Chiêu Ngươi Phiền

Chương 70: C70



Editor: Sn

Chỉ vài ngày sau, những nốt mẩn đỏ đã hoàn toàn biến mất, nhưng những nụ hôn lưu lại trên vết thương ở lưng lại dễ bị lãng quên như vậy.

Đôi khi Chiêu Phàm đang làm việc khác, đột nhiên nhớ đến, tay vô thức mà sờ về phía sau, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào vết thương, lại như bị điện giật mà rụt lại.

Hành động của Nghiêm Khiếu ngày hôm đó khiến cậu cuối cùng cũng dám đứng trước gương, nhìn kỹ những vết thương trên người mình.

( wattpad: pod1803)

Lúc mới được đưa đến trung tâm phục hồi chức năng, mỗi khi nhìn thấy chúng, cậu đều cảm thấy chúng thật xấu xí, thật ghê tởm, như thể chúng là những vết nhơ hằn trên người, không thể gột rửa được sự nhục nhã. Sau đó, cậu không muốn nhìn thấy chúng nữa, ngay cả khi tắm cũng cố gắng không cúi đầu nhìn xuống.

Lần này gặp lại, cậu lại nhận ra rằng chúng không hề ghê rợn như cậu tưởng tượng.

Chỉ là những vết thương bình thường mà thôi.

Chúng lặng lẽ hòa quyện vào máu thịt, mang theo một đoạn ký ức khắc sâu vào xương tủy, không thể nào quên.

Ký ức không chỉ có cậu, mà còn có những đồng đội không bao giờ trở lại.

Cậu thở dài một hơi, sau đó tìm Nghiêm Khiếu để lấy thẻ bơi của phòng tập gym.

Nghiêm Khiếu nhận ra sự thay đổi của cậu, vui mừng khôn xiết, vừa cùngcậu đi bơi, vừa dần dần cho thêm thịt bò vào thức ăn mà cậu nhìn thấy là nôn mửa.

Dần dần, cậu có thể nuốt được.

Mùa hè là thời điểm cao điểm sử dụng hồ bơi, buổi chiều và buổi tối có rất nhiều người. Để tránh giờ cao điểm, Chiêu Phàm thường đến vào buổi sáng, thường xuyên là người đầu tiên đến báo danh, còn đúng giờ hơn cả nhân viên.

Lúc đầu, Nghiêm Khiếu luôn đi cùng cậu, sau đó mới để cậu tự đi một mình.

Thật ra, lần nào Nghiêm Khiếu cũng muốn canh chừng cậu, nhưng chợ có những loại thịt ngon, rau ngon mà đến muộn là hết, nên khi cậu dần thích nghi, Nghiêm Khiếu không còn canh chừng cậu nữa, mà đi mua đồ ăn trước, rồi quay lại đón cậu, nhìn cậu tung tăng bơi lội trong hồ nước.

Chiêu Phàm rất trắng, dáng người cao ráo, lại bơi giỏi, trong làn nước xanh biếc vô cùng nổi bật.


"Lại đến đón Phàm ca à!" Nhân viên trực sáng nay là một anh chàng mặt búng ra sữa, ngày nào cũng mở cửa cho Chiêu Phàm, lại ngày nào cũng thấy Nghiêm Khiếu đến đón, đã quen thân với hai người, "Hôm nay Phàm ca biểu diễn nín thở cho tôi xem. Trời ơi, i anh ấy giỏi quá, nín thở lâu hơn cả tôi."

Nghiêm Khiếu mỉm cười, bước về phía hồ bơi.

Đối với lính bắn tỉa, nín thở đơn giản như trò trẻ con.

Chiêu Phàm đã có ý định biểu diễn nín thở với mọi người, đây là điều tốt.

"Khiếu ca" Chiêu Phàm nghe tiếng động, ở giữa hồ bơi ngoặt một vòng, vừa vẫy nước vừa bơi về phía mép hồ, hai tay chống lên, làm bộ muốn đứng dậy.

Nghiêm Khiếu đỡ cậu một cái, "Mệt không?"

"Mệt thì chắc chắn là mệt." Chiêu Phàm nói: "Nhưng mệt mà thấy thoải mái."

