Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 3



Editor: Sapoche

Không biết có phải do mấy tiếng mắng chửi của Mạnh Đan Chi có ích không, hay là do Chu Yến Kinh chỉ muốn hù dọa cô một chút thôi.

Cuối cùng anh giúp cô tắm rửa sạch sẽ, “Ngủ đi.”

Sau khi Mạnh Đan Chi nằm về giường trở lại, thì cô lại hoàn toàn tỉnh táo.

Thế này thì ai mà ngủ được!

Nếu như bị mấy nữ sinh trong trường biết được, cô đang ở cùng ngôi sao sáng của đại học B là Chu Yến Kinh, hơn nữa còn lăn lộn trên giường như thế này.

Sợ là trường học sẽ bị nhấn chìm trong nước mắt mất.

Tuy rằng vẫn giữ mức độ quen biết có chừng mực, nhưng vì nhu cầu s1nh lý, hai người không có khắc chế nhiều.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng trên thực tế do Mạnh Đan Chi hoạt động quá sức, dẫn đến vô cùng mệt mỏi, đèn ngủ tắt được mười phút đã bắt đầu đi vào giấc ngủ rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì bên cạnh đã lạnh rồi.

Mạnh Đan Chi mặc váy ngủ xuống giường, vòng vòng trong phòng một hồi lâu, xác định Chu Yến Kinh đã rời đi nhưng cũng chưa chào hỏi cô gì cả.

Ngay cả vali hành lý đặt trong phòng cũng không thấy đâu.

Mạnh Đan Chi chớp mắt, đây là ở qua đêm thôi à.

Ăn xong bỏ chạy thế này thì có khác gì tra nam chứ.

Đang nghĩ nghĩ thì điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Mạnh Đan Chi còn đang bận trách cứ Chu Yến Kinh, thì nhìn thấy nội dung trên WeChat gửi đến, môi lại không kiềm được mà cong lên.

Chu Yến Kinh: [Tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi.]

Cho dù cách xa nhau lâu như thế rồi, nhưng thời gian cô tỉnh lại anh vẫn có thể nhớ được như cũ.

Sau khi rửa mặt, Mạnh Đan Chi đi vào phòng bếp múc cháo thì nhìn thấy trên chiếc dĩa còn có há cảo tôm vừa, vỏ ngoài trong suốt nhìn rất đẹp mắt.

Lúc này mắt cô bỗng nhiên sáng lên.

Dự định sẽ gửi tin tức cho Chu Yến Kinh, vừa ngoài vào bàn ăn thì nhìn thấy trong WeChat báo có một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn anh trai cô gửi đến.

Anh trai: [Tối nay, em gọi Chu Yến Kinh đến ăn cơm.]

Hiện tai xem ra tin tức anh về nước, phía bên trường học chắc cũng biết rồi nhỉ?

Mạnh Đan Chi nhíu mày, trả lời lại.

Cô gõ chữ: [Sao anh không gọi đi?]

Anh trai: [Thế sao em lại không gọi?]

Mạnh Đan Chi bị những từ ngữ hung dữ này làm cho chột dạ, tự nhiên em gái tốt lại đi đính hôn với người bạn thân nhất vẫn là khúc mắc trong lòng anh ấy.

– – Ở trong mắt anh ấy thì là như thế đấy.

Mạnh Đan Chi muốn thay mặt Chu Yến Kinh nói một chút, cảm thấy anh có chút oan ức.

Là một trong những người gây ra chuyện này cô cảm thấy chột dạ mười giây, cô đoán có phải sau khi Chu Yến Kinh gặp người nhà cô xong thì họ sẽ bắt đầu tính sổ anh không.

Hồng Môn Yến à?

Nhưng mà bản thân cô thì đang lo lắng gì chứ, dù sao cũng không phải cô bị tính sổ mà.

Vài giây sau, anh trai: [Em cũng về cùng luôn đi.]

Mạnh Đan Chi ngoan ngoãn đồng ý: [Được á.]

Sau khi cô ăn xong chén cháo và há cảo tôm, thì chụp hình bát dĩa không gửi lại cho Chu Yến Kinh.

- -

Trên đường đi đến phòng phiên dịch.

Tưởng Đông đang ngồi tổng kết lịch trình trong một tuần tới, bỗng nhiên thấy Chu Yến Kinh mở di động ra xem, như có như không mà nhìn tấm ảnh chụp.

Buổi sáng hôm nay trước khi lái xe đến, anh ấy đã được nhờ mua một phần há cảo tôm.

