Vào tháng chín, những cơn mưa thu tí tách trong Thủ đô.
Cả đêm, lá cây bạch quả bị mưa gió vùi dập rụng hết xuống đất tạo thành một tấm thảm màu vàng óng.
Khương Dư Dạng nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức nên thức dậy, cô không có thói quen nằm ỳ, trước kia ở thị trấn Tô cũng vậy.
Phải đợi mấy hôm nữa trường chuyên trực thuộc đại học mới lấy số đo của bọn họ rồi phát đồng phục nên hôm nay cô mặc bộ quần áo mà Lâm Bình Chi đã mua trong cuộc mua sắm tháng trước.
Áo khoác bóng chày rộng thùng thình màu hồng phấn, bên dưới là quần jean bó sát tôn lên đôi chân thẳng tắp tinh tế của cô.
Sau khi rửa mặt xong cô mới từ lầu hai đi xuống phòng khách dưới lầu.
Cô giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, có cháo kê bí đỏ, bánh cuốn và sandwich.
Lâm Bình Chi và Thẩm Hách Liên cũng xuống dùng bữa, chỉ không thấy bóng dáng Thẩm Dực.
Khương Dư Dạng kéo ghế ra ngồi xuống đối diện hai người.
Lúc này Thẩm Hách Liên mới lên tiếng dặn dò: “Đợi lát nữa tài xế đến chở cháu đi học, sau khi cháu tới nơi thì đi xem bảng phân chia lớp, làm quen với các bạn cùng lớp.”
Cô chưa quen với cuộc sống nơi đây, không thể nói không căng thẳng nhưng bây giờ có căng thẳng cũng chỉ có thể một mình đối mặt.
Khương Dư Dạng cầm muôi múc cháo, chỉ muốn vùi mặt vào trong chén cháo. Thẩm Hách Liên nói một câu, cô gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết.
Lâm Bình Chi đặt đũa xuống cầm khăn lau miệng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô bằng nửa con mắt: “Không thì để Thẩm Dực đưa cháu đến trường đi, thằng bé cũng quen trường rồi.”
Thẩm Hách Liên nhìn khắp bốn phía, bất mãn nói: “Thằng nhóc Thẩm Dực đâu rồi? Vẫn chưa dậy à?”
Cô đi qua bảo: “Trong phòng không có ai, có thể đã đi học rồi.”
Lâm Bình Chi ngừng cười: “Vậy thì thôi, năm nay nó đã lớp 12 rồi, học hành quan trọng, cũng nên đi sớm một chút.”
Khương Dư Dạng cố gắng làm một người vô hình trong nhà, trước khi đi mới lên tiếng: “Cháu ăn no rồi, tạm biệt cô chú.”
Người đi rồi, Lâm Bình Chi ngập ngừng nói: “Sao tính tình đứa nhỏ này lại hướng nội như vậy chứ?”
Thẩm Hách Liên lơ đễnh nói: “Hướng nội cũng tốt, không khó quản là được. Nếu mà đụng phải kỳ phản nghịch của tuổi trẻ, rồi lại bất hòa với thằng nhóc Thẩm Dực kia, trong nhà lại chẳng loạn hết cả lên.”
Lâm Bình Chi gật đầu nhìn theo chiếc xe dần xa.
Không bao lâu sau, tài xế dừng xe trước cổng trường chuyên trực thuộc đại học, người chật như nêm cối.
Hôm nay là ngày khai giảng, tất cả những người này đều là phụ huynh đưa con cái đến, có phụ huynh còn xách theo cả túi lớn túi nhỏ.
Cô không phải học sinh nội trú, sau khi xuống xe tài xế đã lái xe đi.
Trường chuyên trực thuộc đại học yêu cầu số điểm rất cao, lại nghe nói những học sinh đến đây không giàu cũng sang, Khương Dư Dạng cũng thực sự thấy được rất nhiều nhãn hiệu xe không biết tên.
Đêm qua đổ một trận mưa thu, toàn bộ vườn trường đều được nước mưa gột rửa, cây cỏ xanh tươi bộc phát ra sức sống mới.
Đi qua đài phun nước trước cổng trường, vào trong thêm vài bước là có thể thấy được không ít phụ huynh đang vây quanh nhìn một cái bảng biểu.
Vốn dĩ Khương Dư Dạng ở mãi hàng sau, muốn nhón lên nhìn kết quả xếp lớp của mình.
Không muốn bị chen lấn, cô loạng choạng tiến về hàng ghế đầu rồi dừng lại trước tấm bảng, đảo mắt từ trên xuống dưới.
