Chim Hoàng Yến Dám "Mổ" Tôi

Chương 2: Trả thù



Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên

Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca

Chương 2 Trả thù

Khi Bách Lê Vân nhập viện, ngày nào lão Lục cũng ngu ngơ canh giữ bên giường bệnh của anh. Khi anh truyền dịch, lão Lục nhìn chằm chằm vào bình, đảm bảo không một giọt nào bị lãng phí khi y tá thay thuốc.

"Giờ tao xuống giường được rồi, mày đừng xin nghỉ nữa. Nếu mày yêu cầu nhiều, chưa chắc người ta còn cho tao chút mặt mũi mà phân việc cho mày." Việc ở câu lạc bộ của lão Lục do Bách Lê Vân lúc còn phong quang tìm cho, giờ đây chính anh còn cúi mặt liếm láp cầu người. Quản lý ấp úng nửa ngày khi nghe anh bị thương, anh cũng không muốn làm khó y, chỉ hào khí nói mình sẽ nhớ kỹ tiền công năm ngày này.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, giờ đây, ngay cả một con kiến ​​cũng có thể giẫm lên đầu anh.

Hai mắt lão Lục đỏ ngầu, trong mắt đều là tơ máu. Y thấy Bách Lê Vân đứng dậy, vội vàng cầm bình truyền dịch, ân cần hỏi: "Anh muốn đi vệ sinh ạ?"

Bách Lê Vân không quen lúc đi vệ sinh có người canh gác bên cạnh, sẽ giao nước rửa tay khi anh giải quyết xong không còn một giọt. Mấy ngày đầu anh không làm được gì nhưng hôm nay khôi phục tinh thần khá tốt, anh giật bình truyền dịch từ tay lão Lục, nói: "Mày có thể đừng hầu hạ tao như cha được không. Tao đã không còn là Bách Lê Vân trước kia nữa rồi..."

Lão Lục còn chưa kịp lên tiếng, cửa nhà vệ sinh đã bị đá văng ra, là Thẩm Yến Thanh đứng cạnh cửa. Hắn u ám nhìn anh, nói lời kỳ lạ khiến người không hiểu: "Anh cũng biết mình không phải Bách Lê Vân của trước kia, sao còn để người ta hầu hạ lúc đi vệ sinh thế."

Lão Lục nghe không quen có người nói với Bách Lê Vân bằng giọng điệu này, y lao lên như một con trâu muốn hất Thẩm Yến Thanh bằng vai của mình nhưng anh kéo tay y lại, quát nhỏ: "Lão Lục đừng bốc đồng."

Không biết dây thần kinh nào của Thẩm Yến Thanh nhảy sai, hắn lấy một chồng hợp đồng từ trong túi xách ném xuống sàn rồi quát: "Em sẽ thay anh trả món nợ hơn 20 triệu, thương thế đã lành thì tranh thủ xuất viện học chút kỹ năng giường chiếu để hầu hạ đại gia bao nuôi anh đi."

Vũng nước đọng dưới đất làm cho chữ viết trên hợp đồng nhòe đi, ba chữ "Thẩm Yến Thanh " trở nên mơ hồ. Bách Lê Vân giơ cao bình truyền dịch, khó khăn ngồi xổm xuống, nội tạng bị đè chặt khiến anh thở hổn hển vì đau. Tư thế cúi đầu của anh khiến trong lòng Thẩm Yến Thanh thoải mái hơn một chút nhưng không bao lâu sau, anh bị dòng máu chảy ngược trong bình truyền dịch đè xuống.

Lão Lục tá hỏa chạy vội tới, sau khi giơ cao bình truyền dịch, dòng máu lại chạy về cơ thể anh. Tên liều lĩnh bốc đồng không nhịn được nữa, quát hắn: "Đồ tiểu nhân vong ân bội nghĩa. Anh Vân đối tốt với mày, mày thế này là lấy oán trả ơn đấy!"

Thẩm Yến Thanh hơi sững sờ, ký ức cứ thế chui vào đầu như cưỡi ngựa xem hoa nhiều đoạn ngắn, cuối cùng cười giễu nói: "Phải, anh Vân luôn đối tốt với mỗi tình nhân nhỏ. Sao giờ tìm người trả nợ giúp lại không thấy đâu nhỉ?"

Bách Lê Vân nghe được vốn muốn phản bác nhưng nghĩ có lẽ hắn không quan tâm. Hai người ở bên nhau là vì anh thấy dáng dấp nam sinh này ngọt nước linh động, ép buộc dụ dỗ mới tới tay. Chắc Thẩm Yến Thanh hận anh lắm nên không thể buông bỏ ý định trả thù sau sáu năm anh ra tù. wpchonyenbinhsautatca

Anh cầm bản hợp đồng lên, nghiêm túc đọc từng chữ hai lần, nhìn vào đống mực đã bị nước làm mờ, nghĩ đến đôi mắt trong trẻo sáng như sao trong đêm tối của Thẩm Yến Thanh sáu năm trước.