Vốn tưởng mua cho Chu Yến Kinh ăn, nhưng mười phút sau anh ấy đưa đến thì thấy Chu Yến Kinh từ trong phòng đi ra.

Cho nên là mua cho người khác ăn à? Là đàn ông hay là phụ nữ.

Nghĩ đến việc trước giờ Chu Yến Kinh không gần nữ sắc có khả năng kim ốc tàng kiều [1], lòng bát quái của anh ấy bắt đầu nhen nhóm như đốm lửa nhỏ.

[1] ý nói ngôi nhà sang trọng cất giấu người đẹp.

Là vị phu nhân tương lai chưa từng gặp qua kia sao?

Chu Yến Kinh tắt di động, “Cậu nhìn gì đấy?”

Tưởng Đông vội vàng từ chối: “Không có gì.”

Thấy người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm mình, Chu Yến Kinh không vui: “Thu ánh mắt đấy của cậu lại đi.”

Tưởng Đông: “…”

Trong bụng anh ấy đang đầy nghi vấn, nhưng vẫn chưa dám hỏi, cũng biết rõ nghiệp vụ của thư ký của mình, “Nửa tiếng trước, bên đại học B gửi lời mời.”

Chu Yến Kinh nâng mắt nhìn: “Lễ hội văn hóa sao?”

Đêm qua khi Mạnh Đan Chi hỏi, lúc ấy lực chú ý cũng không ở đây, anh chỉ thuận miệng đáp thế thôi.

Tưởng Đông gật đầu, “Đúng thế, anh biết à.”

“Bởi vì đây là trường của của anh, hơn nữa thời gian về lại trường cũ cũng không bận, tôi không tiện từ chối, anh xem nên trả lời làm sao?”

Từ một tuần trước, sau khi xác định sẽ về nước nhậm chức, Chu Yến Kinh đã tính về lại trường cũ, chỉ là không báo cho bất cứ ai biết cả.

Chu Yến Kinh hơi đăm chiêu, “Buổi chiều về trường trước nhìn thử xem.”

Tưởng Đông hỏi: “Muốn nói với phu nhân không ạ?”

Tuy mới chỉ là trong trạng thái đính hôn, nhưng anh cũng không tính sửa lại xưng hô.

Chu Yến Kinh: “Không cần.”

Chuyện này không cần thiết phải nói cho Mạnh Đan Chi.

Chu Yến Kinh lại nói: “Nếu cô ấy hỏi, thì cậu hãy nói.”

Tưởng Đông gật đầu: “Đã biết.”

Anh ấy nghĩ thầm đã không cho nói, cũng chưa từng gặp Mạnh Đan Chi thì làm sao nói được, trừ phi anh đánh tiếng thì mới có người hỏi đấy, được không?

- -

Chưa đến giờ làm, nhưng phòng phiên dịch đã bắt đầu dậy sóng.

Từ tuần trước, còn có lời đồn sẽ có cục trưởng mới đến nhận chức, hai ngày trước thì chính thức công bố tên Chu Yến Kinh.

Tuổi còn trẻ nhưng lý lịch lại vô cùng xuất sắc.

Trong phòng phiên dịch, mỗi người đều là thiên quân vạn mã đã từng một mình chinh phục cầu độc mộc, chỉ cần một công việc đi ra ngoài là có thể tự xử lý.

Hai ngày nay, đoạn video Chu Yến Kinh ở Liên Hiệp Quốc tham gia phiên dịch hội nghị quốc tế đã được phát đi phát lại mấy chục lần.

Điều quan trọng là, vị cục trưởng mới nhậm chức này không có cộng sự, giống như trên tin tức miêu tả, căn bản không biết rõ tính cách người này như thế nào.

Là cẩn thận, hay là dịu dàng, hay là có một mặt khác vô cùng đáng sợ…

Thời gian đi làm buổi sáng là chín giờ rưỡi, nhưng mới chín giờ mọi người đều đã đi đầy đủ, liên tục nhìn ra cửa lớn.

“Ai, mọi người nói xem tính tình của cục trưởng Chu như thế nào nhỉ?”

“Nhìn ảnh chụp thì thấy rất đẹp trai nha, còn vẻ mặt thì thấy rất nghiêm túc đấy, tuổi trẻ thật tốt… Không tin được.”

“Anh hùng hào kiệt nha, thứ người ta trải qua phong phú hơn các người nhiều, hai mươi ba tuổi đã tham dự hội nghị giữa bốn nước lớn, khi phiên dịch thì rất ung dung và vô cùng chuẩn.”

