Tiếng ồn ào lầu dưới tạo thành một làn sóng khi đàn dê mới được đưa vào, Thẩm Yến Thanh quay sang chỗ khác không dám nhìn. Bách Lê Vân đạt được mục đích nên không ép buộc hắn nữa. Lão Lục dẫn một người đến ngồi cạnh Bách Lê Vân, cung kính chào hỏi rồi đưa cho anh một hộp gỗ dài hẹp màu nâu.
Bách Lê Vân đẩy nhẹ hộp gỗ, lấy ra một con dao găm hình lá liễu. Lưỡi dao mảnh mai lấp lánh ánh bạc, chuôi cầm hình đuôi cá, cảm giác lạnh lẽo truyền tới tay khi cầm. Trên chuôi khắc một con dấu nhỏ, là chữ Hán phồn thể "Vân" như mây trôi nước chảy. Anh rất thích món vũ khí mới này, nắm tay Thẩm Yến Thanh chạm vào cạnh lưỡi dao: "Đẹp không, người làm ra con dao này có thể làm ông cố của cậu luôn cơ."
Thẩm Yến Thanh không có tâm tình thưởng thức dao găm, bên dưới lại có tiếng thét chói tai, cảm giác an toàn của hắn đều đến từ bàn tay đang nắm chặt Bách Lê Vân, run rẩy hỏi: "Có thể đi được chưa?"
Thấy người đàn ông kia đang đánh giá Thẩm Yến Thanh, Bách Lê Vân dứt khoát ôm hắn vào lòng, hắn giãy giụa muốn nhảy xuống nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Bách Lê Vân chế trụ nên tùy người đàn ông này dùng tư thế nhục nhã ôm xuống lầu. Tư thế này khiến mọi người khó nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Yến Thanh, chỉ nghĩ hắn là một thanh niên gầy ốm, cho rằng đó là tình nhân bé nhỏ mới toanh của Bách Lê Vân nên không ai thèm nhìn hắn nữa.
Khi ra khỏi khoang chứa hàng, Thẩm Yến Thanh ngửi được mùi mặn và ẩm ướt của sóng biển, hắn dựa vào lan can nôn ra. Tâm trạng Bách Lê Vân rất tốt, đưa khăn giấy cho hắn. Anh thấy hắn ngồi xổm dưới đất nôn đến nỗi chảy ra sau lưng mới đanh giọng: "Tôi có một người quen rất tin cảnh sát, anh ta tin cảnh sát là thành phần chính nghĩa nhất thế giới. Cha nói với anh ta từ lúc còn bé rằng nếu anh ta mất một xu cũng phải báo cho chú cảnh sát."
Thẩm Yến Thanh ù tai, không nghe rõ Bách Lê Vân đang nói gì. Hắn hơi ngẩng đầu, chỉ thấy môi anh mở ra khép lại, không biết đang nói cho ai nghe.
Trên đường trở về, Thẩm Yến Thanh thu mình trong góc không nói lời nào. Chờ xe dừng ở ngoài cổng học viện điện ảnh Châu Kinh, hắn không tin nổi nhìn Bách Lê Vân. Người đàn ông kia nhắm mắt dựa lưng vào băng ghế sau, thấy hắn không chịu xuống xe, lão Lục quát lớn: "Mày không nỡ xa bọn tao hả?" wpchonyenbinhsautatca
Thẩm Yến Thanh mở cửa xe, dùng một chân bước ra nhưng thân thể không nhúc nhích, ép giọng: "Các người chịu thả tôi về thật à?"
Bách Lê Vân không nhúc nhích như ngủ thiếp đi, lạnh lẽo giống một tảng băng. Lão Lục phất tay giục Thẩm Yến Thanh mau cút, xuống xe còn không quên dặn dò: "Đừng nói những lời không nên nói nếu mày còn muốn giữ cái mạng nhỏ."
Sau khi chiếc xe màu đen phóng đi, Thẩm Yến Thanh nhìn dòng người hối hả rời khỏi cổng trường. Hắn nắm chặt cổ áo thở hổn hển, có cảm giác bối rối sống sót qua tai nạn. Hắn đứng hơn mười phút trước khi chậm rãi bước vào với đôi chân nặng nề như chứa đầy chì. Những gì xảy ra hôm nay hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của hắn, hắn phải mất một thời gian dài mới có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý này.
Nhưng số phận không dành nhiều thời gian cho Thẩm Yến Thanh, lần này chính hắn chủ động gõ cửa nhà quỷ.
*
Sau tiết sương giáng, cảnh vật cuối thu trở nên rõ rệt, lá bàng đung đưa bị gió lạnh thổi qua, bất đắc dĩ quay dưới đất vài vòng.
*Sương giáng (tiếng Hán: 霜降) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 210° (kinh độ Mặt Trời bằng 210°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện.
Thẩm Yến Thanh lấy thuốc rời khỏi phòng y tế, hơn một tháng nay hắn thức trắng đêm, không hiểu được kế hoạch của Bách Lê Vân là gì. Ánh mắt của người đàn ông hiện lên vẻ thèm khát không che giấu khi nhìn hắn, bàn tay vuốt ve eo đầy ám chỉ nhưng anh ta để hắn đi mà không làm gì cả.