"Thế còn bơi nữa không?"

"Ừm... Lúc đầu còn muốn bơi thêm vài vòng nữa. Nhưng anh đến rồi, vậy hôm nay đến đây thôi."

Khi Chiêu Phàm nói chuyện, đôi mắt cậu rực sáng, trong con ngươi phản chiếu làn nước hồ trong vắt, nhìn cậu rất có sức sống.

Nghiêm Khiếu khoác khăn lên va cậu, "Nhanh đi tắm đi, anh chờ em."

Ra khỏi phòng tắm của phòng tập thể dục, khóe môi Chiêu Phàm cong lên, giúp Nghiêm Khiếu xách một túi đồ ăn.

Nghiêm Khiếu quá thích nhìn thấy cậu dần dần hồi phục, nụ cười trong mắt anh không thể kìm nén được, liền hôn lên trán cậu.

Cậu sững người, má nhanh chóng đỏ bừng.

"Xin lỗi." Nghiêm Khiếu nói.

Cậu lắc đầu mạnh, hất những giọt nước đọng trên đầu tóc, "Không, không sao."

Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Khiếu hôn cậu, thậm chí không phải lần thứ hai, thứ ba.


Lúc thoa thuốc, Nghiêm Khiếu đã hôn cậu mấy lần, có khi là hôn ở trán, lúc thì chóp mũi, lúc thì ở mặt nhưng đều là ở nhà, còn lần này là ở bên ngoài.

Mỗi nụ hôn của Nghiêm Khiếu đều khiến tim cậu đập nhanh. Cậu chưa từng nói với Nghiêm Khiếu rằng mình thực sự thích cảm giác được hôn, như thể những con sóng chết lặng trong lòng đột nhiên cuộn trào, những cảm xúc u ám cũng được bao phủ bởi những sắc màu rực rỡ.

Nhưng hiện tại cậu vẫn chưa thể đáp lại, chỉ có thể thụ động tiếp nhận.

Cậu không biết rằng, điều này đã mang lại cho Nghiêm Khiếu niềm an ủi vô cùng lớn lao.

Nghiêm Khiếu vẫn như lúc mới về Sam Thành, đều đặn báo cáo tình hình của Chiêu Phàm cho bác sĩ Chúc.

Hôn là một việc vô cùng riêng tư, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Nghiêm Khiếu vẫn quyết định nói cho bác sĩ Chúc biết.

Bác sĩ Chúc dường như không bất ngờ, nói: "Anh biết đấy, bệnh nhân trầm cảm thường chịu đựng sự tự phủ nhận bản thân. Họ không nhìn thấy điểm tốt của mình, luôn phủ nhận mọi thứ về bản thân. Lời khẳng định bằng lời nói từ người bên cạnh ít nhiều sẽ khích lệ họ, kéo họ ra khỏi vũng bùn. Nhưng dù ngôn ngữ có đẹp đẽ đến đâu cũng không thể sánh bằng hành động và nụ hôn bất chợt là biểu hiện nồng nhiệt nhất của tình yêu. Chiêu Phàm chắc chắn đã cảm nhận được điều đó từ nụ hôn của anh, dần dần tìm lại được sự tự tin vốn có. Nhìn vào tình trạng hiện tại của cậu ấy, việc anh nhất quyết đưa cậu ấy ra khỏi trung tâm phục hồi là điều đúng đắn. Anh đã thực sự cho cậu ấy một mái ấm che mưa che nắng và cứu sống cậu ấy. Tôi nghĩ sau một thời gian nữa, cậu ấy có thể ngừng uống thuốc."

Nghiêm Khiếu cảm khái khôn xiết, nắm chặt tay đang buông thõng bên hông.

Bác sĩ Chúc lại nói: "Quá trình hồi phục của bệnh nhân mắc chứng trầm cảm là một quá trình dài, cậu ấy có thể không thể ngay lập tức trở lại tính cách như trước, nhưng chỉ cần tình trạng không quá tệ, cậu ấy vẫn có thể quay lại làm việc. Công việc phù hợp có thể thúc đẩy giải quyết vấn đề tâm lý của cậu ấy."

Cuối hè đầu thu, Chiêu Phàm ngưng thuốc.