“Phó cục trưởng, chúng ta đều biết chỉ là nhìn ảnh chụp thôi cũng đã rất ngạc nhiên rồi, so với nghệ sĩ trong giới giải trí còn đẹp hơn.”

“Vẻ ngoài đẹp trai, các người không phải cũng có động lực sao?”

Trong phòng phiên dịch tỉ lệ nam nữ chênh lệch rất lớn, ngày càng nhiều nữ sinh, khi nghe thấy phó cục trưởng trêu chọc như thế các nàng ấy đều cười rộ lên.

Kim phút vừa chỉ số mười lăm, người ngồi cửa sổ nhắc nhở mọi người: “Hình như đến rồi.”

Mọi người thu lại vẻ mặt thoải mái vừa nãy, ngồi yên trên vị trí của mình.

Chờ đến lúc Chu Yến Kinh tiến vào văn phòng, không ai dám nói chuyện nữa.

Bởi vì khuôn mặt và dáng vẻ của anh chẳng thay đổi gì như trong đoạn video kia, nhưng nếu so với phó cục trưởng thì mang lại cảm giác xa cách, lúc anh nhìn đến ai, ánh mắt rất sắc nhọn, vừa sạch sẽ lại gọn gàng.

Tưởng Đông ho khan: “Nửa giờ sau bắt đầu dự thính [1]”.

[1] Dự thính: Là người tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết.

Quy định dự thính là khâu sát hạch trong phòng phiên dịch, cần bọn họ dựa theo quy trình phiên dịch, đem nội dung khảo hạch thể hiện ra bên ngoài.

Chuyện này cũng không tính là khó khăn gì, khó khăn chỉ là trong quá trình có nhiều chuyện kỳ lạ quấy rối.

Cục trưởng mới nhậm chức này, lửa cũng không dùng để đốt.

Chỉ một buổi dự thính này thôi cũng đủ để mọi người bận rộn, không còn sức để quan tâm đến những chuyện khác.

- -

Khu dạy học khoa ngoại ngữ này mới xây vào năm ngoái, là một tòa nhà xa hoa nhất trường.

Vốn Hứa Hạnh muốn cùng Mạnh Đan Chi đi căn-tin ăn bữa sáng, kết quả biết được cô đã ăn qua rồi, đành phải đi một mình.

Hai người tình cờ gặp nhau trước tòa nhà dạy học.

Đi ngang qua bên kia là tường vinh dự, Hứa Hạnh nhịn không được mà cảm thán: “Ảnh chụp của đàn anh Chu đã qua nhiều năm rồi, trường học không tính đổi một tấm hình mới chút sao?”

Trên ảnh chụp là người của vài năm trước, khi đấy Chu Yến Kinh mới hai mươi tuổi, trên người đều tràn trề hơi thở của thiếu niên.

Mạnh Đan Chi vẫn còn nhớ rõ bản thân mình năm ấy còn ở Ninh Thành.

Khi nghỉ hè, cô trở về, Chu Yến Kinh còn đến nhà cô ăn cơm, chỉ là cô khi đó không có cho anh sắc mặt tốt đẹp gì.

Vì cái gì thì cô không nhớ được.

Là do anh không đến Ninh Thành thăm cô sao? Hay là lúc vào nhà không có chào cô nhỉ?

Mạnh Đan Chi suy nghĩ một hồi: “Năm nay có cơ hội.”

Hứa Hạnh: “Coi như thế.”

Trường đại học B nổi danh là trường có nhiều sinh viên xuất sắc.

Nhưng bởi vì chuyên môn hay có lẽ là thuộc các phạm vi khác nhau, rất nhiều người không ai biết đến, mà Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh là hai người hoàn toàn ngoài ý muốn.

Một người thường xuyên xuất hiện trên các diễn đàn về học thuật chuyên ngành, một người thì thường được nhắc đến trên các tường tỏ tình của trường.

Chu Yến Kinh vẻ ngoài xuất chúng, gia thế xuất sắc, lại tốt nghiệp trước thời hạn, đi ra nước ngoài làm phiên dịch viên.

Anh tham gia phiên dịch các hội nghị nổi danh trên quốc tế nhiều vô số kể, năm trước vào phiên dịch cho Liên Hiệp Quốc, từ đó về sau chỉ xuất hiện ở những bản tin thời sự.

À, còn có trong miệng các giáo sư các khoa khác nữa.

Sau khi hết một tiết, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh cùng đi toilet.