Thẩm Yến Thanh sợ đây là cách câu cá của Bách Lê Vân, để cá trở về biển, trong lúc thư thái sẽ rút khô nó. Tuyến phòng thủ tâm lý của Thẩm Yến Thanh đã bị chính trí tưởng tượng của mình đánh bại, cuối cùng phải yêu cầu bác sĩ trong trường kê một số thuốc hỗ trợ giấc ngủ.
"Yến Thanh." Suy nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi một giọng nữ trong trẻo, Thẩm Yến Thanh nhìn lại thì thấy đó là đàn chị cùng khoa năm hai, cô mặc váy trắng ôm sách chạy về phía hắn.
"Đàn chị." Thẩm Yến Thanh lễ phép chào hỏi.
"Lúc trước tôi mời cậu đến hội sinh viên, sao vẫn chưa trả lời? Các khoa khác tuyển gần hết rồi. Tôi dành một suất cho cậu ở khoa tuyên truyền, rất nhiều người đang nhìn chằm chặp đó." Đàn chị bước tới nói chuyện với Thẩm Yến Thanh, khoảng cách gần hơn, mùi nước hoa quấn quanh người cả hai. Cô dùng sách che nửa khuôn mặt thì thầm, "Chị đây đang tìm cơ hội trả ơn cậu đã giúp tôi lấy lại số tiền mà tôi đã bị lừa."
Thẩm Yến Thanh được cô nhắc đến, tảng đá dằn xuống đáy lòng bị ánh nắng chiếu vào. Lớp rêu ẩm ướt bên dưới đột nhiên bị nắng chiếu khiến hắn hét lên theo phản xạ có điều kiện.
"A!" Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán làm ướt mái tóc, ánh mắt cụp xuống che giấu sự hoảng sợ trong lòng, tiếng kêu đột ngột khiến đàn chị phải lùi lại một bước.
"Sao vậy? Trông cậu như gặp quỷ á. Đi học đáng sợ vậy ư?" Đàn chị cười nhẹ, vỗ tay Thẩm Yến Thanh lại bị hắn nắm lấy cổ tay. wattleonidasmini
"Tiền kia trả lại cho chị rồi?" Đương nhiên Thẩm Yến Thanh biết ai sai khiến chuyện này, người kia tùy tiện giậm chân là cả một tính mạng, giải quyết phiền phức của hắn chẳng đáng là gì.
"Đúng vậy, tên lừa đảo đáng chết đó đích thân tìm đến trường, còn quỳ lạy gọi tôi là bà cô." Đàn chị cười lớn khi nghĩ đến cảnh đó, trêu ghẹo hỏi thăm, "Đàn em à, nhà em có mối quan hệ với cục cảnh sát hả? Dọa đám du côn này sợ vỡ mật luôn."
Thẩm Yến Thanh lắc đầu không muốn nói thêm khi nghe thấy hai chữ "cảnh sát".
"Chị hiểu lầm rồi, tiền được trả lại không liên quan đến tôi. Gần đây tôi không được khỏe, không cần để suất cho tôi trong hội sinh viên, cảm ơn ý tốt của chị."
"A? Em nên suy nghĩ lại đi..." Trước khi giọng của đàn chị vừa dứt, Thẩm Thanh Thanh đã đi được mấy mét, cô chỉ có thể thì thào nửa câu sau: "Người kia nói với tôi rằng bọn họ có mắt nhưng không thấy Thái Sơn mới chọc trên đầu cậu."
Thẩm Yến Thanh hoảng sợ đi nhanh hơn, rõ ràng còn ở trường nhưng hắn cảm thấy có ánh mắt giám thị ở khắp mọi nơi. Hắn bay về ký túc xá với tốc độ nhanh nhất, thu mình trong chăn bông rồi lấy ví tiền dưới gối ra, tim đập không tự chủ khiến hô hấp hỗn loạn.
Thẩm Yến Thanh mệt mỏi vì bị Bách Lê Vân khống chế cảm xúc, hắn từ từ điều chỉnh hơi thở, ngồi trên giường bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lê Vân đến lần cuối cùng. Hắn nhớ tới con dao găm lá liễu mà Bách Lê Vân cho hắn chạm vào, có lẽ hắn cũng cần một vũ khí tiện dụng làm hắn có cảm giác an toàn.
Nói là làm, khi con dao gọt trái cây ở trong túi quần, cuối cùng hắn cũng có cảm giác mình đang chạm chân xuống đất. Hắn đã tìm rất nhiều tiêu chuẩn kết án đối với dao và cách tự vệ trên mạng, thậm chí còn bắt đầu học hỏi đàn anh năm cuối của trường y đang nghiên cứu về cấu trúc cơ thể người và vị trí của các cơ quan.
Thẩm Yến Thanh cảm thấy mình không còn sợ Bách Lê Vân. Dù sao người đàn ông này cũng giống hắn, đều có hai mắt một miệng. Cùng lắm thì cá lưới chết rách, vẫn hơn để đồ súc sinh già khú đế kia chiếm tiện nghi.