Vì đã hứa sẽ không chạm vào cô cho nên dù chỉ hôn nhẹ lên đầu ngón tay anh cũng rất kiềm chế, chỉ dùng đôi môi mỏng khẽ lướt qua.
Dưới lớp khóa kéo căng chặt hiện lên đường cong nhấp nhô, lớp xẻ tà của chiếc sườn xám làm lộ ra làn da từ trên đầu gối trắng như tuyết.
Mà vì cô nằm không yên nên phần vải cũng bị xộc xệch liên tục.
Ánh mắt Thẩm Dực dần tối đi, anh nhẹ nhàng thở một hơi dài, đúng là hết cách với cô mà.
Anh có rất ít kinh nghiệm chăm sóc người khác, số kinh nghiệm ít ỏi đó có lẽ đều đã dùng hết vào cô rồi.
Thẩm Dực lặng lẽ đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc chăn điều hòa mỏng đắp cho cô.
Ánh sáng từ chiếc đèn trên tường tỏa ra yếu ớt, Khương Dư Dạng ngủ rất không yên. Cô trở mình ôm lấy một chiếc gối như đang ôm chăn, toàn bộ phần lưng đều hở ra ngoài.
Huyệt thái dương anh không ngừng giật mạnh, chỉ có thể không ngừng đè ép ngọn lửa đang thiêu đốt từ bụng dưới đến trái tim, cảm giác như lơ lửng bên bờ vực mất kiểm soát.
Thẩm Dực đột nhiên cảm thấy tối nay anh đưa Khương Dư Dạng về Oceanwide International là quyết định sai lầm nhất mà anh từng làm, cái gì mà “Lời hứa của quân tử” giống như một sợi dây xích trói buộc, khiến anh liều mạng kìm nén sự chua xót trong lòng.
Khương Dư Dạng vẫn còn đang say giấc nồng không biết gì. Cũng không rõ là yên tâm về anh hay là vốn dĩ không thèm để ý đến.
Anh xoay người lại, mọi thứ trong phòng ngủ chính vẫn như cũ, anh từng thích đắm mình ở đây, cứ vuốt đi vuốt lại những sợi tóc nằm ngổn ngang của cô.
Năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm, Thẩm Dực dựa vào mép tường rồi khẽ đấm xuống.
Tối nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, mọi thứ trên người anh, bao gồm cả khuy măng sét và cài áo đều làm nổi bật khí chất cấm dục, nhưng bây giờ anh không muốn
bị những thứ này ràng buộc nữa.
Thẩm Dực đưa tay lên nới lỏng cà vạt, sau đó kéo cà vạt xuống cùng với ghim cài cổ, tùy tiện ném chiếc áo vest đắt tiền lên ghế sofa, cổ áo sơ mi cũng mở rộng mấy nút.
Để tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa, việc đầu tiên anh cần phải làm là đi tắm nước lạnh để bình tĩnh một chút.
Tiếng dây thắt lưng vang nhẹ lách cách, ánh sáng của kim loại ở trong không gian tối lại càng thêm chói sáng.
Trong phòng ngủ chính bỗng vang lên chút động tĩnh. Vì uống rượu mà cổ họng Khương Dư Dạng đang nóng bừng như thiêu đốt, lúc này cô chỉ cảm thấy khô rát vô cùng: “Khát...”
Thẩm Dực nghiến răng nghiến lợi, thắt lại dây thắt lưng rồi cố làm lơ sự trỗi dậy của chiếc lều vải bên dưới. Anh bình tĩnh đưa cốc nước mật ong tới bên tay cô.
Nhưng cô không đưa tay ra nhận mà đôi mắt vẫn nhắm chặt, cứ vô thức lẩm bẩm như đang nói mớ, bả vai run lên bần bật vì nức nở.
“Mẹ… mẹ đừng đi… Con có tiền chữa bệnh cho mẹ rồi.”
“Dạng Dạng sẽ ngoan, anh đừng ghét em nữa.”
…
Người ta nói rằng sau khi uống rượu sẽ con người sẽ nói sự thật, nhưng tới bây giờ có những lời cô chưa bao giờ chia sẻ cùng anh, cô vẫn luôn kiên cường trốn ở trong lớp vỏ bảo vệ của chính mình.