Lớp 10a2, Khương Dư Dạng.
Cô ghi nhớ xong, không ngờ chen vào thì dễ mà chen ra lại khó. Khương Dư Dạng khẽ thở dài trong lòng, quay lại đi qua bên cạnh, đi tới trước một bảng biểu khác.
Đó là một tờ bảng biểu vinh dự màu đỏ, trên đó là bảng xếp hạng khối tự nhiên và xã hội của khối 12.
Vừa liếc mắt đã thấy, khối 12 có mười hai lớp, Thẩm Dực xếp hạng đầu tiên.
Càng quá đáng hơn là, tổng điểm của anh vượt người thứ hai gần ba mươi điểm, điểm của mỗi môn đều rất đẹp.
Trình độ của trường chuyên trực thuộc đại học không thể xem thường, trong một đám học sinh giỏi, Thẩm Dực không chỉ có thành tích nổi bật, hơn nữa còn là kiểu treo người ta lên mà đánh, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.
Khương Dư dạng lùi lại, đeo cặp sách đi tìm lớp của mình.
Tới một môi trường lạ lẫm, rất nhiều người bận rộn làm quen, trao đổi ríu rít.
Rất nhiều người đã học cùng trường cấp hai, còn được xếp vào cùng một lớp cấp ba, vừa mới trò chuyện đã rất sôi nổi, chỉ tiếc không thể nói hết mọi thứ tích lũy trong kỳ nghỉ hè ra.
Cô không quen biết ai, ngồi một góc lại trở thành sự bảo vệ tốt nhất.
Chủ nhiệm lớp đã gần năm mươi tuổi, tóc kiểu địa trung hải, da đầu bóng lưỡng, đeo một cái kính đen, nói chuyện đậm chất Thủ đô: “Chào cả lớp, tôi họ Chu, về sau là chủ nhiệm lớp của mọi người.”
Bạn học xung quanh bàn tán xôn xao.
“Cậu đoán xem ông ấy dạy môn gì?”
“Chắc là vật lý, nếu không sao tóc lại biến thành như vậy?”
“…”
Chu Tuân cầm ly trà ấm lên làm ấm giọng: “Quên nói, tôi dạy tiếng anh.”
Một đám học sinh đang bàn tán bỗng yên lặng như tờ, cảm nhận được cảm giác bị bẽ mặt.
Chu Tuân quan sát tình hình chỗ ngồi trong lớp, là ngày đầu tiên nên trước mắt học sinh vẫn chưa tới đủ, vì vậy ngồi rất loạn.
Đợi tới đông đủ rồi, ông ấy mới nhìn thấy một chỗ ngồi rất không hợp lý, vậy mà lại sắp ngay bên cạnh máy lạnh, mà bên cạnh bục giảng còn có một cái bàn đơn.
“Được rồi, các em trật tự nào.” Chu Tuần bảo nam sinh trong lớp đi lấy tài liệu học tập rồi phát xuống, sau đó nhấn mạnh kỷ luật và quy chế của trường học.
Sau đó ông ấy mở sổ điểm danh ra: “Trước tiên tôi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người đã, tạm thời không đổi nữa. Sau bài kiểm tra giữa kỳ, tôi sẽ dựa theo thành tích của mọi người sắp xếp lại chỗ ngồi, đương nhiên nếu có bất kỳ vấn đề gì về chỗ ngồi thì có thể tìm thầy giáo nói riêng.”
Khương Dư Dạng được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai tổ giữa, chỗ ngồi hướng về phía trước, mà bạn cùng bàn của cô là một nam sinh da ngăm đen, thoạt nhìn hiền lành tốt bụng.
Sắp xếp chỗ ngồi xong, Chu Tuân bị thầy chủ nhiệm khoa gọi đi, lớp học lại ồn ào.
Phía sau Khương Dư Dạng là hai nữ sinh, một người trong đó tự nhiên vỗ vai cô: “Cấp hai cậu học trường gì thế?”
“Tớ…” Khương Dư Dạng: “Tớ chuyển trường tới.”
“Chuyển trường? Vậy trước kia cậu đi học ở thành phố khác à.”
“Vậy cậu thi tuyển sinh được bao nhiêu điểm?”
“Hỏi gì vậy chứ, cũng không cùng đề thi với chúng ta.”
Nói xong, rõ ràng thái độ của hai người đã nhạt đi nhiều. Bởi vì với thân phận như Khương Dư Dạng chính là học sinh không chính thức.
