệt như đang về nhà mình. Nghiêm Khiếu đi theo sau, nhiều lần muốn lấy lại vali nhưng Chiêu Phàm không cho.

Trên đường ra sân bay, Chiêu Phàm liên tục dặn dò Nghiêm Khiếu phải ôn tập kỹ lưỡng, viết luận văn nghiêm túc, đừng làm phật lòng thầy giáo chuyên ngành.

Nghiêm Khiếu nghe tim mình đập nhanh, vừa muốn cậu ngậm miệng ngay, vừa muốn được nghe giọng nói của cậu thêm một chút.

Vội đến sân bay, Chiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm vì vẫn còn sớm, cậu đã ở cạnh Nghiêm Khiếu cho đến cổng kiểm tra an ninh.

"Tôi đi đây." Nghiêm Khiếu cất giọng dịu dàng, che giấu đi sự không nỡ và lo lắng trong lòng.

Chiêu Phàm mỉm cười vẫy tay, bỗng nhiên lại dang rộng vòng tay ôm lấy vai anh, vỗ nhẹ vài cái.

Anh nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi này.

Nhưng Chiêu Phàm lại thì thầm bên tai anh: "Đừng trượt môn nhé, biết chưa?"

Khóe môi anh khẽ giật, bất lực nói: "Yên tâm đi."

• wattpad: pod1803

Chiêu Phàm vừa trở về đồn cảnh sát đã bận rộn, mãi đến khoảng 7 giờ tối mới được nghỉ ngơi. Cơm do nhà ăn cung cấp phần lớn đã nguội lạnh, các thực tập sinh cảnh sát rủ nhau ra ngoài ăn gì nóng hổi.

Dư Khoa gọi: "Phàm ca, đi chung không?"

"Thôi khỏi." Chiêu Phàm nói: "Tao về nhà ăn."

Mọi người đều biết hiện giờ cậu đang ở chung với người khác, buổi tối chủ yếu ăn ở nhà, nên cũng không tiếp tục khuyên. Cậu bận đến mức đầu óc quay cuồng, khi ra khỏi đồn cảnh sát, cậu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là gì không ổn, cho đến khi mở cửa, bị bóng tối tóm lấy, mới nhớ ra Nghiêm Khiếu đã trở về Huân Thành rồi.

"Đệt..." Cậu lẩm bẩm một tiếng, đóng cửa bật đèn, bụng phát ra một loạt tiếng ùng ục.

Buổi trưa tiễn Nghiêm Khiếu, cậu đã lỡ bữa, chỉ ăn vội ba cái bánh bao, giờ đã đói đến mức bụng áp vào lưng.

Giá như nhớ ra sớm Nghiêm Khiếu không ở nhà, nãy đã đi cùng bọn Dư Khoa rồi.

Chiêu Phàm vỗ gáy, định đuổi theo ra ngoài, nhưng khi cầm chìa khóa lên lại cảm thấy mệt mỏi, lười nhúc nhích. Thế là cậu đi về phía nhà bếp, định xem trong tủ lạnh có thức ăn thừa gì để tạm bợ qua bữa.

Trên cánh cửa tủ lạnh dán một mảnh giấy, cậu ngẩn người một lát, nhìn kỹ thì ra đó là mẩu giấy nhắn mà Nghiêm Khiếu để lại cho cậu.

—— Trong tủ lạnh có há cảo và sủi cảo, là do tôi mới gói hôm qua. Nếu buổi tối em đói thì nấu để ăn, nhưng đừng ăn mỗi ngày.

—— Mì sợi ở ngăn thứ hai bên trái tủ bếp. Nhớ cho rau xanh và trứng vào khi nấu mì nhé. Trứng tôi đã để một hộp trong tủ lạnh, còn rau xanh em tự mua nhé.

—— Dưới bàn ăn có một thùng bánh mì, một thùng sữa, một thùng cháo thập cẩm, sáng dậy không ăn kịp, trời lạnh thì tốt nhất nên ăn gì đó nóng.

—— Số điện thoại của cửa hàng tiện lợi dưới nhà là XXXXXXXX, nếu hết nước thì bảo ông chủ mang lên.

...

Tờ giấy được xé ra từ cuốn sổ tay, to bằng một quyển sách, được viết kín đặc những lời dặn dò.

Chiêu Phàm gỡ tờ giấy dán tủ lạnh xuống, cầm trên tay ngẩn người hồi lâu, mới từ ngăn đá tủ lạnh lấy ra một tô sủi cảo.

Nước sôi ùng ục trong nồi, cậu tựa vào tường, chợt nhận ra mình có chút nhớ Nghiêm Khiếu.