Dụ Kiều Nga dẫn theo gia đình tới chơi, ngồi chưa được hai phút, đã ngay lập tức đi điều nghiên địa hình. Biệt thự gần rìa bờ biển có lan can thấp lè tè xây cho có, trèo qua là tới vách đá mà nhân vật chính hay té xuống trong truyền thuyết.
Độ cao này mà bị đẩy xuống…Chắc không sao, hệ thống đã cấp bảo hiểm tai nạn cho cậu mà. Hơn nữa cậu cũng đã nhờ Lam Dực chiêu ứng nếu thấy cậu rớt xuống.
Hệ thống không đáng tin thì tin người yêu.
Đang hóng chút gió lên chút kế hoạch, tình địch vai phụ lại tới lắc lư.
Tô Huỳnh cầm ly rượu đi đến, tuy cay cậu gần chết những vẫn gồng lên mà cười: “Dụ tổng đúng là biết giấu tài nha, lặng yên không tiếng động đùng một cái lại trở thành tỷ phú.”
Dụ Kiều Nga còn chưa tính sổ cậu ta có âm mưu hãm hại Lam Dực chiếm đoạt tài sản, dám đụng tới người yêu cậu mà còn ngoe nguẩy được thì chưa ai đâu.
[…] Con này trước kia làm gì có người yêu, bày đặt tỏ ra nguy hiểm.
Cậu kẹp cổ Tô Huỳnh, cười như gió xuân thổi vào mặt: “Là Dung Châu kêu cậu qua đây để mời tôi đi ngắm cảnh biển về đêm phải không nè? Hay là muốn nói cho tôi biết bí mật mà Lam Dực đang cố che giấu tôi? Vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé?” Làm nhiệm vụ sớm để còn về cơm nước chồng con nữa.
Tô Huỳnh thảng thốt, khiếp sợ: “…” Đoán trúng phốc lời thoại, rồi cậu ta nói gì tiếp đây?
…
“Chà, trăng hôm nay xấu quá ha.”
Dụ Kiều Nga nhìn ánh trăng bị mây đen che kín mít, thời tiết kiểu này rất thích hợp giết người đoạt bảo.
Phía trước là bầu trời, bên dưới là biển rộng, gió mát thổi vù vù, nếu có Lam Dực ở đây thì lãng mạn hơn nhiều.
Tô Huỳnh vừa làm xong nhiệm vụ Dung Châu giao liền chạy té khói, cậu ta thà đi đầu thú tội lỗi còn hơn đối mặt với Dụ Kiều Nga.
Đợi 5 phút, Dung Châu khoan thai tới muộn, còn đưa theo em trai Dung Bạch của mình tới, gã ta cười sảng khoái: “Dụ tổng, để cậu đợi lâu. Cậu bận rộn như vậy mà vẫn trích ra chút thời gian quan tâm tôi thì đúng là vinh dự quá.”
Dung Bạch lịch sự chào hỏi cậu, không có âm dương quái khí như anh trai mình. Cậu ta chỉ là quá ngây thơ, trở thành công cụ bị lợi dụng.
Càng xem vai ác càng không vừa mắt, cậu hất cằm: “Rốt cuộc anh muốn nói gì nói luôn đi.”
“Tôi chỉ muốn nói với Dụ tổng, Lam tổng đang nuôi ong tay áo. Bá Cửu Lục dù sao cũng không phải Lam Thiệu Thanh em trai ruột của Lam tổng, cậu có biết dã tâm của tên đó…” Kế ly gián chán phèo cậu đã dùng 7749 lần.
Dung Châu vỗ vai em trai mình, liếc Dụ Kiều Nga: “Cậu đừng căng thẳng quá, chỉ là muốn nhờ cậu phối hợp diễn một vở kịch nhỏ ấy mà…”
Cậu chỉ chờ có câu này.
“Được ấy!” Khứa này cứ thích mượn dao giết người, đóng kịch gì chứ, lại hợp ý cậu ghê!
[…]
Dung Châu: “??” Phối hợp có chút nhanh?
_________
Kế hoạch của Dung Châu hơi loằng ngoằng nhưng nói tóm lại là muốn Bá Cửu Lục trả lại số sản nghiệp của ba nhà vai phụ kia. Gã không ngại lợi dụng an nguy của em trai để ép buộc Bá Cửu Lục phải đưa ra lựa chọn.
Tất nhiên Dung Chanh cũng bị tóm đến làm diễn viên. Dung Châu lén lấy tóc của Dung Chanh làm xét nghiệm, biết được cậu ta là em trai thất lạc nhiều năm, không những không báo lại cho bố mẹ mà còn tìm cách bóp chết cậu ta.
Nếu mọi chuyện diễn ra suông sẻ, Dụ Kiều Nga đóng vai ác sẽ ngã xuống cùng với Dung Chanh, Bá Cửu Lục tình cũ chưa dứt với Dung Bạch, dùng hết tài sản của cải để bảo vệ người yêu, có một cái kết đẹp. Về phần Lam Dực, gã lại sẽ phái Tô Huỳnh qua nằm vùng, chắc bố mẹ hắn cũng cảm kích gã lắm vì đã xử lý một tên đồng tính giùm con mình.
Đúng là vai ác có khác, xoắn não lắm mới nghĩ ra được kịch bản thế này, thiên tài biên kịch của năm.
Dung Châu cứ yên tâm, đoạn hội thoại vừa rồi đã được cậu ghi âm lại không sót một chữ.
Dụ Kiều Nga vứt con dao thật xuống đất, lấy ra hàng giả mình đã chuẩn bị, đối diện với hai cặp mắt to của cặp anh em song sinh đang bị trói bằng sợi ruy băng, bật cười: “Hi vọng Bá Cửu Lục nhìn thấy, sẽ không bị dọa cho ngất xỉu.” Tối ngủ mơ thấy ba bé Dung Chanh.
Dung Bạch liếc nhìn Dung Chanh, hai anh em song sinh lần này mới có cơ hội gần gũi với nhau, cảm thấy thật là kì diệu: “Sau vụ này…Chúng ta có cần đi xét nghiệm ADN không?”
Dung Bạch chỉ làm theo mệnh lệnh của Dung Châu, từ nhỏ tới lớn vẫn vậy, người bảo anh ta ra nước ngoài du học cũng là anh mình. Thật ra anh ta cũng không thích Bá Cửu Lục như mọi người nghĩ, chỉ là bị anh trai tác hợp, lại cảm thấy Bá tổng nhà ta cũng không tệ nên mới chịu bị sai khiến.
Em trai song sinh thất lạc nhiều năm của anh ta có khi là một trong hai người này.
Dụ Kiều Nga cảm thấy thú vị: “Được thôi.”
Dung Chanh lại kiên quyết từ chối: “Không, cảm ơn.” Gia đình hiện tại đang tốt lắm, cậu ta không muốn chuyển sang hộ khác.
Hai anh em cứ như vậy ngồi líu ríu với nhau, không có chút tự giác của con tin nào.
Tám chuyện tầm 15 phút, Bá Cửu Lục mới xuất hiện như anh hùng cứu công chúa.
“Tôi chọn Dung Chanh! Mau thả ẻm ra! Ẻm là của tôi!”
Dụ Kiều Nga đang hớn hở muốn đóng vai ác, nói lời thoại kinh điển: “…”