Chim Cút

Chương 8: Tóc anh có vài sợi bạc



Trước khi rời khỏi nhà còn gặp phải.

Lúc đó Lý Bạch đang buộc giày, Dương Tiễn đã đẩy cửa chống trộm ra, ngậm điếu thuộc nghiêng mặt, nhìn về phía cầu thang. Trong hành lang náo nhiệt, là hàng xóm dưới lầu mới sáng sớm đã muốn đi đốt pháo, xung quanh toàn là tiếng nói, có đứa nhỏ đang cười nói "Ba mẹ, hai người nhanh chút đi mà!", cũng có giọng nói của người phụ nữ, chào hỏi "Mẹ, mẹ dẫn con bé xuống trước nhé", bà lão cười cười, có tiếng bước chân cùng tiếng nhảy nhót, hẳn là bà lão dẫn đứa bé đi hoặc là đứa bé đang dẫn bà lão.

Âm thanh dưới lầu truyền tới trên lầu, vẫn lạnh lẽo, Dương Tiễn ngẩn người cắn điếu thuốc, cũng không châm thuốc.

Có lẽ chính chuỗi âm thanh náo nhiệt này làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trong phòng, cửa phòng đẩy ra, chính là gã đàn ông tối qua, mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc vừa người, trước áo mở ra, bên trong là áo ba lỗ nhét vào lưng quần, gãi tóc đi đến nhà WC, tự nhiên như đây là nhà gã mà những việc này mỗi sáng gã đều làm.

"Mới sáng đi đâu sớm thế?" Gã đứng bên bàn trà, nhìn Lý Bạch đứng sau Dương Tiễn.

"Công viên Hải Điến, đi cùng bạn học." Dương Tiễn lấy điếu thuốc xuống, nói.

"Bạn gái à." Gã ngáp một cái, đợi vẻ mặt gã trở lại bình thường, Lý Bạch cuối cùng cũng thắt giày xong, đứng thẳng nhìn, hắn thấy vóc người gã thật ra tạm được, vóc người cao gầy, nét mặt hài hòa, cũng không phải như tối qua ấn tượng mơ hồ nghĩ là người đàn ông bụng phệ, trên người gã luôn có mùi thịt không thể chịu nổi.

Công bằng mà nói gã đã lớn tuổi, chừng hai mươi năm trước cũng có thể là người đẹp trai.

Chỉ nghe gã trêu chọc Dương Tiễn: "Vẫn là người để tóc ngắn, mặt con nít à? Lên đại học mấy tháng đổi mấy người rồi?"

"Còn sớm." Dương Tiễn lại cắn điếu thuốc, cười với gã, mò bật lửa trong túi áo.

"Được rồi, đi chơi vui đi, đừng làm hư em trai cậu." Dứt lời gã đi vào phòng WC, Lý Bạch đứng cạnh Dương Tiễn, trong lòng cảm thấy có lỗi, hắn nghĩ nếu mình nhanh tay hơn chút là có thể buộc xong dây giày trước khi gã ra, tránh đi cuộc gặp gỡ lúng túng này.

Dương Tiễn ngược lại vẻ mặt vẫn như thường, không nhanh không chậm, đứng ở cửa vài giây, vì tìm bật lửa tốn nhiều công sức. Chờ anh cuối cùng cũng tìm được, bật lửa đặt gần đầu thuốc, cửa phòng ngủ chính có tiếng động, Dương Ngộ Thu mang dép lê từ trong đi ra, trên người mặc cái váy đỏ bằng lụa.

Màu sắc tươi sáng, còn có tay áo ren, mặc trên người cô trông có hơi thô tục, nhưng lại không khó coi.

"Giao thừa đừng đi đâu lung tung." Cô vừa nói vừa nhìn Dương Tiễn, Dương Tiễn còn chẳng đốt thuốc, cánh tay lướt qua Lý Bạch, đóng sầm cửa lại.

Điếu thuốc hút không thuận lợi, cuối cùng bị ném vào thùng rác dưới lầu, ngoại trừ một ít bị cháy đen, coi như để lại toàn bộ. Thật ra Lý Bạch đã sớm phát hiện, Dương Tiễn một tuần hút không hết nửa gói, anh không đến mức nghiện thuốc lá.

Thế nhưng vừa nãy đồ ăn sáng còn chưa ăn đã vội đi rồi.