Thẩm Dực đỡ cổ cô lên, cô gái trong lòng mềm nhũn như một vũng bùn. Nửa người tựa vào ngực anh, mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào cánh tay.
Những thay đổi trên cơ thể anh đang ngày càng rõ rệt hơn, sau khi cất tiếng mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đi nhiều: “Nước đây.”
Ly nước áp vào bên miệng cô, Thẩm Dực từ từ nghiêng ly, đút từng ngụm thật nhỏ giống như đang chăm sóc một bé mèo con.
Chắc chê anh đút chậm nên Khương Dư Dạng cau mày, rướn người về phía trước, nào ngờ khi ngón tay chạm vào kim loại lạnh như băng thì lại ngoan ngoãn rụt tay về.
Yết hầu Thẩm Dực cuộn lên, anh biết nếu cô di chuyển xuống thêm chút nữa sẽ có tư vị chí mạng thế nào, hoặc là anh dụ dỗ cô cởi khóa thắt lưng, tình thế nhất định sẽ đi theo chiều hướng nguy hiểm.
Cho cô uống một cốc nước thì mồ hôi trên lưng anh đã nhễ nhại thấm hết vào áo sơ mi.
Vừa nóng vừa khô.
Thẩm Dực tắt đèn tường trong phòng ngủ chính, trong bóng tối, hơi thở anh vô cùng nặng nề.
Vừa bước vào phòng tắm, anh đã nhanh chóng cởi áo sơ mi xuống, làn da trắng lạnh, cơ bắp vừa phải, quả thực là một thân hình hoàn hảo chỉ cần liếc nhìn một cái là không thể rời mắt đi được.
Dòng nước lạnh đổ xuống đầu, gột rửa đi tất cả.
Ban đầu anh cứ nghĩ tắm nước lạnh thì có lẽ thoải mái hơn nhiều, song có rất nhiều thứ thường không như ý muốn.
Cùng với dòng nước chảy, trong lòng anh lại càng xao động hơn.
Thẩm Dực tắt vòi hoa sen, đặt một tay chống lên vách tường gạch sứ, cúi đầu xuống, hai mắt nhắm chặt lại.
Bên ngoài phòng tắm, cô ô gái nhỏ của anh, cô gái mà anh đã từng hoàn toàn có được, đang say giấc ngon lành. Khương Dư Dạng mặc sườn xám thật sự rất hợp, nét ngây thơ gợi cảm không hay biết như muốn quyến rũ người khác tới tận xương.
Biện pháp cuối cùng chỉ có thể tự lấy tay mình giải quyết.
Nghĩ đến giọng nói Giang Nam nhẹ nhàng mơ hồ của cô, dáng người thon thả mỹ miều, và cả hơi thở ấm áp…
Anh không phải người có ham muốn quá cao, nhưng chỉ riêng với Khương Dư Dạng là anh không không chế được.
Đến khi có một tiếng trầm thấp bật ra từ trong cổ họng thì mọi thứ mới kết thúc.
Ánh đèn trên đầu anh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, cuối cùng anh đã bình tĩnh lại, vặn mở vòi hoa sen và tiếp tục để nước lạnh dội xuống người.
Thẩm Dực khoác lên mình một chiếc áo choàng tắm màu trắng, những giọt nước trên tóc nhỏ từng giọt xuống.
Anh tùy ý dùng khăn tắm lau sạch đi rồi bước vào phòng khách, trong đầu là sự trống rỗng.
Chiếc bật lửa bùng lên, anh cắn điếu thuốc rồi cúi xuống châm lửa.
Mãi đến khi làn khói thuốc dần bay ra, tâm trạng anh mới dịu đi rất nhiều.
Phương thức giải sầu bình thường của anh rất đơn giản. Bây giờ lại đang ở Oceanwide International nên anh chỉ có thể đến phòng làm việc khởi động máy vi tính rồi ngồi đối chiếu một đống số liệu buồn tẻ.
Không biết bây giờ là mấy giờ, Thẩm Dực từ phòng làm việc đi ra, trực tiếp ôm chăn gối đến phòng ngủ dành cho khách.
Trong khi Khương Dư Dạng còn chưa rời giường, anh lại không hề ngủ được sâu, sắc trời vừa sáng đã lập tức tỉnh lại.
Bên trong tủ lạnh trống rỗng, đó là dấu hiệu cho thấy ngôi nhà đã lâu không có người ở.
