Bá Cửu Lục khụ khụ hai cái, lấy ra khí thế bá đạo tổng tài: “Chào cái gì chào, tôi đã dặn cậu thế nào? Không có sự cho phép của tôi không được ra ngoài kia mà?”
Dụ Kiều Nga đan tay vào nhau, liếc trộm hắn, e thẹn nói: “Người ta muốn cùng ngày đi mua sắm á! Ngài nói sẽ dùng 185 tỷ mua cả trung tâm thương mại này cho em mà.”
Bá Cửu Lục đầu đầy dấu chấm hỏi: “??” Hắn nói vậy khi nào? 185 tỷ đâu ra? Nếu có bằng ấy tiền, hắn còn xin xỏ Lam Dực đầu tư làm gì?
Cậu lại nũng nịu níu lấy mép áo hắn, dùng sức kéo, lắc lắc muốn rách: “Chẳng lẽ ngài lừa em? Sao ngài có thể đùa bỡn với con tim yếu đuối này được chứ!”
[Ọe!]
Bá Cửu Lục đau đầu, dùng sức kéo vạt áo lại: “Trung tâm mua sắm thì không được, nhưng tôi có thể mua cho cậu một thứ, dưới 100 triệu tùy cậu chọn!”
Chờ mỗi câu này!
Dụ Kiều Nga liền buông tay, như chim nhỏ về tổ, lượn qua khu bán trang sức, nhìn hắn, tri kỷ chỉ một lóng tay về một hướng.
Hắn xoay đầu xem.
Dung Chanh không biết nghe được bao nhiêu, thấy hắn nhìn qua, rớt nước mắt chạy ra khỏi cửa hàng.
Bá Cửu Lục: “…” Hết dỗ tình nhân rồi lại muốn hắn dỗ thế thân, sao mà mệt mỏi quá.
_________
Dụ Kiều Nga chọn mua một chiếc nhẫn đính viên kim cương to bằng trứng cút, mĩ mãn hoàn thành nhiệm vụ, dẹp đường hồi phủ.
“A! Lam tổng!”
Vừa mới bước chân ra khỏi thang máy liền gặp ngay Lam Dực tây trang giày da, đẹp trai thành thục, hormone nam tính làm cậu nuốt nước miếng ừng ực.
Đẹp trai hơn Bá Cửu Lục một trăm lần!
[…Chùi tổ yến đi, thấy mà ớn.]
Lam Dực đang bàn chuyện làm ăn cùng với đối tác, nghe vậy xoay đầu nhìn lại. Ánh vào mi mắt hắn thứ đầu tiên không phải là khuôn mặt diễm lệ của Dụ Kiều Nga, mà là chiếc nhẫn kim cương to lớn đang lấp la lấp lánh trên tay của cậu.
“…” Phong cách của nhà giàu mới nổi?
Dụ Hoàng Yến luôn làm hắn cảm thấy vô ngữ cứng họng.
Hắn khô khan bắt chuyện: “…Thật là trùng hợp.”
Bước tới gần hắn, cậu lúc này mới phát hiện người ta đang bàn chuyện làm ăn, cậu xuất hiện chỉ gây cản trở, tình huống sẽ trở nên khó xử cho đôi bên.
Dụ Kiều Nga làm bộ mình mắt mù, không có trái tim, không nhìn thấy đối tác của Lam Dực, chỉ lo nhìn hắn: “Đúng vậy á, anh rảnh chưa, đi ăn cơm với tôi nha?”
[…] Giả ngu giả ngơ thì hay lắm.
“Cũng được, ăn món gì?” Hắn đồng ý.
Cậu nghĩ hắn sẽ từ chối mình, cho nên không có chuẩn bị trước bản thảo trả lời, ngây ngốc. Sao lại đồng ý chứ, trời còn chưa tối mà ăn uống cái gì!
[Cười ẻ.] Nó mới không giúp con chim mỏ hỗn này giải vây đâu.
Đối tác thấy hai người mắt đi mày lại, cảm mình hơi dư thừa, đành phải kéo sự chú ý của Lam Dực về: “Lam tổng, không giới thiệu một chút sao? Vì này là…?”
Lam Dực liếc nhìn Dụ Kiều Nga ngoan ngoãn đứng bên cạnh làm bình hoa, hơi cong môi, nói với cậu: “Dụ Hoàng Yến, giới thiệu với cậu, anh ta là Dung Châu, đồng nghiệp của tôi.”
Dung Châu: “…” Phải giới thiệu ngược lại mới đúng chứ?. Đam Mỹ Sắc
Dụ Kiều Nga tấm tắc hai tiếng, cả nhà hết trắng, hồng, vàng rồi đến đỏ. Cố lên, còn một màu đen nữa là đủ 5 anh em siêu nhân rồi, Dung gia.
*Châu cũng có nghĩa là màu đỏ
[Xuất hiện rồi! Nhân vật phản diện có bệnh điên trong người, Dung Châu!]
[Nghe lời bố đi Yến ơi, đừng có dây vào thằng này!] Chưa làm xong nhiệm vụ đừng để bị phản diện chú ý, nó hết năng lượng để tìm kí chủ khác.
“…” Mày làm như tao thèm-
Dung Châu người cũng như tên, phong độ nho nhã, mang một bộ mắt kính gọng vàng giỏi giang, gương mặt rất ưa nhìn, dưới đuôi mắt phải còn có một nuốt ruồi. Là trai gia trưởng trong miệng các chị em.
Dụ Kiều Nga không thể không nhìn chằm chằm người ta.
Vai ác nào cũng đẹp như vậy?
[Cậu chỉ là pháo hôi thôi, đừng ảo tưởng sức mạnh.]
Lam Dực khụ khụ hai tiếng, ra tiếng: “Không phải đi ăn cơm sao? Đi thôi.” Thấy cậu cứ mãi nhìn Dung Châu làm hắn có chút không thoải mái.
“Ờm, ừ.” Dung Châu cũng đẹp đó, nhưng Lam Dực lại hợp gu của cậu hơn.
“Đợi một chút.”
Dung Châu thấy hai người muốn đi, từ trong túi áo lấy một tấm thiệp, đưa cho cậu, cười nói: “Gặp nhau là có duyên, cậu lại là người quen của Lam tổng đây. Cho nên chủ nhật tuần sau, mong cậu đến tham gia bữa tiệc của chúng tôi.”
Dụ Kiều Nga nhận lấy thiệp mời, nhướng mày: “À, ờ, tôi nhất định sẽ đến.” Bạch nguyệt quang của Bá Cửu Lục về nước còn làm tiệc đón gió cho cậu ta, Dung gia đúng là giàu sụ. Giàu như vậy mà tìm không ra đứa con ruột mất tích mười mấy năm, tranh đấu gia tộc chắc gay gắt lắm đây.
“Gặp lại sau, Lam tổng, cậu Dụ.” Dung Châu không chờ đuổi, trước một bước đi rồi.
[Reng!]
[Nhiệm vụ 3: Có ăn có mặc thì phải có ở! Cùng Bá Cửu Lục ngủ chung một đêm!]