Lý Bạch cũng tự hiểu trình độ mình thấp, so sánh với sinh viên đại học nổi tiếng thích đọc <Đồi Gió Hú> hay,... hắn căn bản không thể nhìn nổi mấy cuốn tiểu thuyết trên, hắn cũng chẳng biết phải nói đạo lý nhân sinh gì. Nhưng hắn muốn làm tâm trạng Dương Tiễn tốt hơn, vì thế định mời anh đi ăn hai giỏi bánh hấp và một vài món phụ vào buổi sáng, mà Dương Tiễn lại đạp xe chở hắn, đi nhanh qua Bắc Kinh đông lạnh vắng vẻ, dường như thật sự muốn dẫn hắn đi dạo công viên.

Khi đẩy xe qua cầu vượt ở Trung Quan Thôn, Lý Bạch thấy ở rìa mỗi bậc thang đã đóng băng, lạnh đến mềm xốp, nhất thời giẫm lên liền nghe tiếng "răng rắc" rơi xuống. Hắn giẫm không biết mệt, Dương Tiễn nhìn hắn, nói về gã đàn ông lúc nãy.

"Gã tên Cao Kiệt, năm nay năm mươi tuổi đi." Anh ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc phản xạ sắc xanh "Phòng ở của gã, cái phòng kì lạ kia cũng là của gã."

"Gã rất có tiền?" Lý Bạch hỏi.

"Kinh doanh, không phải người làm xí nghiệp, gã có nhiều đàn em cũng bán mạng vì loại này, cụ thể bán cái gì tôi cũng không biết." Cầu vượt bắt đầu xuống dốc, Dương Tiễn hai tay buông tay lái, xem xe đạp trượt một đoạn trên đường, giữ nó lại trượt khi nó trượt ngã, chóp mũi ánh lên một chút ánh sáng, giống như một mảnh tuyết "Gặp phải gã trên xe lửa, gã nói muốn giúp chúng tôi, chị tôi đi theo gã từ lúc đến Bắc Kinh, từ lúc mới ở đến lúc làm hộ khẩu, gã còn giúp chị ấy mở thẩm mỹ viện, mặc dù làm ăn không được tốt lắm." Dương Tiễn dừng một chút, rồi nói "Nói tóm lại chúng tôi nợ gã rất nhiều tiền."

Lý Bạch hít gió lạnh, hắn không khỏi kinh ngạc, thầm suy nghĩ "Thì ra là vậy", hắn cuối cùng cũng hiểu năm đó hai đứa nhỏ không một đồng dính túi làm sao đến được thành phố này, điều này hắn không thể làm theo được. Nhưng hắn khó chịu cũng không phải vì thế, trái tim hắn như chiếc lá, như bị đục một lỗ, xung quanh cái lỗ cũng bị héo theo.

Đồng thời hắn cũng hiểu vì sao Dương Tiễn thà làm công rất nhiều và kiếm học bổng đến mức tối chẳng ngủ được bao nhiêu, không phải để Dương Ngộ Thu khoe khoang với người khác trên bàn cơm, mà là không muốn dùng tiền của Dương Ngộ Thu.

"Chị ấy thích gã sao?" Lý Bạch đợi hai phút lại hỏi.

"Chị ấy? Không thích." Vẻ mặt Dương Tiễn tựa như anh đang nghe tin tức mới lạ nào đó "Thích bạn học lớp tôi, có lần đi mô tơ xảy ra chuyện, lúc đó chị ấy gọi cho Cao Kiệt, vừa lúc bạn học gặp phải, khi đó còn không quen biết, liền đạp xe chở chị ấy đi tàu điện ngầm đến bệnh viện, sau đó chị ấy một lòng thích, rất kì diệu đi. Nhưng cũng không có gì, Cao Kiệt đối xử với chị ấy khá tốt, tự chị ấy tình nguyện là được."

Nói xong cả hai cùng đi đến đoạn đường bằng phẳng dưới chân cầu.

Lý Bạch quả thật nghĩ có gì đó rất kì lạ, có thể là nghi ngờ. Với một người đã một lòng thích một người còn có thể tình nguyện đi ngủ với người khác sao? Hay Dương Tiễn hiểu về "một lòng thích" vô cùng riêng biệt. Nhưng việc này hình như cũng chẳng có cách nào, Dương Ngộ Thu quả thật rất dịu dàng và dựa vào Cao Kiệt, không có mâu thuẫn gì. Nếu hắn hỏi Dương Tiễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy cũng quá tàn nhẫn.