Hôm nay, cô mặc bộ sườn xám màu vàng nhạt, dưới vải còn ẩn thêm những bông hoa nhỏ điểm xuyết vào, cả người đều trở nên vô cùng dịu dàng.

Mạnh Đan Chi son thêm chút son môi, người trong gương có làn da trắng như sứ.

Cô đưa mắt nhìn thì thấy Trịnh Tâm Nhiễm từ trong ra.

Hai người vẫn không thể hòa đồng được, ngày hôm qua cô ta bị giáo sư mắng còn bị Mạnh Đan Chi nhìn thấy, Trịnh Tâm Nhiệm nghẹn không thể nói ra được.

Mạnh Đan Chi không nhớ rõ, nhưng cô ta thì nhớ rõ vô cùng.

Bởi vì một câu nói của cô “Cô ấy làm sao mà giống với em gọi anh là anh Yến Kinh được”, sau đó Chu Yến Kinh đã nói cô ta đừng kêu như thế nữa, hai người không thân.

Nói cho cùng Mạnh Đan Chi và anh có quan hệ thân thiết.

Không phải đều dựa vào mối quan hệ là bạn thân của anh trai cả sao? Dựa vào đâu mà nói cô ta không giống thế?

Bây giờ cuối cùng có một việc mà cô không biết.

Trịnh Tâm Nhiễm dựa vào bồn nước bên cạnh, cười nói: “Mạnh Đan Chi, chuyện Chu Yến Kinh về nước, ngày hôm qua cậu không biết sao?”

Mạnh Đan Chi không phản ứng lại lời của cô ta, sau khi son môi xong thì rửa tay.

Có biết hay không thì dù sao hôm qua cũng đã ngủ cùng rồi.

“Sẽ không phải mới vừa biết hôm nay chứ?” Ánh mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm Mạnh Đan Chi, “Chỉ là mới tuần này anh ấy mới quyết định về nước thôi.”

“Biết chỉ có một chút chuyện nhỏ như thế cũng khoe ra à?” Mạnh Đan Chi liếc nhìn cô ta.

Thật ra cô cũng rất tò mò, Trịnh Tâm Nhiễm này cuối cùng là biết chuyện từ đâu đến vậy chứ.

“Có phải việc nhỏ hay không, thì phải xem lòng cô nghĩ thế nào đã. Tôi còn nghĩ lấy năng lực của cô thì chuyện gì của Chu Yến Kinh cô đều biết chứ, bây giờ xem ra…”

Ý cười của cô ta đều hiện rõ lên mặt cả.

Mạnh Đan Chi xoay lưng xem thường, vẫy vẫy tay đi lướt qua mặt cô ta.

“Nếu cô rảnh quá thì dùng thời gian sửa lại bản kế hoạch của cô cho tốt trước đi.”

Nước bắn tung tóe lên mặt Trịnh Tâm Nhiễm, nghe những lời này cô ta còn tức giận hơn khi bị chủ nhiệm quở trách việc, hừ lạnh một tiếng, giẫm lên giày cao gót rời đi.

Hứa Hạnh đúng lúc đi ra nhìn thấy Trịnh Tâm Nhiẽm tức giận đến mức thở hổn hển rời đi.

Thật sự là, mỗi lần Trịnh Tâm Nhiễm chống lại Mạnh Đan Chi sẽ không thắng được, nhưng cũng không biết vì sao lại siêng kiếm chuyện đến thế.

Người trong một khoa có gì hay mà suốt ngày cứ đi kiếm chuyện.

- -

Sau khi kết thúc tiết thứ hai, thì chủ nhiệm ra cửa gọi vài cái tên.

“Trịnh Tâm Nhiễm, Trương Nhạc, Chu Thừa Hoàng… Mọi người đến văn phòng của tôi.”

Không biết chủ nhiệm nói gì với bọn họ mà khi họ trở về, trên mặt của mọi người đều có chút kỳ quái, nhưng hình như cũng rất kinh ngạc.

Trịnh Tâm Nhiễm đắc ý nhìn Mạnh Đan Chi cười.

Hứa Hạnh không thích nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo, hỏi thăm Trương Nhạc vài câu: “Thật tốt, đàn anh Chu thật sự đã trở lại rồi.”

Mạnh Đan Chi “À” một tiếng.

Hứa Hạnh nói không ngừng, những người khác cũng biết được kết quả.

“Buổi chiều này, Chu Yến Kinh muốn tới trường học!”

“À, lúc này là tới tham gia lễ hội văn hóa sao?”