Khương Dư Dạng bị lạnh nhạt nên cũng quay lên không nói nữa.
Cô mở tài liệu mới ra xem, viết tên mình lên trên, sau đó sắp xếp tài liệu vào trong ngăn kéo.
Sau khi Chu Tuân trở về thì thúc giục các bạn cùng lớp tự giới thiệu, tốt nhất nên dùng tiếng Anh.
Ông ấy dạy tiếng Anh nên thích làm những chuyện lòe loẹt này.
Sau khi các bạn cùng lớp kháng nghị không ngớt, Chu Tuân mới từ bỏ quyết định này.
Đến lượt Khương Dư Dạng lên bục, màn giới thiệu của cô rất khác biệt, ngay cả yêu cầu nói sở thích cũng kém hơn người khác rất nhiều.
Dưới bục giảng cười ầm lên.
Chu Tuân sắp xếp lại giúp cô: “Bạn học Khương đến từ khu vực Giang Nam, lần đầu tiên đến Bắc Kinh, mọi người là bạn học thì nên giúp đỡ em ấy nhiều hơn.”
Cô ngượng ngùng không thôi, thế nhưng ít nhất tâm trạng đã mạnh mẽ hơn lúc nghe tiếng cười vang.
Nghe xong màn tự giới thiệu của cả lớp, Khương Dư Dạng cảm nhận được sự tư ti chôn sâu nơi đáy lòng.
Trong thế giới nhiều người tài giỏi như vậy, cô quá bình thường.
Ở thị trấn Tô, từ nhỏ tới lớn thành tích của Khương Dư Dạng luôn đứng đầu, là học sinh chăm chỉ trong lòng các thầy cô. Thế nhưng trong mắt Chu Tuân, có thể cô chỉ là học sinh tỉnh lẻ chưa quen với Thủ đô.
Song Khương Dư Dạng đã quen kiên cường, cũng sẽ không hối hận khi khác biệt, thậm chí thẳng thắn từ bỏ con người trong quá khứ.
Loại khác biệt này đã hoàn toàn dấy lên ý chí chiến đấu của cô.
Nếu đã tới Thủ đô, vậy toàn bộ những thứ này chính là khởi đầu mới.
Sau lưng cô đã không còn ai, nhất định phải cố gắng hơn để không phụ sự kỳ vọng của mẹ và mục tiêu của bản thân.
Sau khi Chu Tuân xử lý xong một loạt việc thì bắt đầu dạy tiết đầu tiên.
Ông ấy dạy tiếng Anh dưới hình thức PPT, âm thanh và tốc độ chiếu cũng nhanh hơn nhiều so với cô trước kia.
Một tiết này, mặc dù cô đã tập trung một trăm hai mươi phần trăm nhưng hiệu quả vẫn quá bé nhỏ.
Khi Khương Dư Dạng lâm vào chán nản cũng không quên chỉnh đốn tinh thần, thầm nghĩ buổi tối về sớm để ôn tập.
Chờ tới buổi chiều tan học, Khương Dư Dạng đợi ở cổng đã lâu cũng không thấy chiếc xe quen thuộc lúc sáng tới đón mình.
Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay bất an níu lấy quai cặp sách.
Nhà họ Thẩm quên sai người tới đón cô rồi chăng?
Khương Dư Dạng đá hòn đá nhỏ bên đường, cô đơn lẻ bóng trong dòng người ngày càng thưa thớt.
Nếu đợi thêm chút nữa thì trời sẽ tối mất.
Cô không quen thuộc lắm với đường xá xung quanh, buổi sáng tới làm quen đường xá nhưng lại quên gần hết rồi.
Nếu thực sự không được nữa thì đến trạm xe buýt vậy, đến lúc đó hỏi tài xế xem phải đi như thế nào.
Cho đến khi bóng tối bao trùm, trong hơi thở cô tràn ngập mùi tươi mát của tuổi trẻ và đôi chút trầm hương.
Thẩm Dực đeo túi một bên vai, quần dài màu xám, đúng là người cao chân dài, dáng người cũng rất nổi bật.
Con ngươi anh đen nhánh, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm sắc sảo mang theo chút khí chất hoang dại của tuổi trẻ.
Cũng vào chính lúc này, Khương Dư Dạng mới phát hiện, lúc anh cười lên sẽ có chút cảm giác bướng bỉnh, cặp mắt đào hoa nhếch lên cực kỳ mê hoặc lòng người.
Thực sự rất đẹp.