Vì vậy hắn hỏi một vấn đề quan tâm hơn: "Họ Cao kia đối xử với anh tốt không?"

Dương Tiễn giơ tay phải lên, cuộn ống tay áo lên, để lộ một đoạn cổ tay. Lý Bạch vội vã đỡ lấy xe, hắn biết tay bên này, cổ tay xoay chuyển có vẻ khó khăn, ngón cái cũng không thể uốn cong, Dương Tiễn lúc này làm mẫu động tác cũng đang chứng thực quan sát của hắn.

"Trước đây tôi không phải thuận tay trái." Dương Tiễn nói

"Là gã hại anh." Lý Bạch cảm giác tay mình cũng đau đến mức suýt trở nên ngu ngốc.

"Tôi về nhà thì bắt gặp được, nghĩ là gã ức hiếp chị ấy, lúc đó còn là suy nghĩ của nhóc học sinh trung học, liền nhào tới đánh gã." Dương Tiễn kéo tay áo lại, áo len dê, áo len, áo khoác, hết lớp này đến lớp khác "Ai biết bọn họ sớm đã bắt đầu."

Lý Bạch cúi đầu, xoang mũi và ngực đều ngột ngạt, hắn rất khó chịu. Lúc cấp hai Dương Tiễn đánh không lại, còn mang vết thương cũ...vậy còn chỗ nào bị thương nữa không? Một đứa em trai nhỏ phá tan chuyện tốt, còn muốn đánh người, Cao Kiệt gã có nhiều tiền và nhiều đàn em sẽ chỉ dạy dỗ anh chỉ một lần sao? Nên nói Dương Tiễn rời khỏi cái thôn đó, lại vẫn không thể thật sự thoát khỏi điều gì, có phải đứa nhỏ từ bé sinh ra đã phải chịu đòn? Có phải toàn bộ thế giới đều như vậy, những người khác khi lớn lên cũng đã ở nhà chịu đánh gần chết sao, chỉ là họ không khóc với người khác vì những nỗi đau, còn những bậc cha mẹ dẫn theo những đứa con nhỏ trên đường tất cả cũng đều giả dối, là vẻ mặt giả bộ hiền lành.

Lại như cô bé ở hành lang sáng sớm, cũng không nhìn thấy dáng vẻ cô bé, nói không chừng mặt cô bé cũng sưng rất nhiều, trước khi đi đốt pháo, có phải cô bé bị ba mẹ ép xuống đất đánh bằng chổi đúng không.

Có phải sự thật hay không, Lý Bạch thậm chí còn không muốn nghĩ về nó.

Dương Tiễn không nói gì nữa, thờ ơ ngồi trên xe, nói hắn ngồi phía sau mình.

Lại không biết mệt đi hơn mười phút, cuối cùng đã tới nơi, không phải đến công viên mà là một bệnh viện màu hồng nhạt, Lý Bạch ngẩng đầu nhìn, hàng chữ cao trên tòa nhà viết "Bệnh viện Hải Điến". Được rồi, chữ viết ngắn gọn, hắn nghĩ. Mà cũng không có bạn bè nào cần đến thăm, bây giờ người đăng kí cũng không nhiều, hai người không đợi bao lâu, Dương Tiễn dẫn Lý Bạch đến phòng dược trước mắt muốn hắn đợi anh, còn mình đi lên lầu.

Chừng hai mươi phút sau, Dương Tiễn cầm tờ khai đi xuống, tiền đã trả rồi, rõ ràng anh rất quen thuộc với những thủ tục này, đứng trước cửa trạm thuốc, mang theo một túi thuốc lớn.

"Chị ấy có bệnh hen suyễn, thường đến bệnh viện này khám, lấy thuốc cũng rất tiện." anh đem thuốc và bệnh án nhét vào ba lô "Gần đây chị ấy không uống thuốc, chắc là đã hết thuốc rồi."

"Anh trực tiếp hỏi chị ấy không phải tốt hơn sao?"

"Tôi không muốn hỏi."

"Vậy em giúp anh hỏi."

Dương Tiễn không nói gì, cười như không cười, anh kéo Lý Bạch đến cửa bệnh viện nhưng lại không đi lấy xe mà đi đến tòa nội trú. Trông cả hai như học sinh, không hề gợi sự nghi ngờ gì mà đi thẳng lên khu chăm sóc đặc biệt, u khoa, một tầng đều là bệnh nhân ung thư.