Nghiêm Khiếu có chút lo lắng, sợ rằng bệnh tình của cậu sẽ tái phát, bản thân cậu cũng rất căng thẳng, đến nỗi lúc nào cũng có tâm tình căng thẳng, lúc thì giật mình thon thót, lúc thì đờ đẫn như tượng gỗ.

Nghiêm Khiếu gác lại công việc, luôn túc trực bên cạnh cậu, thấy cậu có chút không khỏe, liền vỗ về và nói những lời an ủi.

Một ngày nọ, Chiêu Phàm đang bơi trong hồ bơi, đột nhiên bật khóc.

Bác sĩ Chúc đã dặn dò rằng bất kỳ bệnh nhân nào sau khi sử dụng thuốc lâu dài đều sẽ có một mức độ phụ thuộc nhất định vào thuốc, việc cai thuốc dẫn đến suy sụp tinh thần là điều rất bình thường, không cần lo lắng quá mức.

Nhưng điều này, Nghiêm Khiếu lại không thể làm được.

Thấy Chiêu Phàm có vẻ bất thường, Nghiêm Khiếu không kịp suy nghĩ nhiều, liền nhảy xuống nước, bơi đến gần, mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chiêu Phàm và những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.


"Sao vậy?" Nghiêm Khiếu đau lòng khôn xiết, vội vàng ôm lấy cậu, hôn lên mắt cậu, "Nói cho anh biết, chỗ nào không thoải mái?"

Chiêu Phàm lắc đầu, môi mím chặt.

Thật ra cậu cũng không biết mình bị sao, căn bản không nói ra được chỗ nào không thoải mái.

Mấy ngày cai thuốc, cậu luôn cảm thấy khó kiểm soát cảm xúc, vô cớ chán nản, rõ ràng không gặp chuyện gì buồn, nhưng lại luôn muốn rơi nước mắt. Càng như vậy, cậu càng cảm thấy mình vô dụng, như lại rơi vào một vòng luẩn quẩn vô vọng.

"Có phải trong lòng khó chịu không?" Nghiêm Khiếu ôm cậu chặt hơn, trong mắt toàn là cậu, "Anh ở đây, đừng sợ."

Cậu như sắp chết đuối, lần đầu tiên chủ động ôm lấy eo Nghiêm Khiếu, trong lòng có một nguyện vọng như đang cố gắng vùng dậy trong hỗn độn.

Nhưng cậu không biết nguyện vọng đó là gì.

Nghiêm Khiếu nhìn cậu sâu thẳm, một lúc sau, đột nhiên hôn lên môi cậu.

Bàn tay cậu ôm quanh eo Nghiêm Khiếu như mất đi cảm giác.

Cả cơ thể đều mất đi cảm giác.

Điều duy nhất cậu nhận thức được, cảm nhận được là Nghiêm Khiếu đang hôn cậu. Không phải trán, cũng không phải má, mà là môi!

Khác với những lần trước, đây là một nụ hôn thực sự, cậu đang hôn Nghiêm Khiếu!

Nỗi buồn và u sầu đã hung hăng tra tấn cậu trong nhiều ngày qua như tan biến trong nụ hôn không hề dịu dàng này, tim cậu đập thình thịch, suýt ngã gục vào lòng Nghiêm Khiếu.

Nụ hôn lần này đến nhanh như chớp, thậm chí có phần thô bạo, như mang theo nỗi niềm hận không thể nuốt chửng cậu. Da đầu cậu tê dại, khoang miệng bị quét sạch, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, nước bọt cũng chảy ra từ khóe môi.

Nghiêm Khiếu biết mình đã phát điên, mất kiểm soát, nhưng lại không thể làm gì. Hình ảnh Chiêu Phàm khóc nức nở cuối cùng đã làm đứt dây đàn căng thẳng của anh, giờ phút này, anh xé nát tất cả sự dịu dàng, lần đầu tiên bộc lộ ham muốn chiếm hữu hung hăng của mình.

Hôn đến cuối cùng, Chiêu Phàm đã không thở được, buộc phải chống tay vào ngực Nghiêm Khiếu, yếu ớt đẩy ra.