Trước kia không nhận ra là bởi vì anh chưa từng cười trước mặt cô.
Bên cạnh là một cậu con trai dáng vẻ lưu manh sóng vai với anh: “Anh Thẩm, nay kiểm tra thế nào?”
Đúng rồi, hôm nay không chỉ là ngày nhập học của học sinh mới mà còn là ngày kiểm tra tháng chín của tất cả các trường cấp ba trong Thủ đô.
Thẩm Dực cứ vậy đi qua trước mặt cô, như thể không nhìn thấy mà tùy tiện đáp: “Tàm tạm.”
Giọng điệu lười biếng mà kiêu ngạo.
Nam sinh kia chậc một tiếng, vẻ mặt không tin: “Anh được xem là tàm tạm, vậy tụi em tan nát rồi.”
“Đúng rồi, câu hỏi cuối cùng của môn toán chọn đáp án nào?”
Yết hầu Thẩm Dực nhấp nhô: “Tôi chọn C.”
Đột nhiên giọng nam sinh kia cao vút lên: “Mẹ nó, là C thật à, em ngu luôn rồi.”
Bình thường đáp án của Thẩm Dực chính là đáp án mẫu, mọi người thi xong so sơ đề với anh thì trong lòng đã có tính toán rồi.
Thấy vậy, nam sinh thức thời vẫy tay với anh: “Được, vậy em về trước.”
Vậy là nơi đây chỉ còn hai người bọn họ vẫn đang chờ.
Tim Khương Dư Dạng đập thình thịch, không hiểu ý của Thẩm Dực.
Mời trời chiều ngả về Tây, cô nhìn thấy hai cái bóng cách đó không xa, ở giữa như cách một dải ngân hà.
Rất nhanh tài xế trong nhà đã tới, Thẩm Dực ném cặp ra ghế sau rồi mở cửa ghế phụ ra.
Lại thấy Khương Dư Dạng không nhúc nhích, ánh mắt anh hơi trầm xuống, lãnh đạm liếc qua: “Lên xe.”
“Ồ.” Cô chạy qua vài bước rồi ngồi vào.
Lần đầu tiên cùng về nhà với Thẩm Dực, dọc đường đi chỉ có Thẩm Dực và chú tài xế thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, còn lại là sự im lặng.
Khương Dư Dạng lén liếc nhìn cặp sách của anh, hoàn toàn không giống với cặp sách của một học sinh lớp 12, nhẹ hều, chắc chẳng có được mấy quyển sách.
Như vậy mà cũng đứng đầu kỳ thi lên lớp, năm đó chắc người đứng thứ hai hận đến nghiến răng ken két nhỉ?
Sự nghi ngờ lẩn quẩn trong đầu cô.
Sau khi về nhà, cô giúp việc nấu một bữa tiệc lớn phong phú, bảo là muốn đãi Thẩm Dực sau một ngày kiểm tra cực khổ.
Cô cũng rất đói, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Thời gian không còn sớm, Khương Dư Dạng vẫn nhớ nhiệm vụ ngày hôm nay, nói với cô giúp việc một tiếng rồi đi lên lầu.
Thực ra những đề mục này cũng không khó, cô nắm bắt rất nhanh, chỉ là muốn tạo ra thành tích tốt trong bài kiểm tra giữa kỳ sau này nên phải cố gắng một chút.
Khương Dư Dạng dự định ngày mai khi giải lao phải đi mua mấy bộ đề luyện tập, tranh thủ thầy giảng tới đâu thì cô làm đề tới đó.
Đã hơn mười giờ, cô tắm rửa xong vẫn không quen được với khí hậu mùa thu hanh khô của Thủ đô, luôn có cảm giác uống nước không hết khát.
Thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, lộ ra cổ tay cổ chân trắng nõn như gốm sứ.
Tóc đen như mực rũ xuống vai, con ngươi cũng đen nhánh.
Một gương mặt mộc mạc, ngây thơ mà không tẻ nhạt.
Trong phòng khách không có ấm nước, trong bình nước cũng hết nước ấm rồi.
Khương Dư Dạng lại đi đến phòng bếp, phát hiện Thẩm Dực đang chắn trước cửa phòng bếp, tay vẫn đang lướt điện thoại, đôi mắt liên tục liếc lên liếc xuống.
Cô lấy hết can đảm thận trọng nói: “Anh Thẩm Dực, anh để…”
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, không muốn tiếp lời lắm, nghe vậy chỉ nhướn mi: “Ở đây không có ai khác, không cần phải ngoan như vậy.”