"Anh có nghĩ chúng ta cần mua chút hoa quả không?" Lý Bạch nhỏ giọng nói.

"Ai nói tôi muốn đến thăm."

"Vậy anh tới làm gì?" Đi ngang qua cửa phòng bệnh nửa mở, bên trong truyền ra tiếng khóc xé lòng, gần hành lang còn có y tá đang đẩy bệnh nhân chưa tỉnh, Lý Bạch vô thức dịch đến gần Dương Tiễn.

"Tôi thích đợi trong bệnh viện, tâm trạng không tốt sẽ đi tới một chút." Ánh mắt Dương Tiễn lướt qua cái chăn ở góc tường, cặp vợ chồng đang ngồi co ro trên đó và bấm máy tính theo tờ hóa đơn. Ánh mắt của họ đều phiếm hồng.

Lý Bạch đột nhiên hiểu ra: "Em biết cái này, cái này gọi là "sở thích lập dị", không nói rõ nguyên nhân thích, người có sở thích lập dị đều rất đặc biệt."

"Phải không?" Dương Tiễn nghiêm túc nói "Nhưng tôi không thích nếu không rõ nguyên nhân. Nhìn người khác sinh ly tử biệt, tôi sẽ cảm thấy chuyện của mình chẳng là gì cả, thậm chí còn đột nhiên cảm thấy hài lòng, chẳng hạn như bây giờ. Đây là nguyên nhân."

"Nhưng em nhìn bọn họ khóc trời gào đất sẽ cảm thấy rất khó chịu." Lý Bạch dựa vào gần hơn, âm thanh cũng càng nhỏ, hắn không muốn người ta chú ý đến mình, hắn muốn ẩn mình giữa không khí tuyệt vọng nặng nề này "Trong sách gọi cái này là "Hơi thở của cái chết", nó sẽ ám ảnh lấy em!"

"Sợ cái gì," Dương Tiễn hình như tâm trạng đã tốt hơn, ngón tay luồn vào khăn quàng cổ, nhéo nhéo gáy hắn "Cậu còn nhỏ như vậy, không cần nghĩ đến cái chết."

"Anh già rồi sao?"

"Cho nên tôi cũng không nghĩ mà.". Tru𝘆ện ha𝘆? Tìⅿ nga𝘆 trang chính -- TrùⅿTru𝘆ện.Vn --

Hai người đi đến cuối hành lang, có một cái cửa sổ lớn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những cành lá khô và hắt vào sàn nhà, mà sau lưng lại truyền đến tiếng khóc, đó là một bà lão gục đầu vào tường, quỳ ngã xuống về phía phòng bệnh.

Mãi đến tuần sau, đã qua năm mới, lại nghĩ về ngày hôm đó, Lý Bạch vẫn không thể hiểu được loại sở thích này của anh. Nhìn người khác đau thương, hắn chỉ nghĩ rằng cuộc sống của mình cũng hỏng bét không kém.

Tuy nhiên trong thời gian sống cùng này, hắn và Dương Tiễn ở chung vẫn rất hòa thuận, ngày đó đi ra từ bệnh viện, Dương Tiễn thật sự dẫn hắn đến công viên Hải Điến, cũng chỉ cách bệnh viên có hai con đường. Trong công viên và đường cái như nhau, đều vắng vẻ, bọn họ đi trên mặt băng, lớp băng không dày lắm, bởi vậy họ đi rất cẩn thận, Dương Tiễn nói cho hắn biết, hồi thập niên sáu mươi khi đó còn không có cơm ăn, lúc đó trong hồ này đều trồng lúc nước, giọng điệu chân thực tựa như bản thân đã từng trải. Bọn họ mua kẹo hồ lô và bình thổi bong bóng ở cửa vào công viên, Lý Bạch hận không thể vừa đến giữa trưa đã thổi hết bình xà phòng, tay lạnh đến đỏ bừng cũng không chịu dừng lại, nhìn từng bong bóng tròn lơ lửng trên không trung, mỏng manh, sặc sỡ, hắn tưởng tượng chúng nó sẽ lập tức bị đông lại thì có thể mãi mãi giữ lại trong mùa đông. Hắn nghĩ đây mới là thật sự vui vẻ, Dương Tiễn lại lấy thanh kẹo hồ lô lần lượt chạm vỡ từng cái bong bóng, híp mắt cười nhìn hắn la to, như thể anh đang rất vui.

