Thẩm Yến Thanh giơ hai tay lên, biểu thị không phải tìm Bách Lê Vân gây phiền phức, nhỏ giọng: "Làm ơn đừng chống cái thứ gì đó vào người tôi, tôi sẽ đợi đến khi anh xong việc."
Bách Lê Vân nhìn xuống thứ đang căng cứng dưới bụng của mình, cố ý dán sát vào Thẩm Yến Thanh, vùi đầu vào cổ hắn ngửi: "Thơm quá, có biết dê béo vào miệng cọp là gì không?"
Tiểu An ngồi trên giường tức giận nhìn Thẩm Yến Thanh, nửa hờn dỗi nửa giận gọi Bách Lê Vân: "Gia."
Thẩm Yến Thanh đẩy Bách Lê Vân ra, lấy USB từ trong túi, lùi tới tay nắm cửa, ánh mắt sắc bén, nói: "Tôi đã ghi lại giao dịch của anh ngày hôm đó, ngoại trừ ổ USB được mã hóa này còn tài khoản mạng nữa. Tôi biết anh không sợ cảnh sát nhưng Trung Quốc không chỉ có một Tĩnh Châu, có thể trong rừng có một gốc gỗ mục nhưng không phải cả rừng đều mục đâu. Tôi luôn tin có công lý, luôn có lửa."
Ánh mắt Bách Lê Vân nghiêm nghị, nhướng mi liếc chiếc USB mỏng màu bạc trong tay hắn. Anh thẳng người thu lại vẻ bất cần, vẫy tay với Tiểu An ra hiệu rời đi. Sau khi cửa đóng lại, anh ngồi trên sô pha, tự rót cho mình một ly rượu, thì thào với giọng điệu kỳ quái: "Sao vẫn tin cảnh sát chứ? Ngu vãi." wattleonidasmini
Lưng Thẩm Yến Thanh đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp dính vào lưng nhưng hắn không hề sợ. Thậm chí còn học theo Bách Lê Vân ngồi xuống, bắt chước dáng vẻ của anh mà uống một hớp rượu.
Bách Lê Vân đưa tay ngăn cản nhưng đã quá muộn, Thẩm Yến Thanh uống rượu vào bụng, miệng đăng lưỡi khô vẫn giả bộ bình tĩnh: "Tôi không phải gay, anh đừng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu kia cưỡng đoạt tôi. Tôi đang giữ video người nhặt con dao kia, các anh không có chứng cứ tôi giết người. Rút vụ án lại, từ đây mỗi người mỗi hướng, đường ai nấy đi."
Bách Lê Vân nghe vậy cười to, vân vê mép cốc, giọng nói mê hoặc: "Thủ đoạn gì? Sinh viên lại đoán mò gì thế hả? Tôi chưa làm gì cậu từ khi để cậu rời đi ngày hôm đó."
Thẩm Yến Thanh cảm thấy khô nóng nên nới lỏng dây áo hoodie, lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Hắn cảm thấy Bách Lê Vân giống hồ ly tinh đa mưu túc trí biết rõ còn cố ý khiêu khích.
"Không phải anh yêu cầu kẻ lừa đảo đến xin lỗi hả? Không phải anh yêu cầu đàn em đến bắt nạt bạn học của tôi hả? Không phải anh vu hãm tôi vào tội giết người ép tôi chủ động đến đây tìm anh hả?"
Bách Lê Vân nhìn hắn nói đến đỏ bừng mặt, trên cổ còn hiện lên màu hồng nhạt. Cảm xúc kích động làm anh muốn nhảy dựng lên, hận không thể vồ tới đấm hắn hai phát. Đã lâu không gặp một oắt con thú vị như vậy. Từ khi leo lên vị trí này, mọi người bên dưới đều khúm núm, chỉ có Thẩm Yến Thanh dám cứng cổ ầm ĩ với anh.
"Không phải tôi." Bách Lê Vân lùi lại, giang hai tay lên phần trên sô pha, gác chân lên bàn, "Nói thật, nếu hôm nay cậu không tới tìm tôi, có lẽ tôi đã quên mất người như cậu rồi."
Thẩm Yến Thanh cảm thấy nhục nhã lùi lại mấy bước ngã xuống nệm êm, hình như điều hòa trong phòng đã hỏng, hơi nóng do cảm xúc kích động truyền đến bụng dưới khiến tay chân hắn không còn sức.
"Vậy hãy làm cho tôi một việc, tôi sẽ tiêu hủy tất cả tài liệu này. Nếu không, cho dù anh có giam tôi lại, bạn tôi cũng sẽ gửi chúng lên mạng vào chiều mai." Thẩm Yến Thanh không quên mục đích của chuyến đi này, cắn đầu lưỡi để cơn đau dịu đi, "Đến đồn cảnh sát rút đơn kiện, trả lại sự trong sạch cho tôi." wp chonyenbinhsautatca
Bách Lê Vân cầm ly rượu đứng dậy đi về phía Thẩm Yến Thanh, ngậm rượu trong miệng, anh ôm eo, cúi đầu đẩy rượu vào miệng hắn. Thẩm Yến Thanh kinh ngạc đến mức muốn ngẩng đầu đẩy ra nhưng phát hiện tay chân yếu ớt, chỉ có thể chạm tới ngực anh.
Bách Lê Vân ném ly rượu, nhấc bổng Thẩm Yến Thanh thẳng tới phòng tắm. Nhớ lại bờ môi mềm mại vừa rồi, vẫn chưa thỏa mãn cúi đầu ghé vào tai hắn, nói: "Không biết loại rượu gì cũng dám uống, đây là nhắc nhở dê vào miệng cọp."
Tiểu An thả thuốc kích dục vào ly rượu trên bàn mà Thẩm Yến Thanh vì củng cố lòng can đảm đã uống không chừa một giọt. Bách Lê Vân là người làm ăn, Thẩm Yến Thanh nhờ anh làm việc, đương nhiên chuyện sẽ không có kết quả nếu hắn không cho anh chút ưu đãi.
Bách Lê Vân cởi áo Thẩm Yến Thanh, vòng eo thon thả lộ ra ngoài. Hắn còn tỉnh táo chút đỉnh, vặn vẹo thân thể, giãy giụa, không nghĩ tới trong mắt Bách Lê Vân lại là tình thú. Ngón tay anh quấn quanh dây quần thể thao vài lần, mút dái tai tròn trịa của hắn, nói: "Tôi không thích cưỡng ép trai thẳng nhưng nếu họ đến nhờ tôi làm gì đó thì không tính."