"Tôi sẽ nghĩ cách trả em số tiền này." Anh đưa bản hợp đồng cho Thẩm Yến Thanh, thấy hắn chậm chạp không nhận, anh dứt khoát nhét vào trong túi, "Nhưng em hãy cho tôi chút thời gian, tôi..."

"Hơn 20 triệu, anh lấy gì trả đây?" Thẩm Yến Thanh lạnh lùng nói, lúc nói không mang chút cảm xúc làm người ta có cảm giác xa cách vạn dặm.

"Em không cần quan tâm." Bách Lê Vân xoay người lướt qua hắn ra ngoài, lão Lục bừng tỉnh đuổi theo để lại một mình hắn ngơ ngác tựa vào khung cửa.

"Bách Lê Vân!" Thẩm Yến Thanh im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng gọi nhưng người trên giường bệnh đang dùng điện thoại xem danh bạ, không nghe thấy tiếng gọi khẽ của hắn.

"Bách Lê Vân!" Thẩm Yến Thanh hét lên lần nữa như thể chỉ cần gọi tên anh sẽ cho hắn thêm dũng khí.

"Hửm?" Bách Lê Vân quay đầu thoáng nhìn Thẩm Yến Thanh, ứng phó xong thì cúi đầu xem điện thoại, "Chờ đã, để tôi gọi vài cuộc."

Thẩm Yến Thanh đột nhiên lao lên giựt điện thoại đập mạnh vào tường, chiếc điện thoại cũ nát vỡ thành nhiều mảnh. Hắn nở một nụ cười buồn bã, nói: "Lúc anh bao nuôi em cũng đâu hỏi em có đồng ý hay không. Giờ đến lượt em, mẹ nó dựa vào cái gì phải hỏi anh có đồng ý hay không hả?"

Bách Lê Vân theo bản năng khiển trách Thẩm Yến Thanh một câu: "Lại chửi thề rồi."

Hai mắt Thẩm Yến Thanh đỏ lên, sợ Bách Lê Vân nhìn thấy cảm xúc của mình suy sụp vì một câu nói quen thuộc nên xoay người, vờ thanh cao rời đi. Bách Lê Vân nhìn bóng lưng mảnh khảnh của hắn, sống lưng nhô cao ​​như thiên nga kiêu hãnh, anh quay đầu nhìn lão Lục đang choáng váng, nói: "Thực ra tao không đối tốt với em ấy đâu, đứa nhỏ này vốn không đồng ý theo tao."

Ngày anh xuất viện, Thẩm Yến Thanh phái tài xế đến đón, lão Lục muốn lên xe nhưng bị anh dùng mấy câu đuổi đi. Khi đang chờ thêm xe, anh nhận ra Thẩm Yến Thanh cũng ở đây, thấy anh mở cửa ngồi ghế cạnh tài xế, hắn nghiêm nghị quát: "Cút ra đằng sau."

Bách Lê Vân không muốn so đo, lão Lục mới đi được vài bước, náo loạn lại phải chịu tội theo. Lúc anh mở cửa xe ngồi vào, hắn giựt một tấm chắn thành một không gian nhỏ, ấn phần gáy của anh xuống, đanh giọng: "Liếm em."

Bách Lê Vân thở dài trong lòng, biết ngay đứa nhỏ này đến báo thù. Ban đầu anh đối xử với hắn thế nào, hiện tại hắn học theo báo ứng lên người anh. Anh không thèm tranh luận, lần say rượu đó là thật nên mới làm ra chuyện hồ đồ này nhưng giờ Thẩm Yến Thanh tỉnh táo, hắn lại đưa ra yêu cầu dã thú thế này đây.

Thẩm Yến Thanh đang đợi Bách Lê Vân nổi giận, từ lúc gặp lại hắn vẫn một mực chờ anh nổi giận. Hắn nghĩ mình có bệnh, cảm thấy một Bách Lê Vân như thế mới là thật chứ không phải người trước mặt đã bị sáu năm tù đày mài giũa đến không còn chút góc cạnh nào. wattleonidasmini

Bách Lê Vân không còn nổi tiếng nữa, hắn cảm thấy trả thù người như vậy rất nhàm chán.

Nhưng Bách Lê Vân cam chịu nửa quỳ xuống, thậm chí còn dùng răng cắn vào dây kéo. Thẩm Yến Thanh kéo đầu anh lên, khi hai người nhìn nhau, trong đôi mắt xanh của Thẩm Yến Thanh hiện lên một ngọn lửa hận không thể thiêu chết đầm nước đọng là Bách Lê Vân.

Thẩm Yến Thanh nghe thấy hận ý trong giọng mình, gằn từng chữ: "Có phải chỉ cần có người cho anh 20 triệu, anh sẽ làm như vậy. Trông anh bây giờ thật hèn hạ, quá bẩn!"

Bách Lê Vân cười khổ, vẫn không tức giận, ép giọng mình xuống: "Em đã nói đây không phải quá khứ mà."