Phiên dịch viên nổi tiếng trong nước không nhiều lắm, cơ bản đều xuất ngoại du học hoặc là vào đại học ngoại ngữ ở Đế Đô, chỉ có Chu Yến Kinh xuất thân từ đại học B, anh là thần tượng của tất cả sinh viên trong trường.

Hứa Hạnh trừng mắt nhìn, “Cậu xem, xung quanh Trịnh Tâm Nhiễm đều là người.”

Chuyện xảy ra bất thình lình như thế, người lộ ra thông tin Chu Yến Kinh về nước là Trịnh Tâm Nhiễm bỗng nhiên nổi tiếng.

“Tâm Nhiễm, cậu cùng đàn anh Chu quen biết sao?”

“Đàn anh Chu đến trường học có phải do cậu mời không?”

“Cậu nói buổi chiều anh ấy sẽ đến, vậy ngày lễ văn hóa anh ấy có đến không?”

Trịnh Tâm Nhiễm mỉm cười, cũng không đáp lời hai vấn đề trên: “Cụ thể về thời gian tớ cùng không biết chính xác, tớ hỏi giúp các cậu một chút.”

Hỏi ai, thì cô ta không nói.

Loại trả lời như thế này, thì mọi người xung quanh bắt đầu náo nhiệt hẳn.

“Tớ không tin là do cô ta mời đàn anh Chu đến đâu, tớ thoát fan một giây.” Hứa Hạnh quay đầu: “Bà chủ à, sao cậu không phản ứng thế?”

Mạnh Đan Chi cúi đầu xem di động: “Có phản ứng mà.”

Hứa Hạnh thấy không vui, sau đó cô nghe cô ấy “hừ” một tiếng.

“…”

Này thì là phản ứng gì chứ.

Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết rõ Chu Yến Kinh quay về vì lý do gì, đại học B cũng là trường cũ của anh, ngày hôm qua trở về trễ nên hôm nay mới đến.

Về chuyện thăm gia lễ hội văn hóa gì đó, không chắc anh ấy có đi không.

“Đến giờ đi làm rồi, làm trò rảnh rỗi trước mặt bà chủ không tốt đâu.”

Mạnh Đan Chi gõ gõ bàn.

Hứa Hạnh vội vàng cất di động, cười tủm tỉm: “Không phải vì hôm nay đàn anh Chu trở về trường sao, tớ muốn chụp một tấm hình. Thuận tiện hỏi một chút làm sao để trở thành phiên dịch viên.”

Tất cả sau đó đều rất thuận lợi.

Mạnh Đan Chi tự nhận bản thân là bà chủ tốt, trộm gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: “Buổi chiều mấy giờ anh đến?”

Một phút sau.

Chu Yến Kinh: “Em ra đón sao?”

Mạnh Đan Chi nghĩ thầm nghênh đón có gì tốt chứ, nhưng có việc cần anh hỗ trợ nên phải dịu dàng trả lời lại.

“Đúng đấy, nghênh đón đàn anh xuất sắc đã trở về – đồng chí Chu Yến Kinh”

Cho một quả táo ngọt, mới yêu cầu giúp đỡ được.

Tất cả các câu nói khen tặng của Mạnh Đan Chi đều nổi da gà như thế, em gái khóa dưới dịu dàng nói ra yêu cầu, sao Chu Yến Kinh có thể không biết xấu hổ mà từ chối chứ, sao dám từ chối được.

Đáng tiếc, người đàn ông này mắt mù rồi.

Chu Yến Kinh: “Không cần long trọng như thế.”

Sao Mạnh Đan Chi nhìn thấy ý những lời này giống như rất chừng mực thế.

Nhưng mà người đàn ông đối diện cũng rất nhanh trả lời lại cô.

Chu Yến Kinh: “Bên trong phải dè dặt chút.”

Mạnh Đan Chi chống quầy đứng thẳng dậy. Bản thân không đi là một chuyện, bị anh từ chối thẳng mặt là một chuyện.

Cô gõ chữ: “Em nói nhiều hơn thì không dè dặt?”

Lúc này, xe cách đại học B khoảng mười phút, chủ nhiệm khoa ngoại ngữ đang phía trước, nói chuyện không ngừng.

Chu Yến Kinh thu hồi tầm mắt, trả lời cô: “Ừm.”

Mạnh Đan Chi: “?”

Còn trả lời “Ừm”.

Theo tính cách bình thường của cô, thì cô sẽ tiếp cận người này để anh thấy dè dặt là gì.

Cô hoài nghi Chu Yến Kinh đang dùng phép kích tướng, dụ dỗ cô.