Cuối cùng Lý Bạch vẫn ăn hết chuỗi kẹo hồ lô này, sơn tra rất chua, đường lẫn vào miệng, dường như cũng không cảm nhận được vị đắng của xà phòng.

Hai người về nhà lúc trời xế chiều, Cao Kiệt đã đi rồi, tâm trạng Dương Ngộ Thu hình như không tốt, Dương Tiễn đặt thuốc trên bàn cũng không chịu đưa trước mặt cô, cô lại khăng khăng không chịu lấy, cuối cùng vẫn là Lý Bạch gõ cửa đưa thuốc. Như giờ không hiểu sao lại chiến tranh lạnh so với mấy ngày trước cười nói hòa thuận vui vẻ, Lý Bạch không hiểu nổi như thế nào mới là trạng thái bình thường của cặp chị em, thỉnh thoảng khi hắn ở một mình còn nghe tiếng cãi vã ngoài tường, giọng nói Dương Ngộ Thu rất sắc bén làm người ta nhận không ra, nhưng Dương Tiễn giọng nói lại rõ ràng và luôn nói "Không liên quan đến chị" hoặc là "Tự chăm sóc bản thân chị."

Nghỉ càng dài, loại cãi vã này càng nhiều lần, dần dần thành trận cãi vã hơn cả ngày. Mồng bảy tết, Lý Bạch định ở lại thêm hai ngày nữa sẽ ra ngoài tìm việc, không nhịn được muốn đi khuyên giải một lần, vừa mới tới phòng bếp, liền nghe một tiếng "bốp".

Đi vào, nhìn thấy vết đỏ trên má trái Dương Tiễn, cùng bàn tay cứng đờ giữa không gian của Dương Ngộ Thu, cô hít một hơi thật sâu, sau đó những giọt nước mắt lăn xuống.

"Xin lỗi, xin lỗi, chị không cố ý, chị sai rồi." Dương Tiễn có vẻ phiền muộn, giơ hay tay chạm vai Lý Bạch rồi rời khỏi phòng khách mà không nhìn hắn một lần "Là em không hiểu chuyện."

Ngày đó quay về phòng thuê, Lý Bạch được thêm một mớ gạo, bột gạo, dầu và mấy vật dụng hàng ngày mà Dương Ngộ Thu cho hắn, là Dương Tiễn đưa hắn.

Dương Tiễn và hắn cùng ngồi xe buýt, cùng hắn chậm rãi đi trên con đường chưa kịp trải nhựa, trực tiếp đưa hắn về phòng.

Sau đó ngồi trong phòng uống chén trà, ăn nửa quả táo và đợi thêm một hồi nữa.

Ngồi song song ở mép giường, Lý Bạch cầm nửa quá táo còn lại, lẳng lặng nhìn người bên cạnh. Ánh sáng từ thủy tinh trên mái nhà xuyên vào, chiếu vào thái dương và lông mi người kia, hắn bỗng nói: "Em vẫn muốn nói, tóc anh có vài sợi bạc."

"Tôi biết."

"Em nhuộm tóc cho anh nha." Lý Bạch đứng dậy, đặt quả táo đã bị oxh vào tay Dương Tiễn "Anh ăn giúp em đi."

Dương Tiễn hiển nhiên không quan tâm lắm mà Lý Bạch thật sự đang tìm thuốc nhuộm tóc, bàn chải, vải lót giữa đống hành lí của mình, đồng thời có chút tự đắc giải thích, đều từ Nam Kinh mang đến, mình nhét đồ vào hành lí rất tốt. Hắn đem cái ghế duy nhất trong phòng đặt giữa phòng nơi có ánh sáng chiếu tới, để Dương Tiễn ngồi lên, quấn khăn và vải lót, chén nhỏ chứa thuốc nhuộm đã được điều chỉnh.

"Vậy giao cho thầy Lý."

"Bảo đảm tự nhiên, không phải đen đậm quá." Lý Bạch xoắn tay áo cười nói.

Chân ghế được làm cao, vóc dáng Dương Tiễn cũng không thấp, khi nhuộm đến mặt, Lý Bạch cũng không cần khom lưng nhiều, những lời hắn nói ra như trực tiếp dán vào tai, đi thẳng vào tai Dương Tiễn.

"Anh trở về đừng tranh cãi với chị ấy nữa." Hắn nói "Sợ em ở đây thì hai người bên đó lại đánh nhau."