Thẩm Dực đứng trước gương thắt cà vạt trong phòng thay đồ, kim đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ đúng tám giờ.
Anh không có ý định đến công ty trước, muốn chờ cô tỉnh lại để nói chuyện với cô.
Thẩm Dực gọi điện cho trợ lý, trầm giọng nói: “Cuộc họp sáng nay dời sang buổi chiều.”
Trợ lý gật đầu một cái, rồi lại hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, anh còn kế hoạch nào khác nữa không? Có cần tôi sắp xếp không ạ?”
Anh nói ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề: “Không có, đây là lịch trình cá nhân, giờ tôi đang ở Oceanwide International.”
Trợ lý lập tức hiểu ngay. bấy lâu nay Thẩm Dực không có trở lại Oceanwide International, hẳn là đã theo đuổi vợ thành công, phải chúc mừng một phen mới được.
Anh ta không khỏi vui mừng nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Thẩm.”
“Chúc mừng tôi cái gì?” Giọng điệu Thẩm Dực hời hợt, trong đôi mắt hoa đào ánh lên sự lạnh lùng.
Không lẽ chúc mừng anh đêm qua lại bị từ chối một lần nữa à?
“Không có gì, không có gì.” Trợ lý cười ha ha, tránh động đến râu cọp.
Buổi sáng ánh nắng nhè nhẹ, gió thu thổi vào khiến rèm cửa tung bay, trong phòng tràn đầy ấm áp.
Khương Dư Dạng vẫn đang vùi mình trong chiếc chăn mỏng. Cô thở nhẹ nhàng, một lát sau cô mới dần tỉnh lại.
Tầm nhìn của cô vẫn còn mơ hồ, nhưng vừa mở mắt ra ánh sáng mặt trời đã chiếu vào, cô không khỏi nheo mắt lại.
Ký ức duy nhất mà cô nhớ là đêm qua cô cùng anh quay lại Oceanwide International, phần còn lại là do quá mệt mỏi và tác dụng của rượu.
Quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị động vào, coi như Thẩm Dực vẫn còn chút lương tâm.
Có lẽ vì mặc nguyên sườn xám đi ngủ nên bây giờ bên mép sườn xám bị nhăn, dù có vuốt lên thì cũng không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Đang lúc Khương Dư Dạng thấy buồn phiền thì bỗng có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa phòng ngủ chính.
Thẩm Dực vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn cặn bã như trước, chỉ mặc áo sơ mi trắng, cà vạt không tính là đứng đắn, điều này khiến anh toát ra vài phần dáng vẻ thiếu niên bất cần đời.
Ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng Thẩm Dực cũng lên tiếng trước: “Em dậy đi tắm rửa trước đi, còn quần áo để ở trong phòng thay đồ. Bữa sáng tôi có mua bánh bao hấp, xíu mại, còn có món súp trứng gà mà em thích đấy.”
Thật lòng thì từ bé tới giờ, Thẩm Dực chưa từng chạy việc vặt cho ai, đây là lần đầu tiên anh đi mua bữa sáng cho cô.
Nếu Khương Dư Dạng nói không còn cảm giác gì nữa, vậy anh chỉ có thể làm theo lời mình nói, sau này thay đổi mình đối xử với cô tốt hơn.
“Ừ.” Cô đứng dậy với ánh mắt lạnh lùng.
Thật may tối hôm qua lớp trang điểm nhẹ đã trôi đi hết rồi, nếu để suốt một đêm như vậy, ngày hôm sau kiểu gì cũng sẽ bị nổi mụn.
Trong mắt Thẩm Dực, mặt mộc của cô cũng đã rất đẹp, gương mặt trắng trẻo, sắc môi đỏ bừng, so với lúc trang điểm nhẹ căn bản không có khác biệt quá nhiều.
Khương Dư Dạng đi ngang qua vai anh, đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm qua của mình, trong lòng trầm xuống, ngập ngừng hỏi: “Thẩm Dực, tối hôm qua tôi có…”
Anh ung dung nói: “Em muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối.”
Không chịu nổi sự vòng vo của anh, Khương Dư Dạng đè nén cơn tức giận: “Vậy tốt nhất anh đừng nói gì nữa.”
“Đừng tự tạo áp lực cho mình nữa… Khương Dư Dạng, em cần tìm một người cùng chia sẻ với em.”