Bàn tay thường xuyên cầm súng bắn tỉa của cậu chai sạn, ấn lên ngực, khơi dậy một cảm giác ngứa ran nhẹ.

Nghiêm Khiếu từ từ thoát khỏi sự cuồng loạn, ánh mắt hai người đan xen, một bên là tình yêu nồng nàn, một bên là sự nương tựa sâu nặng.

Môi họ tách ra, Nghiêm Khiếu nhìn Chiêu Phàm một hồi lâu, giọng trầm ngâm nói: "Xin lỗi, vừa rồi anh..."

Chiêu Phàm một lần nữa lắc đầu, rồi tiến đến, khẽ khàng hôn lên môi anh.


"Chiêu Phàm." Nghiêm Khiếu khẽ gọi.

"Em sẽ tốt hơn." Chiêu Phàm lau mặt, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng trong con ngươi lại bùng lên ngọn lửa, kiên định lặp lại: "Khiếu ca, em nhất định sẽ tốt hơn."

Nửa tháng sau, những tác động tiêu cực do ngừng thuốc hoàn toàn biến mất, Chiêu Phàm dừng lại trước quầy thịt ở chợ, chủ động nói: "Khiếu ca, em muốn ăn sườn."

Nghiêm Khiếu chạm trán với cậu, giọng nói đầy ý cười: "Được, anh nấu cho em."

Lá cây trên phố đã vàng úa, hơi lạnh của mùa thu muộn lan tỏa khắp thành phố.

Chiêu Phàm nộp đơn xin phục chức lên Sở Cảnh sát Sam Thành, cuối cùng cũng được khoác lên mình bộ cảnh phục một lần nữa.

Nhưng do cậu có hoàn cảnh đặc biệt, là "tay súng thần" được Bộ Công an phong tặng, lại vừa mới hồi phục sau sang chấn tâm lý, nên lãnh đạo Sở sau khi trưng cầu ý kiến của cậu, đã điều anh từ Đội chống ma tuý sang Đội Đặc nhiệm, tạm thời không làm nhiệm vụ chiến đấu.

Nghiêm Khiếu lại thêm một công việc - mỗi ngày đến cổng Sở cảnh sát đón cậu tan làm.

Bác sĩ Chúc nói không sai, làm việc vừa phải có lợi cho việc chống lại chứng trầm cảm. Chiêu Phàm từng ngày một tốt hơn, trên mặt thường xuyên nở nụ cười, thậm chí còn bắt đầu phàn nàn về món ăn không hợp khẩu vị.

Ai làm "đầu bếp" cũng đều mong muốn được khen ngợi, khi Nghiêm Khiếu nghe Chiêu Phàm nói "Món thịt này không ngon" thì trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

Hơn nửa năm qua, Chiêu Phàm chưa bao giờ bày tỏ ý kiến ​​của mình, ngon hay không ngon đều ăn hết, chỉ biết nói cảm ơn, không nói gì khác, giờ đây biết phàn nàn, tức là đã thực sự mở lòng.

Ngón tay Nghiêm Khiếu run rẩy, niềm vui mừng hiện lên trong mắt.

"Thật sao?" Lâm Hạo Thành cũng vui mừng, chân thành nói qua điện thoại: "Nó có thể một lần nữa thoát khỏi chứng trầm cảm, tất cả là nhờ công của cháu!"

Cuối năm, cuốn thứ ba của "Nhan Khiếu", cũng là cuốn tiểu thuyết dài tập có số lượng từ và nhân khí cao nhất đã hoàn thành và trở thành quán quân trên bảng xếp hạng sách bán chạy nhất năm của "Phong Quy".

Chương cuối được đăng vào buổi chiều, Chiêu Phàm vẫn chưa tan sở. Cậu đã đọc bản nháp từ trước, nhưng vẫn không thể nhịn được, lén lút "mò cá" mở "Phong Quy", nhìn thấy Nghiêm Khiếu viết trong lời cảm ơn khi hoàn thành - Cảm ơn em đã bình an trở về, vinh quang, hy vọng và tình yêu đều thuộc về em, Phàm Phàm 1111.

Tác giả có lời muốn nói:

Chưa xong phần kết nha.

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️