"Không. Chờ khai giảng tôi liền bắt đầu đi làm." Dương Tiễn mở ra năm ngón tay, nhìn bóng mình trên mặt đất.

"Không gặp mặt thì tránh được mâu thuẫn? Anh trước mặt chị ấy như đứa trẻ phản nghịch."

Dương Tiễn dường như không có gì muốn nói.

"Có lúc sẽ làm chị ấy khóc." Lý Bạch lại nói

"Sao cũng được."

Lý Bạch mím môi, cứ vậy bị Dương Tiễn chặn miệng, nhưng hắn vẫn quyết tâm nói cho xong. Bôi đều thuốc nhuộm ở đỉnh tóc không nghe lời của Dương Tiễn, đuôi tóc cứng rắn đâm vào bụng ngón tay hắn, Lý Bạch nói: "Em chỉ muốn nói, anh cũng có thể ở trước mặt em như một đứa trẻ. Em sẽ không khóc."

Dương Tiễn cười haha đứng lên.

Kỹ thuật Lý Bạch quả thật không tệ, lại là thuốc nhuộm chất lượng tốt, hiệu quả rất tự nhiên, không bị đen quá, dùng nước nóng gội sạch. Dương Tiễn nói cảm ơn với hắn, cũng nói lúc nào rảnh có thể đến tìm anh, không tìm được việc làm cũng có thể đi, Lý Bạch đưa cho anh một cái chìa khóa, chính là của căn phòng này.

Hắn rất kiên định với ý nghĩ của mình, ở chỗ làm, ở trường, ở nhà, lúc nào Dương Tiễn mệt mỏi, có thể đến cái góc nhỏ này nghỉ mệt, phản nghịch cũng được, ấu trĩ cũng được, bất cứ lúc nào. Nếu hắn không có ở nhà, Dương Tiễn cũng có thể tự mình đến, nằm trên giường hắn nghỉ ngơi nhìn khối kính thủy tinh xinh đẹp kia. Vì vậy Lý Bạch còn mua thêm vài đệm giường nằm rất mềm, nếu tự hỏi với lòng, hắn cuối cùng có bao nhiêu mong đợi, chỉ có thể nói là một chút.

Nếu Dương Tiễn không đến cũng được.

Ngược lại mong đợi thất bại với hắn cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng lần này có điểm khác biệt. Đầu xuân tháng tư, Lý Bạch cuối cùng cũng nhận được việc làm, là ông chủ của một tiệm làm tóc không chịu nổi cảnh hắn làm phiền, cũng thấy hắn tội nghiệp, giúp hắn giới thiệu vào một đoàn nghệ thuật, tạm thời làm trợ lý tạo hình, buổi trưa mỗi ngày bắt đầu làm tóc hóa trang, chờ buổi tối biểu diễn xong sẽ phụ trách thu dọn đạo cụ trang phục, trên đầu mỗi người thợ làm tóc đều đội đồng phục, cũng rất hay sai người, Lý Bạch lại ngoan ngoan hay gọi các cô là "Thủ trưởng", hơn nữa mỗi đợt biểu diễn còn ở các khu khác nhau, Lý Bạch về nhà thường đã vào nửa đêm.

Chiếc xe đi qua đây đã đi từ lâu, hắn chỉ có thể đi tìm tuyến đường tương tự ngồi vào, quãng đường còn lại thì tự mình đi.

Ngày đó vẫn như mọi khi, từ đèn đường này chạy đến đèn đường khác, muốn chạy nhanh qua đoạn tối kia, cả đoạn đường đều đang tính toán định để dành tiền công mua một chiếc xe đạp cũ, càng thuận tiện càng tốt, hư hỏng cũng không vấn đề gì, hắn sẽ nhờ Dương Tiễn sửa giúp.

Cả người đau nhức cắm chìa khóa vào, hắn phát hiện cửa không có, đẩy cửa ra, hắn thấy Dương Tiễn nằm trên giường, ôm chăn không đắp, quần áo cũng không cởi, cơ thể nằm rút lại như con tôm.

Trên sống mũi dán băng cá nhân nhìn như rất oan ức.

Lý Bạch cởi áo khoác, chui vào phía trong giường đơn nằm xuống, tưởng tượng mình là tảo biển, ôm lấy con tôm ngủ say.

Kể từ ngày đó, Dương Tiễn cũng sẽ thường đột nhiên xuất hiện như vậy, giống như thật sự xem căn phòng nhỏ này trở thành một mỏm đá để nghỉ lại.